Chương 418
Phốc phốc phốc ——
Toàn bộ năng lượng đều đánh vào cơn thuỷ triều vừa bất ngờ xuất hiện.
Phía trên thuỷ triều, một toà pháp thân nữ tựa như băng sơn nữ thần đang bắn ra năng lượng tạo thành thuỷ triều bên dưới.
Đa Tình Hoàn không ngừng tung bay bên trong thuỷ triều.
Toàn bộ kiến trúc trong khu vực mấy ngàn mét đều bị phá huỷ, trong khoảnh khắc biến thành bình địa.
“Bích Hải Triều Sinh Quyết? Lục sư muội?” Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu lên, quả quyết nói: “Lui ra sau!”
Nhưng thân ảnh của hắn không lui ra mà đột nhiên lao thẳng về phía trước.
Pháp thân tiêu tán.
Gương mặt Trương Viễn Sơn trở nên dữ tợn, cổ họng gã phát ra âm thanh quỷ dị: “Đáng… ghét ——”
Người vừa đến chính là Diệp Thiên Tâm.
Nàng đã dùng cạn sức lực để ngăn trở năng lượng của khôi lỗi Không Viễn.
Nhưng Trương Viễn Sơn vẫn còn đó… Hai tay hắn trở nên vừa to vừa dài!
“Cơ, hội, thứ, ba… đi, chết, đi!”
Diệp Thiên Tâm thu hồi Đa Tình Hoàn, nàng hiểu ý Ngu Thượng Nhung nên cấp tốc mang theo pháp thân lui ra sau.
“Nhị sư huynh, sau lưng hắn có Đại vu… Nhập Tam Hồn có thể phá được.”
Trong lúc Diệp Thiên Tâm đang truyền âm, năng lượng màu đen vẫn không ngừng co rút lại… Nàng chợt phát hiện, không chỉ có hai cánh tay Trương Viễn Sơn dài ra mà khắp bầu trời đều là xúc tu của hắn!
Một trong mấy đạo xúc tu đó đã đến trước mặt nàng.
Xúc tu đột ngột xuất hiện khiến Diệp Thiên Tâm kinh ngạc.
Phanh phanh phanh!
Chúng ra sức nện vào bức tường cương khí.
Ngu Thượng Nhung cầm kiếm, nhanh như thiểm điện lao về phía trước.
“Trảm ma thiền!”
Xoẹt!
Trên mũi kiếm bắn ra cương khí hình quạt, hai tay Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm bổ từ trên xuống.
Đặc tính đáng sợ của Trường Sinh Kiếm xuất hiện, toàn bộ cương khí bổ vào pháp thân màu đen kia bắn ra tia lửa đầy trời.
Ầm!
Pháp thân vỡ ra!
Không Viễn trợn trừng, chắp tay hành lễ, trơ mắt nhìn pháp thân màu đen bị chém nát, dư uy của Trường Sinh Kiếm chấn hắn bay ra xa!
Sợi dây thừng buộc chặt người hắn cũng bị kéo đứt trong khoảnh khắc.
Ngu Thượng Nhung không thèm nhìn Không Viễn lấy một cái, hắn biết đó chỉ là một cỗ thi thể bị người ta biến thành khôi lỗi để điều khiển.
Hắn quay đầu nói với Diệp Thiên Tâm: “Sư muội, dùng kim liên phòng thủ.”
“Vâng.”
Nhắc nhở xong, trong mắt Ngu Thượng Nhung loé lên tia sáng. Chân đạp hư không, tay phải cầm kiếm, hắn nghiêng người lao vụt về phía Trương Viễn Sơn!
Cùng lúc đó, pháp thân Diệp Thiên Tâm lui lại, kim liên nở rộ ngăn trở toàn bộ công kích của đám xúc tu.
Thấy Không Viễn bị đánh bay, Trương Viễn Sơn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Ma.
Ngu Thượng Nhung đạp không lao tới, mỗi bước chân lại tạo ra một vòng gợn sóng màu vàng kim khiến không gian như bị chấn động.
Bước được mấy bước, thân ảnh Ngu Thượng Nhung dần dần trở nên mông lung. Toàn bộ không gian như đang chìm dưới mặt nước, mơ hồ không rõ.
Đây chính là kiếm chiêu thành danh của Ngu Thượng Nhung, Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn. Tam kiếm tam đạo khi đồng thời ra chiêu, tam kiếm hợp nhất, một khi chặt đứt tam hồn thì hồn phi phách tán.
Không chỉ có thế, ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung dường như còn mang theo cả ba toà pháp thân.
Ba toà kim liên đồng thời từ trên trời giáng xuống, triệt để phá vỡ nhận thức của Trương Viễn Sơn.
Trương Viễn Sơn trừng to mắt, đứng như trời trồng nhìn tam đạo thân ảnh đang hợp nhất…
“Ba Mã, giúp, ta!”
Bên tai gã truyền đến thanh âm trầm thấp: “Ta đã nói với ngươi từ trước, ngươi chỉ có hai đến ba lần ra tay, mà bây giờ đã là lần thứ ba, đây chính là mệnh của ngươi!”
“Ngươi ——”
Không còn âm thanh nào vang lên. Tất cả trở nên im ắng.
Gã muốn kéo dây thừng, lợi dụng thi thể Không Viễn để phòng thủ, đáng tiếc đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Thôi, thôi vậy, ha ha ha…
Trương Viễn Sơn điên cuồng cười to.
Xoẹt!
Trường Sinh Kiếm đâm xuyên qua thân thể gã!
Trương Viễn Sơn vẫn tiếp tục cười, gã cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy, ngay cả linh hồn cũng muốn trôi đi mất.
Nhưng gã vẫn không ngừng cười, tiếng cười của gã truyền đi rất xa rất xa… truyền tới Thanh Ngọc đàn.
Thanh Ngọc đàn đã không còn quan sát được tình hình chiến đấu ở đằng xa, chỉ nghe thấy tiếng cười vang lên không ngừng khiến đám đệ tử U Minh Giáo kinh hồn táng đảm.
Ngay sau đó, bọn hắn nghe được tiếng thét truyền tới:
“Ta nhu nhược cả đời, sợ hãi cả đời… Bây giờ Trương Viễn Sơn ta cũng muốn được một lần thấy chết không sờn!”
Lấy Trương Viễn Sơn làm trung tâm, năng lượng phát tiết ra bốn phía, vô số xúc tu không ngừng bành trướng.
Đây chính là cơ hội ra tay lần thứ ba của Trương Viễn Sơn, cũng là con át chủ bài Ba Mã lưu lại trên người gã.
“Hiến tế.” Thanh âm quỷ dị vang lên.
Trương Viễn Sơn hét lớn. “Ta chết… ngươi cũng phải theo cùng ——”
Đám xúc tu điên cuồng nhào về phía Ngu Thượng Nhung và Diệp Thiên Tâm. Cả thế giới như tràn ngập trong xúc tu.
Vì để chống cự xúc tu, Diệp Thiên Tâm đã bay đi rất xa.
Ngu Thượng Nhung đứng ở trung tâm, thấy đầy trời đều là xúc tu, hắn đột nhiên huy động kiếm trong tay.
Kiếm như phong như ảnh, như mưa to gió lớn. Không có kiếm cương xuất hiện, chỉ có bóng kiếm đỏ rực không ngừng toả ra hào quang, lấy Ngu Thượng Nhung làm trung tâm tạo thành một khu vực hình tròn.
Ngu Thượng Nhung vẫn rất bình tĩnh…
Không biết vì cái gì, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh sư phụ rèn luyện kiếm kỹ cho hắn… Mùa thu, đứng dưới tàng cây luyện kiếm, toàn bộ lá phải bị chém đứt. Mùa hè, đứng luyện kiếm dưới mưa, toàn bộ nước mưa không được làm ướt người. Mùa đông, luyện kiếm trong mưa tuyết, toàn bộ tuyết không được dính lên người…
Hắn không nhớ rõ mình đã làm hỏng bao nhiêu cây kiếm gỗ, mỗi khi làm hư một cây sẽ bị sư phụ đánh cho một trận tơi bời. Sư phụ nói, cao thủ kiếm đạo chân chính vô cùng yêu thương thanh kiếm của mình, tuyệt đối sẽ không làm kiếm bị hỏng. Cho đến khi hắn không còn làm hỏng kiếm gỗ nữa, sư phụ liền ban thưởng Trường Sinh Kiếm cho hắn.
Trường Sinh Kiếm, ngụ ý trường sinh.
Đối với người Quân Tử Quốc đoản mệnh thì đây chính là ý nghĩa tượng trưng tốt nhất.
Ngu Thượng Nhung nhìn Trường Sinh Kiếm… Nhân kiếm hợp nhất.
“Nếu ngươi muốn giết chết đối thủ, dùng lực huy kiếm là được.”
Bên tai vang lên tiếng sư phụ dạy bảo, tốc độ huy kiếm của Ngu Thượng Nhung càng lúc càng nhanh.
Càng lúc càng nhanh ——
Toàn bộ xúc tu đến gần đều bị chém đứt.
Toàn bộ năng lượng màu tím sẫm đều bị bóng kiếm ngăn trở không thể tiếp cận.
Khi bay ngược ra xa, Diệp Thiên Tâm nhìn thấy một màn này, nàng kinh ngạc đến ngây người.
Nàng biết nhị sư huynh rất mạnh, nhưng mạnh tới mức này… thì nàng hoàn toàn không ngờ được.
Nhìn lại đám năng lượng tím và xúc tu đầy trời, Diệp Thiên Tâm vứt Đa Tình Hoàn ra ngoài.
Đa Tình Hoàn tiếp xúc với một trời xúc tu, đột ngột vỡ ra! Bích Hải Triều Sinh Quyết làm chậm tiết tấu của xúc tu.
Chính lúc này, Diệp Thiên Tâm hô lên: “Nhị sư huynh.”
Ngu Thượng Nhung khẽ quát một tiếng, pháp thân cao mười trượng bành trướng, kiếm cương nở rộ đầy trời như liên hoa.
Oanh!
Xúc tu bị kiếm cương lít nha lít nhít chém đứt. Đồng thời liên toạ bên dưới pháp thân hoàn toàn ngăn lại đám xúc tu.