Chương 57: Tung tích của Chiêu Nguyệt
Từ lần hoàn thành nhiệm vụ xong, Chiêu Nguyệt vẫn chưa từng quay lại Kim Đình Sơn.
Cho đến nay Lục Châu vẫn không rõ nguyên nhân.
Chiêu Nguyệt rời đi có lẽ không cùng nguyên nhân với Diệp Thiên Tâm, Vu Chính Hải hay Ngu Thượng Nhung. Mà nguyên nhân đó hẳn cũng không quá phức tạp.
“Có khả năng sư tỷ xuất hiện tại Dự Châu.” Tiểu Diên Nhi ngồi xuống nói.
Còn đánh bạo tự rót cho mình một ly nước.
Nàng uống một ngụm rồi tiếp tục nói: “Người ở dịch trạm nhắc tới Minh Ngọc Công, con liền đoán ra đó là sư tỷ.”
Lục Châu hồ nghi.
Chiêu Nguyệt đúng thật là tu luyện Minh Ngọc Công, nhưng với tính tình của nàng ta, há có thể tuỳ tiện sử dụng nơi đông người? Việc này liệu có giống với vụ bắt cóc người của Từ phủ, cố ý dẫn dụ hắn mắc lừa?
Dù sao bây giờ đã không giống lúc trước, hắn không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nếu rơi vào đàn sói thì con cừu hắn thật sự xong đời.
Lục Châu theo bản năng mở giao diện Hệ thống ra, nhìn vào thanh nhiệm vụ… Quả nhiên trong đó xuất hiện một nhiệm vụ mới, chỉ có bốn chữ: ‘Mang Chiêu Nguyệt về’.
“Tiếp tục đi.” Lục Châu ra hiệu.
“Sư tỷ hình như định lập gia đình, nói cái gì mà muốn làm thánh nữ…”
Lục Châu khẽ giật mình.
Chiêu Nguyệt có thể có được tu vi như ngày hôm nay, hơn phân nửa là dựa vào Minh Ngọc Công. Người tựa như ngọc, đoạt tạo hoá của thiên địa, hút tinh hoa của nhật nguyệt, muốn luyện công pháp này tới đỉnh phong thì không được có tạp niệm trong lòng, càng không thể trầm luân trong tình cảm nam nữ.
“Nguyên nhân?”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ nói: “Đồ nhi chỉ nghe nói ở Thánh đàn tại Dự Châu hình như sẽ cử hành thịnh điển.”
“Thịnh điển?”
“Vâng, Ma Sát Tông hình như cũng sẽ phái người đến đó.” Tiểu Diên Nhi nói.
Nhắc tới Ma Sát Tông.
Tiểu Diên Nhi cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt Lục Châu, rồi nói bổ sung: “Sư phụ, hay là để mình con đi… Con sẽ đưa sư tỷ về, hễ thấy người của Ma Sát Tông con sẽ giết sạch để xả giận cho người, có được hay không?”
Lục Châu vươn tay cốc đầu nàng.
“Hồ nháo.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Vi sư mặc dù không để bọn Ma Sát Tông vào mắt, nhưng tên Tông chủ kia dù sao cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh thất diệp kim liên, con chỉ là Thần Đình cảnh, nếu gặp phải hắn thì làm sao mà đánh?”
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Lục Châu lần tìm ký ức trong não hải, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trừ Ma Sát Tông ra còn có thế lực nào nữa?”
“Có Chính Nhất Đạo, hình như có cả Tịnh Minh Đạo…”
Lục Châu nghi hoặc.
Bọn người tự xưng là chính đạo này luôn xung khắc như nước lửa với ma đạo, sao bây giờ lại tụ tập ở cùng một nơi?
Hẹn đánh nhau à?
“Gọi Phan Trọng tới, vi sư có chuyện muốn hỏi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Sư phụ hỏi con là được mà.” Tiểu Diên Nhi tự tin nói.
“Nhanh đi.” Lục Châu hơi đề cao âm điệu.
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm trong miệng, vụt chạy ra ngoài.
Một lát sau.
Tiểu Diên Nhi mang Phan Trọng vào Ma Thiên Các.
Cả người Phan Trọng có vẻ ỉu xìu, trên mặt từng mảng xanh tím sưng vù.
“Bái kiến Các chủ lão tiền bối.” Phan Trọng hành lễ.
Lục Châu nhìn hắn. “Thương thế của ngươi ở đâu ra?”
“Địa hình Kim Đình Sơn hiểm trở thật nhiều, ta không cẩn thận té ngã…” Phan Trọng liên tục giải thích.
Lục Châu cũng không quan tâm những chuyện này, bèn hỏi: “Ngươi đến từ Tịnh Minh Đạo, có biết sự tình về Thánh đàn thịnh điển không?”
Phan Trọng nghe vậy gật đầu. “Việc này nói ra rất dài dòng.”
Tiểu Diên Nhi đốc thúc: “Vậy thì nói ngắn gọn đi.”
“…”
Phan Trọng nhớ lại vừa rồi bị nàng bạo lực đánh cho một trận, trong lòng khẽ run rẩy, bèn nói: “Từ khi Nhân tộc thống trị Đại Viêm thiên hạ, dị tộc bị xua đuổi đến Nhung Bắc, Nhung Tây. Chính đạo và ma đạo trong tu hành giới thế bất lưỡng lập, mỗi năm đều có vô số môn phái tranh đấu không ngừng, tử thương vô số… Để xoa dịu những cuộc đấu tranh, một số tiểu môn phái định ra biện pháp tổ chức thịnh điển, một mặt xoa dịu mâu thuẫn giữa các môn phái, mặt khác là để lấy lòng nhau, tránh phân tranh.”
Lục Châu gật đầu: “Vậy ngươi có biết chuyện Tịnh Minh Đạo muốn tham dự thịnh điển ở Thánh đàn Dự Châu không?”
Phan Trọng nghe vậy, kinh ngạc nói: “Chuyện này thì ta không biết. Ta tời khỏi Tịnh Minh Đạo được ba năm rồi. Tịnh Minh Đạo dù sao cũng là đại môn phái trong chính đạo, nếu có mâu thuẫn với ma đạo, sao có thể hoà giải chỉ bằng một tiểu thịnh điển được chứ?”
Nghe đến đó.
Hắn đã gần như minh bạch.
Lục Châu nói: “Nghe nói Thánh nữ sẽ đại diện hai bên để hoà giải mối quan hệ. Có việc này không?”
“Đúng là có việc này. Thánh nữ sẽ là người đứng ra tạo quan hệ thông gia…”
Cho dù Tiểu Diên Nhi có ngốc hơn nữa cũng đã nghe hiểu, nàng tức giận trừng to mắt: “Phản đồ! Sao có thể làm ra chuyện như vậy?!”
Những chuyện còn lại cũng không cần hỏi nữa.
Lục Châu phất phất tay. “Lui xuống đi.”
“Lão tiền bối…” Phan Trọng muốn nói lại thôi.
“Có việc?”
“Xin Các chủ lão tiền bối ban thưởng cho ta Lục Dương Công…” Phan Trọng dập đầu, hai tay đặt trên mặt đất.
Không đợi Lục Châu mở miệng.
Tiểu Diên Nhi đã không nhịn được mà nói: “Cái loại sự tình vớ vẩn này mà cũng phải làm phiền đến sư phụ ta?”
“A?”
“Công pháp vớ vẩn như vậy tự ngươi đến phòng chứa điển tịch ở Tây Các mà tìm.” Tiểu Diên Nhi nói.
Phan Trọng lộ vẻ xấu hổ.
Công pháp bí tịch quan trọng như vậy mà vất tuỳ ý thế sao?
Lục Châu không phủ nhận, phất phất tay.
Điển tịch tu hành của danh môn chính đạo trong thiên hạ, Cơ Thiên Đạo có không ít.
Nếu tự mình cất giữ toàn bộ thì tay chân đâu mà cầm?
Sau khi Phan Trọng rời đi.
Lục Châu lại nghĩ phải làm thế nào để mang Chiêu Nguyệt về.
Từ những tin tức có được, hắn có thể đưa ra phán đoán sau: một, Chiêu Nguyệt rất có khả năng bị ép làm Thánh nữ; hai, nàng sẽ trở thành vật hy sinh trong buổi thịnh điển đó.
Vậy thì… tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Đúng lúc này…
Minh Thế Nhân đi vào Ma Thiên Các.
Thấy vẻ mặt Lục Châu lạnh nhạt tựa như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì, hắn nói: “Sư phụ, đồ nhi có việc bẩm báo.”
“Nói.”
“Phản đồ Tư Vô Nhai gửi phi thư, mời sư phụ đọc.” Minh Thế Nhân cung kính dâng phi thư lên bằng hai tay.
Lão thất?
Từ khi lão thất rời khỏi Kim Đình Sơn, rất ít động chạm đến sự tình của Ma Thiên Các.
Suy cho cùng hắn cũng là phản đồ của Ma Thiên Các, lại còn dám gửi phi thư về, đúng là lá gan không nhỏ.
Lục Châu nhận phi thư đọc lướt qua.
Đúng là trùng hợp…
Nội dung của phi thư cũng liên quan đến Chiêu Nguyệt.
“Sư phụ, phi thư nói gì vậy ạ?” Tiểu Diên Nhi sốt ruột hỏi.
Lục Châu xem thư xong.
Tiện tay giơ lên, phi thư chậm rãi bay lên trên bàn.
Lục Châu cau mày.
Minh Thế Nhân dè dặt nhặt phi thư lên xem một chút, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức cau mày phân tích:
“Lão thất không có lý do gì truyền tin tức giả cho chúng ta…”
“Sư phụ, nếu tin tức này là thật, vậy Chiêu Nguyệt sư muội sợ là khó thoát được tai kiếp.”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Minh Thế Nhân: “Ngươi thấy nên làm như thế nào?”
Cấu tạo não của Minh Thế Nhân tuy đôi lúc hơi chập, nhưng khả năng phân tích của hắn rất đáng tham khảo.
Minh Thế Nhân suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Bọn hắn muốn hoà hoãn, vậy chúng ta châm ngòi cuộc chiến, thêm dầu vào lửa. Từ trước đến nay nước và lửa đều khó hoà hợp, chuyện phá đám này rất dễ dàng.”
Nói xong lời này.
Minh Thế Nhân lại lần nữa khom người: “Sư phụ… Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần đến phiên người phải xuất thủ. Đồ nhi nguyện tự mình ra trận, nhất định sẽ làm việc thoả đáng, mang Chiêu Nguyệt sư muội trở về.”
Lần này hẳn là sư phụ sẽ cho ta ra ngoài chơi.
Hắn cúi đầu, chờ sư phụ đáp ứng.
Lục Châu khoát tay nói: “Vi sư phạt ngươi vào động diện bích hối lỗi ba ngày.”
“…”
Sáo lộ không đúng rồi?
[Ting — dạy bảo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 100 điểm công đức.]