Chương 94: Ly Biệt Câu
Một giây trước Minh Thế Nhân còn cảm thán sư phụ ra tay thật hung ác.
Một giây sau cấm chế vu thuật trong cơ thể hắn đã bị đánh tan, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ!
Cho dù là bị đánh bay hắn cũng nguyện ý!
Loảng xoảng.
Minh Thế Nhân đụng ngã hai kệ để vũ khí, đám vũ khí trên kệ rơi loảng xoảng xuống đất.
Cùng lúc đó.
Tại hoàng cung Đại Viêm, trong một căn phòng u ám nào đó.
Ánh sáng phát ra từ ngọn nến ảm đạm ở giữa phòng bị một tấm bình phong ngăn trở.
Phốc ——
Phía sau bình phong, một cẩm y nữ tử đang ngồi xếp bằng vận công. Đột nhiên sắc mặt nàng khẽ biến, phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng tức giận thở hổn hển, tay áo phất lên đánh bay mọi thứ trên bàn xuống đất, sắc mặt hoảng sợ, miệng thì thầm: “Có người phá được vu thuật của ta? Hắn rốt cuộc là ai?”
Sau khi Minh Thế Nhân bị Lục Châu phất tay áo đánh bay một đoạn.
Chính Lục Châu cũng cảm thấy kinh ngạc, loại cảm giác thanh lương dễ chịu ấy lại xuất hiện…
Khi lĩnh hội Thiên thư đúng là sẽ thu hoạch được lực lượng phi phàm, nhưng đáng tiếc là Lục Châu vẫn chưa tìm được cách thức điều khiển và sử dụng loại lực lượng này.
Có điều trước mắt không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện đó.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Sau khi Minh Thế Nhân ngã vào kệ vũ khí, những cấm chế vu thuật trong người hắn đều bị đánh tan.
Tu vi vốn bị vu thuật áp chế đã khôi phục trong khoảnh khắc, nguyên khí lại trào dâng trong đan điền khí hải.
Đau đớn trên cơ thể chẳng còn sót lại chút gì, Minh Thế Nhân đứng dậy rồi quỳ xuống nói: “Đa ta sư phụ giải khai cấm chế cho đồ nhi! Sư phụ thần uy cái thế!”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lực lượng phi phàm của Thiên thư quả nhiên không hề đơn giản.
Không ngờ lại có thể khắc chế vu thuật.
Ngay khi Lục Châu đang nghĩ xem làm thế nào để tiến một bước trong quá trình lĩnh hội Thiên thư, thì Minh Thế Nhân đã bị đống vũ khí bên cạnh hấp dẫn.
Hắn cầm lên hai kiện đồ vật, không ngừng dò xét.
“Sư phụ, đây là gì vậy?”
Thứ đầu tiên là một thanh kiếm nhưng không giống kiếm, cũng là một móc câu nhưng không giống móc câu, lưỡi kiếm sắc bén chỉ có một bên, trên đó còn chằng chịt răng cưa trông vô cùng quái dị.
Thứ còn lại trông giống như vỏ của nó.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía hai món đồ này ——
[Ting — thu hồi vũ khí Ly Biệt Câu, đề nghị nhận chủ: Minh Thế Nhân.]
Lục Châu vuốt râu.
Trong mật thất này đúng là có giấu càn khôn.
Không rõ có phải do duyên phận hay không, vậy mà Minh Thế Nhân lại nhặt được vũ khí này.
Lục Châu còn chưa nói gì, Minh Thế Nhân đã cười đùa nói: “Sư phụ, vũ khí này rất thích hợp với con… Từ hình dáng đến lưỡi kiếm, cả cái vỏ này nữa… Chà chà chà, con chính là thích kiểu đồ chơi dở dở ương ương quái dị như vậy đó! Vũ khí này ít nhất cũng là địa giai!”
“Ly, Biệt, Câu…” Minh Thế Nhân chỉ vào hàng chữ cực nhỏ khắc trên vỏ câu, hưng phấn đọc thầm.
Nếu chưa thử nghiệm, chỉ dựa vào nhãn lực để đánh giá thanh vũ khí này thì đúng là nó chỉ có phẩm cấp địa giai.
Ly Biệt Câu dường như đã ở trong mật thất rất lâu, vẻ ngoài của nó rất cổ xưa.
Tuy nhiên Hệ thống đã đề nghị mục tiêu nhận chủ, như vậy sau khi kích hoạt sử dụng nó sẽ là vũ khí thiên giai.
Thấy Minh Thế Nhân tỏ ra đặc biệt yêu thích Ly Biệt Câu, vẻ mặt thì tràn đầy nịnh nọt, Lục Châu khẽ lắc đầu. “Bỏ xuống.”
“A?”
Minh Thế Nhân đầu tiên là sững sờ.
Sau đó hắn cẩn thận và dè dặt đặt Ly Biệt Câu xuống mặt đất.
Hắn không hề dám ngỗ nghịch sư phụ.
“Ngươi vừa mới tiến vào Nguyên Thần cảnh, tu vi chưa đủ ổn định, muốn khống chế vũ khí thiên giai thì còn hơi sớm.” Lục Châu tuỳ tiện bịa ra một cái cớ.
Minh Thế Nhân nghe vậy không hề tức giận mà ngược lại còn cực kỳ vui vẻ.
Câu này có nghĩa là, sớm muộn gì sư phụ cũng sẽ ban Ly Biệt Câu cho hắn.
“Đồ nhi tuân mệnh! Đồ nhi nhất định sẽ nhanh chóng ổn định thực lực!” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, phất phất tay.
Minh Thế Nhân hiểu ý rời khỏi mật thất.
Đi đến cửa mật thất, hắn còn quay đầu nhìn lại Ly Biệt Câu lần nữa, trong mắt đều là lưu luyến không rời.
Đồ vật trong mật thất quá mức lộn xộn, cũng may gian phòng đủ lớn nên dù có nhiều đồ vất lung tung cũng không ảnh hưởng đến Lục Châu.
Lục Châu vung tay lên, Ly Biệt Câu lập tức được thu vào tay hắn.
Không lâu sau đó, Lục Châu bước ra khỏi mật thất, tiến vào đại điện.
Đám người Đoan Mộc Sinh không còn ở đó, Minh Thế Nhân thì đang huyên thuyên gì đó với Tiểu Diên Nhi, trên mặt Tiểu Diên Nhi đều là thán phục, liên tục gật đầu.
Lục Châu đi tới.
Hai người thấy thế liền vội vàng khom người hành lễ: “Sư phụ.”
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Tuy vu thuật đã được giải nhưng ngươi không được khinh thường…”
“Sư phụ dạy phải.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Trong khoảng thời gian này hắn vốn không định rời khỏi Kim Đình Sơn. Dù sao thì với tu vi hiện tại của hắn, ở lại Ma Thiên Các và nghĩ cách thu hoạch điểm công đức từ bọn đồ đệ để gia tăng thực lực mới là cách ổn thoả nhất.
Thế nhưng trước mắt chân tướng sự tình ở Ngư Long thôn đã đến điểm mấu chốt, điều này có liên quan mật thiết đến cao thủ tu hành vu thuật trong cung. Nếu có thể tra ra chân tướng thì hắn sẽ bắt được người đã phong ấn tu vi của Chiêu Nguyệt.
Mà điều quan trọng hơn cả đối với Lục Châu chính là —— trong giao diện nhiệm vụ của Hệ thống hiện lên rõ rõ ràng ràng: điều tra chân tướng Ngư Long thôn, ban thưởng 3.000 điểm công đức.
Tận ba ngàn điểm công đức, đây là mức ban thưởng nhiệm vụ cao nhất từ trước đến nay của Hệ thống.
Như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của chuyện này.
“Sáng sớm mai vi sư muốn đích thân đi một chuyến đến Ngư Long thôn.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hắn bừng tỉnh:
“Có sư phụ ra tay, chắc chắn mọi việc sẽ ổn thoả.”
Vu thuật cấm chế trên người hắn vừa mới được giải khai, nên lòng tin hắn dành cho sư phụ còn cao hơn nhiều so với bản thân Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi nghe bảo có thể ra ngoài, lập tức hưng phấn vỗ tay: “Sư phụ, con cũng đi con cũng đi…”
Lục Châu không để ý tới nàng mà nhìn Minh Thế Nhân tiếp tục dặn dò: “Trông chừng hắc kỵ.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân khom người nói, “Có đồ nhi và tam sư huynh ở đây, bọn hắn chắp cánh cũng khó thoát.”
Lục Châu vừa xoay người rời đi, đi được hai bước đã dừng lại hỏi: “Gần đây có tin tức của bọn phản đồ kia không?”
Phản đồ ý nói đám người lão đại Vu Chính Hải, lão nhị Ngu Thượng Nhung.
Minh Thế Nhân liên tục lắc đầu. “Gần đây đồ nhi không hề rời khỏi Kim Đình Sơn, hoàn toàn không biết tin tức gì của ngoại giới cả.”
Lục Châu khẽ vuốt cằm.
Từ sau khi hắn đánh bại đám danh môn chính đạo liên tục hai lần, mấy tên phản đồ này trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Sau khi giải quyết xong sự tình của Ngư Long thôn, phải nghĩ biện pháp đối phó mấy tên phản đồ này mới được!
Giao phó xong mấy chuyện này, Lục Châu trở lại Ma Thiên Các, một lần nữa tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Sau khi sử dụng lực lượng của Thiên thư để khắc chế vu thuật, Lục Châu đã hiểu rõ hơn về việc lĩnh hội Thiên thư.
Hắn mở giao diện Thiên thư ra, nội dung cuốn Thiên thư Nhân Tự Quyển sáng rực lên xuất hiện trước mắt hắn.
Lần này những con chữ khó hiểu bỗng nhiên trở nên tràn ngập sinh cơ… khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn trước đây rất nhiều.
“Động nguyên cùng động minh, vạn đạo do thông sinh.”
“Thập thông do tư sinh, diệu hành do thử hưng.”
Lục Châu đọc ra miệng, đột nhiên dừng lại thì thào: “Phạn âm cũng vô hiệu với ta, lại khắc chế được vu thuật, chẳng lẽ Nhân Tự Quyển có công dụng khắc chế các phương pháp tu hành mê hoặc nhân tâm?”
Hắn tiếp tục đọc.
Bên dưới quả nhiên có nội dung mới xuất hiện ——
“Để có được trí tuệ và lý trí, có thể đi bốn phương tám hướng để cảm nhận từng tấc đất mà không thay đổi bản tâm, sẽ rất có ích.”
“Để huỷ hoại trí tuệ và lý trí, có thể nhân lúc đang nhập định tam muội mà khoe khoang thân sắc, chẳng hạn như việc toả ra hào quang ánh sáng, thì tam muội sẽ không còn thanh tịnh.”
(Chú thích: tam muội là cách gọi của đạo giáo, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí phải thanh tịnh, dứt bỏ mọi ý niệm trần tục.)
Lục Châu đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế.
Sáng hôm sau.
Tinh thần sung mãn, Lục Châu đóng giao diện Thiên thư lại, rời khỏi mật thất.
Tiểu Diên Nhi đã sớm ngồi chờ ở trong đại điện, trên mặt đầy vẻ háo hức vì sắp được đi ra ngoài chơi.
Thấy sư phụ đi ra, nàng chạy tới nói: “Sư phụ, sư phụ… Con muốn cưỡi Bạch Trạch! Con không ngồi Bệ Ngạn đâu nha!”
Lục Châu lắc đầu: “Nha đầu con đó!”
Vốn định răn dạy nàng một chút, nhưng nghĩ lại chút yêu cầu nhỏ đó của nàng hắn cũng đáp ứng được nên đành thôi.
Dù sao mình cũng là một lão già họm hẹm, không chịu nổi đường dài xóc nảy.
Hai người bước ra khỏi Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười với Minh Thế Nhân đang đứng chờ ngoài điện.
Từ trong rừng cây trên Kim Đình Sơn, Bạch Trạch đạp mây mà tới.
Thấy toạ kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện, Minh Thế Nhân hâm mộ tới mức muốn rớt tròng mắt.
Đến khi nào hắn mới có một con toạ kỵ như vậy? Cho dù có bị sư phụ ngày ngày đánh mắng cũng xứng đáng.
“Sư phụ, con muốn ngồi phía trước!” Tiểu Diên Nhi nghịch ngợm chỉ tay về phía Bạch Trạch.
Lục Châu không nói gì.
Lưng Bạch Trạch rất rộng, ngồi phía trước tầm nhìn sẽ bao quát hơn, nó phi hành cực kỳ ổn định, rất thích hợp để ngắm cảnh non xanh nước biếc.
Đợi hai người ngồi yên trên lưng, Bạch Trạch mới kêu khẽ một tiếng, đạp lên không rồi biến mất ở chân trời.
Minh Thế Nhân chạy theo một đoạn ngắm nhìn nó, nhưng nào còn trông thấy bóng dáng Bạch Trạch.
Khi Bạch Trạch đang phi hành, Lục Châu kiểm tra bảng Hệ thống, hắn còn lại 2.210 điểm công đức.
Hắn không chọn mua thêm thẻ đạo cụ là vì lúc cần thiết có thể tuỳ thời lựa chọn loại thẻ thích hợp.
Chẳng hạn như… khi gặp phải nguy hiểm không cách nào giải quyết thì hắn có thể chọn mua thẻ Miễn Dịch Sát Thương rồi cưỡi Bạch Trạch rời khỏi nơi đó.
Một canh giờ sau.
Bạch Trạch bắt đầu giảm tốc độ, từ từ hạ xuống.
“Sư phụ, chúng ta đến rồi sao?” Tiểu Diên Nhi còn chơi chưa đã ghiền, không muốn leo xuống.
Lục Châu không thèm đáp lời nàng, điều khiển Bạch Trạch hạ xuống đất.
Tiểu Diên Nhi đành phải nhảy khỏi lưng Bạch Trạch.
Thu hồi Bạch Trạch xong, Lục Châu nhìn quang cảnh xung quanh rồi nói: “Nơi này cách Độ Thiên Giang không xa… Bạch Trạch quá mức chói mắt sẽ khiến người ta chú ý.”
“Sư phụ, người lợi hại như vậy thì cứ giết sạch bọn họ là được mà!” Tiểu Diên Nhi gãi đầu nghi hoặc nói.
“Lắm lời.” Lục Châu bình tĩnh răn dạy nàng.
Sư phụ nói cái gì thì là cái đó!
Lúc hai người đang tạm dừng chân nghỉ ngơi, Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói: “Sư phụ, có người tới gần!”
Tầm quan trọng của Tiểu Diên Nhi có chỗ để phát huy rồi.
Mấy tu hành giả đang khống chế phi kiếm lướt qua khu rừng núi.
“Cơ Thiên Đạo đang đuổi theo! Chạy mau!”
“Ác đồ Ma Thiên Các đến rồi!! Chạy mau!”
Vụt, vụt.
Từng tu hành giả quang minh chính đại bay ngang qua đỉnh đầu Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
Còn có một tên cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch bay thấp, khi bay ngang qua hai người họ liền lên tiếng nhắc nhở: “Lão đầu kia, mau tranh thủ thời gian chạy đi! Lão ma đầu Cơ Thiên Đạo đến rồi! Bộ ông chán sống hả?!”
Vụt!
Đám tu hành giả phi hành cực nhanh, trong phút chốc đã biến mất giữa núi rừng.
Tiểu Diên Nhi dẩu môi, hồ nghi nói: “Sư phụ… người đang đuổi theo bọn họ hả?”