Chương 417
Đây là một chiêu Tuyết Mạn Thiên Sơn, ngụ ý kiếm cương như bông tuyết rơi liên miên không dứt, nhìn thì thấy nhẹ nhàng như tuyết nhưng kỳ thực băng lãnh thấu xương.
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung thong dong, khi kiếm trong tay hạ xuống, mấy chục mét xung quanh người hắn không khí đều bị khuấy động, xuất hiện từng tia kiếm cương đồng thời đâm xuống.
Kiếm cương như bông tuyết theo Trường Sinh Kiếm đâm về phía Trương Viễn Sơn.
Lúc này…
Mặt đất nơi Trương Viễn Sơn đang đứng bốc lên năng lượng màu đen phiêu tán lên không trung, dung hợp với kiếm cương.
Ngu Thượng Nhung cảm nhận được bên trong năng lượng màu đen này ẩn chứa sinh cơ… trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không để ý, chỉ chuyên tâm đâm ra một kiếm.
Cao thủ kiếm đạo chân chính là như thế. Đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay là bài sơn đảo hải.
Từ khoảng cách mấy trăm mét chỉ trong chớp mắt đã đến ngay trước mặt.
Một kiếm đâm tới!
Ầm!
Trương Viễn Sơn không tránh né. Một kiếm này đâm phập vào trái tim gã.
Nếu là tu hành giả bình thường thì bị một kiếm đâm vào nơi yếu hại như thế hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mũi kiếm mang theo cương khí to lớn tàn phá kỳ kinh bát mạch Trương Viễn Sơn, nhưng gã chỉ mở to mắt, song chưởng chồng lên nhau…
Năng lượng quỷ dị bắn ra ngoài như bài sơn đảo hải.
Ông!
Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân bát diệp, chân đạp kim liên!
Pháp thân nhanh chóng co lại chắn ở phía trước, kim liên dưới trướng không ngừng xoay chuyển.
Oanh!
Toàn bộ năng lượng quỷ dị đánh vào pháp thân và kim liên. Kim liên xoay tròn, pháp thân tiêu tán.
Ngu Thượng Nhung lơ lửng giữa không trung nhìn về Trương Viễn Sơn đứng ở phía xa, khẽ nói: “Rất thú vị.”
Song chưởng Trương Viễn Sơn bắt đầu run rẩy, sau đó trấn tĩnh lại. Gã không hài lòng lắm về một chưởng vừa rồi…
Vẫn là do gã đã đánh giá thấp thực lực của Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.
“Thú… vị?” Trong cổ họng Trương Viễn Sơn hộc ra mấy chữ.
“Ta từng khiêu chiến rất nhiều cao thủ đến từ cửu châu tứ hải, có không ít người có thể uy hiếp đến ta. Mà ngươi được xem là một trong số đó.”
Trong não hải Ngu Thượng Nhung lập tức mô phỏng lại tình hình chiến đấu vừa rồi với tốc độ cực nhanh.
Nếu không phải vì hắn thân kinh bách chiến, nếu hắn khinh địch dù chỉ một chút thôi, năng lượng quỷ dị kia sẽ đánh trúng vào lồng ngực hắn.
Người người đều biết lực phòng ngự của pháp thân Bách Kiếp Động Minh rất mạnh, nhưng chẳng mấy ai biết lực phòng ngự cao nhất không nằm ở pháp thân —— mà là toà kim liên.
Thấy Ngu Thượng Nhung đã tránh thoát được một chưởng, Trương Viễn Sơn tự chưởng vào ngực mình, bức Trường Sinh Kiếm ra.
Gã cầm lấy Trường Sinh Kiếm, tay phải tạo thành chưởng đao bổ tới.
Ầm một tiếng, Trường Sinh Kiếm bắn ra ngoài, xoay tròn như cối xay gió, bay về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung khẽ nhấc tay, Trường Sinh Kiếm ngoan ngoãn bay vào lòng bàn tay hắn.
“Muốn dùng tay không đoạn kiếm? Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Trường Sinh Kiếm là vũ khí thiên giai cực phẩm, đã đi theo Ngu Thượng Nhung từ rất lâu, độ ăn ý đạt tới mức hoàn mỹ. Nó đã từng va chạm với biết bao nhiêu vũ khí thiên giai nhưng vẫn không mảy may sứt mẻ, sao có thể bị người ta tay không bẻ gãy?
Xoẹt ——
Bốn phía xung quanh Trương Viễn Sơn bốc lên nguồn năng lượng màu đen. Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra đây không hẳn là màu đen mà là màu tím sẫm.
Trong phương viên trăm mét xung quanh, toàn bộ cây cối hoa cỏ đều trở nên khô héo.
Ngu Thượng Nhung đã xác định được một điều, thân thể của Trương Viễn Sơn đã không còn là thân thể của nhân loại, nếu không một chiêu Tuyết Mạn Thiên Sơn vừa rồi dù không giết được hắn cũng sẽ khiến hắn bị trọng thương.
Nhưng rõ ràng là Trương Viễn Sơn không hề bị một kiếm đó ảnh hưởng chút nào.
Năng lượng màu đen tạo thành một vòng tròn cực đại che kín phương viên mấy trăm mét.
Trên bầu trời Thanh Ngọc đàn, đám đệ tử U Minh Giáo không nén được tò mò bèn đi đến khu vực biên giới quan sát trận chiến.
Ông!
Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân cao mười trượng, gần như cao bằng Thanh Ngọc đàn khiến các đệ tử U Minh Giáo phải trợn mắt há mồm.
Pháp thân lóng lánh kim quang toả ra lực chấn nhiếp, Trường Sinh Kiếm rung động kịch liệt.
Ngu Thượng Nhung vẫn thong dong lao vụt lên, dừng lại phía trước pháp thân.
Một màn khiến mọi người kinh hãi xuất hiện.
Pháp thân đột nhiên khép tay lại.
Đám đệ tử U Minh Giáo nhìn mãi không hiểu, bởi vì cho đến bây giờ bọn họ đều chưa từng nghe nói pháp thân có thể sử dụng các chi giống như con người.
Trường Sinh Kiếm được cương khí cường đại bao bọc, tạo thành kiếm cương cực lớn. Hai tay pháp thân kẹp lấy kiếm cương Trường Sinh Kiếm.
“Chiêu thức này là kiếm kỹ do ta sáng tạo, pháp thân và kiếm hợp nhất… Ừm, chưa nghĩ ra được cái tên nào.”
Vù!
Pháp thân vung hai tay ra. Kiếm cương cực đại bay ra bổ nhào về phía Trương Viễn Sơn.
Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Trương Viễn Sơn đột nhiên vung sợi dây thừng trên tay.
Cỗ thi thể kia bị chấn bay lên… nghênh tiếp kiếm cương!
Ông!
Thi thể khô quắt đột ngột mở to mắt, bộc phát ra năng lượng đáng sợ!
Đồng thời một toà pháp thân màu đen xuất hiện, đầu chốc xuống dưới, chân hướng lên trên va chạm với kiếm cương.
Oanh!
“Ma thiền!” Trên Thanh Ngọc đàn, đám đệ tử U Minh Giáo kinh hô.
Nhưng rất hiển nhiên cỗ thi thể trước mắt đã vượt xa khỏi định nghĩa về ma thiền.
Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân lùi về sau, khẽ chau mày. Gã thế mà cũng biết dùng liên toạ để chống cự?
Chung quy vẫn là do Ngu Thượng Nhung đã chủ quan. Chiêu của hắn bị người khác học được.
Cỗ thi thể lúc này đã đứng thẳng, mắt mở to chắp tay hành lễ.
“Nạp mạng đi!”
Đây là cơ hội thứ hai!
Pháp thân màu đen mang theo liên toạ bay tới…
Từ xưa tới nay chưa từng thấy ai chiến đấu như vậy, dùng dây thừng buộc lấy một người khác cùng chiến, đây đúng là đã thay đổi nhận biết của mọi người.
“Còn, có, ta ——”
Trương Viễn Sơn chân đạp đất, thân hình bắn lên như mũi tên rời khỏi dây cung, cộng thêm pháp thân và thi thể trên dây thừng, tấn công về phía Ngu Thượng Nhung theo ba đường thượng trung hạ.
“Nhị tiên sinh!” Đám đệ tử U Minh Giáo lo lắng kêu lên.
Tốc độ quá nhanh, chỉ trong giây lát người trên Thanh Ngọc đàn đã không thấy được bóng dáng Ngu Thượng Nhung.
Hai tay Trương Viễn Sơn bốc ra năng lượng màu đen, cùng thi thể Không Viễn công kích Ngu Thượng Nhung, thế như bài sơn đảo hải.
A ha…
Trong cổ họng Trương Viễn Sơn phát ra âm thanh phấn khích.
Ba đạo năng lượng tấn công tới có thể ngay lập tức chấn vỡ pháp thân của Ngu Thượng Nhung.
Bỗng nhiên ——
“Nhị sư huynh!”
Thuỷ triều đầy trời rơi xuống như thác đổ ngăn ở phía trước pháp thân Bách Kiếp Động Minh của Ngu Thượng Nhung.