Chương 62: Thực lực của Đại Không Tự
Hiển nhiên.
Trước khi Đại Không Tự đến phá đám, dường như thịnh điển đã tiến hành đến giai đoạn quan trọng.
Lục Châu nhìn khắp toàn trường.
Không hề nhìn thấy bóng dáng Chiêu Nguyệt.
Nhưng tăng nhân của Đại Không Tự đã đến, Chính Nhất Đạo, Tịnh Minh Đạo và Ma Sát Tông cũng đều có mặt, hẳn là Chiêu Nguyệt đang ở ngay bên trong Thánh đàn.
Tiểu Diên Nhi lại có vẻ rất hưng phấn, nàng thích nhất là mấy chỗ náo nhiệt… Đầu nhỏ xoay xoay nhìn tới nhìn lui không hề có điểm nào là sợ hãi.
Ngay lúc Lục Châu đang quan sát tình hình…
Một bóng người bỗng tiến đến bên cạnh hắn.
“Lão tiên sinh, lui về sau một chút đi.”
“Giang Ái Kiếm?”
Lục Châu có chút không biết nói gì cho phải.
Vẫn nghe nói con hàng này truy cầu kiếm đến mức có bệnh rồi, xem ra tin đồn không hề sai, chỉ là với phong cách tham sống sợ chết của hắn mà cũng dám đến Thánh đàn thì xem ra lá gan cũng không nhỏ.
Giang Ái Kiếm nhìn lướt qua từng gương mặt khó coi của các tu hành giả trong quảng trường rồi nói: “Lão tiên sinh, nếu không phải vì thanh kiếm kia thì ta sẽ không bao giờ thèm đến cái nơi thị phi như thế này.”
Lục Châu tỏ ra bình tĩnh không nói một lời.
Ánh mắt hắn nhìn về phía tăng nhân Không Huyền ở giữa quảng trường.
Giang Ái Kiếm thấp giọng nói: “Thừa dịp lúc này còn có thể đi… mau rời khỏi nơi này đi thôi.”
“Hử?” Lục Châu cảm thấy hơi nghi ngờ, hình như trong lời hắn nói có ẩn ý gì đó.
Giang Ái Kiếm đưa mắt nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: “Nếu đợi thêm chút nữa, đám tăng nhân này sẽ phong toả Thánh đàn. Lão tiên sinh… Thánh đàn chỉ là nguỵ trang, Thánh nữ cũng là mồi nhử…”
Trong lòng Lục Châu sinh nghi nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc: “Ngươi biết đây là cạm bẫy?”
“Nếu chịu bán kiếm cho ta, ta sẽ nói cho ông biết… Ông chỉ có tu vi Ngưng Thức cảnh trung kỳ, nếu bây giờ không đi thì lát nữa ai cũng không cứu nổi ông.” Giang Ái Kiếm ngẩng đầu lên nhìn trời, “Đây là cơ hội sống sót cuối cùng của ông.”
Lục Châu cảm thấy buồn cười, vuốt râu nói: “Không phải ngươi muốn lão phu đi chịu chết sao?”
“Không không không… ta là người rất yêu quý mạng sống của mình. Tuy là ta rất thích thanh kiếm kia, nhưng quân tử ái kiếm vẫn phải biết lễ nghĩa. Ông nhìn quảng trường này đi…” Giang Ái Kiếm chỉ tay về phía đám người đứng chung quanh, tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu nói: “Đều là kẻ có tướng mạo vắn số. Lão tiên sinh là người tốt, mà người tốt thì nên sống thọ mới phải…”
“Lão phu là người tốt?”
Tự dưng được phát cho tấm thẻ người tốt khiến hắn trở tay không kịp.
Giang Ái Kiếm cười nói: “Thanh kiếm kia rất tốt, với tư cách là chủ nhân của nó, người cũng không thể kém được.”
Cái logic gì thế này…
Lục Châu vuốt râu nói: “Cao thủ nhiều như vậy… Đại Không Tự có thể làm gì được?”
Giang Ái Kiếm lắc đầu, chỉ tay về phía Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo: “Lão tiên sinh, ông nhìn kỹ đi… trong hai phái Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo, hoàn toàn không có tu hành giả cấp trưởng lão trở lên, còn Ma Sát Tông chỉ có một tên tam thủ toạ chẳng có thành tựu gì nổi bật…”
Hắn đưa mắt nhìn sang.
Đúng là có rất nhiều ghế vị trí cao bị bỏ trống.
Giang Ái Kiếm nhíu mày nói: “Bọn hắn bây giờ bị cao thủ quấn lấy, còn sống đã là may mắn lắm rồi, còn nghĩ tới Thánh đàn làm gì?”
Lục Châu thản nhiên nhìn Giang Ái Kiếm… Tên gia hoả này có thể có chỗ đứng trong tu hành giới quả nhiên là có chút thủ đoạn, tin tức của hắn cực kỳ linh thông.
Đúng lúc này.
Ở giữa quảng trường Thánh đàn.
Thông Huyền thở dài nói với tên môn đồ Chính Nhất Đạo vừa rồi mắng hắn: “Chiêu Nguyệt là ma đầu của Ma Thiên Các, nghiệp chướng nặng nề. Mấy năm trước Không Minh đại sư bị trúng độc thủ của bọn hắn. Đại Không Tự đem nàng ta về để Phật Tổ tịnh hoá tội lỗi của nàng ta, cho nàng ta trọng sinh làm người.”
Môn đồ Chính Nhất Đạo đó nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: “Nữ ma đầu là kẻ địch của toàn bộ phe chính đạo, Đại Không Tự của ngươi từ trước tới nay không quan tâm những chuyện này, bây giờ lại nhảy ra giả vờ làm người từ bi, ta khinh ——”
Hắn vừa nói xong.
Đám tu hành giả phe chính đạo đều bật cười ha hả.
Chỉ có Ma Sát Tông vẫn giữ im lặng.
Lục Châu nhìn sang.
Nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền của Ma Sát Tông đã chết vào tay Lục Châu… Bọn hắn ghi hận Ma Thiên Các, trút giận lên đầu Chiêu Nguyệt thì cũng không có gì lạ.
Điều làm hắn bất ngờ là, lần này Ma Sát Tông lại phái tới tam thủ toạ.
Lục Châu không biết gã này, trong trí nhớ cũng chưa từng gặp qua hắn. Có lẽ vì hắn không có gì nổi bật nên không xứng để Cơ Thiên Đạo ghi nhớ vào đầu.
Hoà thượng Không Huyền không tức giận mà chỉ quét mắt nhìn toàn trường, lạnh nhạt nói:
“Lão nạp không phải đến đây để xin sự đồng ý của các vị thí chủ… Mà là đến để thông báo cho chư vị. Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt của Ma Thiên Các, Đại Không Tự nhất định phải mang đi.”
“Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không đã.”
Trong trận doanh của Chính Nhất Đạo đột nhiên nhảy ra một bóng người.
Trường kiếm trong tay hắn múa may quay cuồng, kiếm khí tung hoành.
Trong đám người xung quanh phát ra tiếng kinh hô.
Nói đánh là đánh liền!
Giang Ái Kiếm nhìn thoáng qua rồi lắc đầu nói: “Pháo hôi tự dâng đầu cho người ta. Đại Tĩnh Tâm Chú có khả năng chấn nhiếp địch nhân, khí huyết đám người này đều đã hỗn loạn, có thể phát huy được ba phần mười công lực là tốt rồi.”
Lục Châu cũng rất lạnh nhạt mà quan sát tình hình.
Chỉ cần chưa nhìn thấy Chiêu Nguyệt thì chuyện gì cũng không có liên quan tới hắn.
Tiểu Diên Nhi thấy có đánh nhau liền vui vẻ vỗ tay cổ vũ cùng đám môn đồ danh môn chính phái… trông nàng còn chính đạo hơn cả bọn chính đạo thật sự.
Quả nhiên…
Tu hành giả kia vừa lao lên, kiếm khí chém vào người Không Huyền thì… Vù…
Cà sa trên người Không Huyền toả ra kim quang nhàn nhạt.
Toàn thân hắn dường như vừa cao lên một trượng!
“La Hán Kim Thân?”
Ầm!
Tu hành giả kia bị La Hán Kim Thân chấn bay!
Hắn lăng không xoay mấy vòng rồi lui lại, lúc hạ xuống đất suýt tý nữa đã ngã sấp mặt! Kiếm trong tay hắn bị chấn động đến mức run rẩy, cánh tay tê dại mất hết cảm giác!
Không Huyền chắp một tay trước ngực, toàn thân không hề suy suyển, lạnh nhạt nói: “Thí chủ không cần phải tức giận… Nữ ma đầu là người của Ma Thiên Các, trước đây không lâu thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh của chư vị đã bại trong tay lão ma đầu, Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong chết thảm. Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt này chỉ có giao cho Đại Không Tự mới có thể bình an vô sự.”
Nói bóng nói gió, nếu Cơ Thiên Đạo tới gây phiền toái thì trong đám các ngươi ai chống đỡ được?
“Con lừa trọc nhà ngươi nói chuyện thật là khó nghe. Chính đạo bọn ta ngăn không được, chẳng lẽ Đại Không Tự của ngươi ngăn được hay sao?”
Không Huyền bình tĩnh gằn từng chữ: “Phương trượng sư huynh bế quan trăm năm, tu vi đại thừa… đủ để ứng phó với lão ma đầu.”
Một viên đá thả xuống mặt hồ dấy lên ngàn cơn sóng.
Quảng trường Thánh đàn trở nên ồn ào, mọi người đều lộ vẻ mặt kinh hãi.
Thế nhân đều biết trăm năm trước Đại Không Tự Không Viễn chính là thần tăng lục diệp kim thân.
Không ngờ từ đó đến nay hắn vẫn một mực bế quan tu hành?
Một môn đồ trong Tịnh Minh Đạo đứng dậy, thở dài nói với Không Huyền: “Nếu thật sự Không Viễn đại sư có thể chống lại lão ma đầu Ma Thiên Các… thì Tịnh Minh Đạo đồng ý giao nữ ma đầu Chiêu Nguyệt cho Đại Không Tự.”
Toàn tông Chính Nhất Đạo sửng sốt.
Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo vốn là một mạch. Nhưng nói lời phải giữ lấy lời… Nếu bây giờ đáp ứng hắn thì bọn họ làm sao có thể ăn nói với đệ tử đã chết? Bọn họ không làm chủ được chuyện này.
Không Huyền gật đầu: “Lão nạp đa tạ các vị thí chủ Tịnh Minh Đạo. Đại Không Tự nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người mà giáo hoá tên ma đầu.”
Đúng lúc này, sau lưng Không Huyền truyền tới một giọng nói âm trầm:
“Muốn mang Chiêu Nguyệt đi… phải hỏi bản toạ đã.”
Không Huyền quay người lại đối mặt với toàn bộ Ma Sát Tông.
“Lão nạp đã nói, chuyến đi này không phải để thương lượng với chư vị thí chủ, mà là thông báo cho chư vị biết thôi.”
Ngữ khí của hắn rất đều đặn.
Nhưng lời nói lại cực kỳ chói tai.
Tam thủ toạ Ma Sát Tông hơi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Hay cho một con lừa trọc ra vẻ đạo mạo, Đại Không Tự trăm phương ngàn kế bày ra Đại Tĩnh Tâm Chú trên khắp quảng trường Thánh đàn, dùng loại thủ đoạn như vậy mà cũng xứng đứng ra chủ trì công đạo?”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đại Không Tự luôn miệng nói chúng sinh bình đẳng, không phân chính tà, cũng không quan tâm đến thế sự… Hôm nay là ăn no rỗi việc phải không?”
Không Huyền chắp tay phải trước ngực nói: “Đoàn thí chủ… là muốn ngăn cản lão nạp?”
“Tên hoà thượng thối! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Hắn vung tay lên.
Đám hắc bào tu hành giả sau lưng lập tức nhảy vào giữa sân.
Thấy đối phương khí thế hung hãn, Không Huyền vẫn chắp một tay trước ngực, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“La Hán Kim Thân.”
Kim thân cao hai trượng cuồn cuộn tản mát ra cương khí.
Cà sa rung động!
Thấy cảnh này.
Giang Ái Kiếm kinh ngạc: “La Hán Kim Thân có thể so sánh với pháp thân Nguyên Thần cảnh nhị diệp, con lừa trọc này đúng là không đơn giản… Lão tiên sinh, mau lùi lại! Ma Sát Tông rõ ràng là có chuẩn bị mới đến, lát nữa con lừa trọc này dùng Thiền ấn, tu vi Ngưng Thức cảnh như ông chắc chắn sẽ chịu thiệt!”
Nói rồi hắn kéo tay Lục Châu lui về phía sau.