Chương 119: Hoa Vô, Vô Hoa, trưởng lão mạnh nhất
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân tuy không thích đại pháp co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo, nhưng sư phụ đã lên tiếng thì bọn hắn cũng không dám nói thêm gì.
Vả lại Ma Thiên Các đang ngày càng suy thoái, nay được bổ sung thêm người mới có lẽ sẽ tái hiện được huy hoàng như ngày xưa.
Minh Thế Nhân quay đầu lại lén lút nhìn sư phụ.
Trông người làm gì có dáng vẻ như đại nạn sắp tới, ngược lại trông càng thêm hoạt bát khoẻ mạnh hơn lúc trước.
Hoa Vô Đạo rầu rĩ mãi vẫn chưa có quyết định.
Lục Châu trầm giọng nói: “Chỉ có hai lựa chọn, phải chọn một trong hai. Có thể được Ma Thiên Các đãi ngộ như vậy, ngươi là người duy nhất trong thiên hạ này đó. Kiên nhẫn của bản toạ cũng có hạn, đếm tới mười, bản toạ phải nghe được đáp án của ngươi.”
“Nếu vẫn không có đáp án thì sao?” Tim Hoa Vô Đạo đập thình thịch.
Không đợi Lục Châu nói chuyện.
Minh Thế Nhân đã nói trước: “Vậy thì ngươi sẽ giống như Phạm Tu Văn, bị cầm tù trong Ma Thiên Các cho đến khi nào nghĩ thông suốt mới thôi. Đương nhiên… ngươi đã nhìn thấu sinh tử thì chắc không quan tâm đến mấy chuyện này.”
“. . .”
“Hơn nữa, Ma Thiên Các chúng ta không nhiều nhặng gì nhưng chỗ ở thì có thừa. Đông Các, Nam Các, Tây Các, Bắc Các, thậm chí giữa sườn núi cũng có rất nhiều hang hốc bị bỏ hoang, bao gồm cả động diện bích hối lỗi ở hậu sơn lạnh như băng tuyết. Đừng mong có thể bỏ trốn, cho dù thập đại cao thủ cùng lúc xuất hiện cũng phá không nổi bình chướng Kim Đình Sơn đâu!” Minh Thế Nhân cười nói.
Lời này của hắn ngay cả Chu Kỷ Phong và Phan Trọng nghe thấy cũng phải khẩn trương theo.
Tứ tiên sinh đây là đang sử dụng công tâm kế, còn đáng sợ hơn là doạ đánh doạ giết!
Hoa Vô Đạo cũng là một nhân vật phong vân, đâu phải người tham sống sợ chết, nếu thế thì hắn đã không xuất hiện ở nơi này. Nhưng loại người như vậy lại càng quan tâm đến mặt mũi hơn.
“Đến lúc đó, ta sẽ thông báo cho tu hành giả khắp thiên hạ rằng Hoa Vô Đạo của Vân Tông không biết giữ lời hứa, chạy đến Ma Thiên Các đánh cược thua rồi quỵt nợ!”
“. . .” Hoa Vô Đạo hoàn toàn cạn lời.
Chuyện hắn đến Ma Thiên Các có không ít người biết, nếu không thì hắn chẳng cần phải từ bỏ chức vị trưởng lão Vân Tông làm gì.
Bắt đầu ở nơi nào thì kết thúc ở nơi ấy.
Cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.
Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Ta bắt đầu đếm nha.”
Sợ Hoa Vô Đạo không nghe rõ, nàng nhắc lại lần nữa: “Ta bắt đầu đếm đó… Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một. Xong rồi, mau nói ra quyết định của ngươi!”
“. . .”
Có ai đếm số nhanh như vậy không???
Hoa Vô Đạo còn chưa kịp suy nghĩ, nàng đã đếm xong rồi.
Ánh mắt Lục Châu và những người trong đại điện Ma Thiên Các đều nhìn về phía Hoa Vô Đạo.
Yên lặng một lát.
Hoa Vô Đạo mới lắc đầu thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Thôi được.”
“Sư phụ, không thể…” Đồ đệ của hắn vội vàng quỳ xuống.
Thấy tên đồ đệ này, Hoa Vô Đạo không răn dạy như lúc trước nữa mà nhẹ nhàng nói: “Ngươi về Vân Tông đi.”
“A?”
“Từ nay về sau ngươi không còn là đồ đệ của ta nữa. Trưởng lão của Vân Tông còn rất nhiều, sẽ luôn có người chịu dạy dỗ ngươi. Sau khi trở về thì nói với bọn họ, Hoa Vô Đạo đã chết rồi.”
“Sư phụ!”
“Cút đi!”
Trung niên nam tử vốn định nói thêm, nhưng Hoa Vô Đạo đã nâng chân lên đá hắn một cước: “Ta bảo ngươi mau cút đi!”
Tiếng quát lớn này mang theo sóng âm bức lui trung niên nam tử.
Rơi vào đường cùng, trung niên nam tử đứng lên, cung kính bái lạy Hoa Vô Đạo một cái.
Minh Thế Nhân cười nói: “Để ta đưa ngươi xuống núi… Thật ra nếu ngươi nguyện ý ở lại, ta nghĩ sư phụ ta cũng sẽ đồng ý thôi. Kim Đình Sơn rất lớn, thêm một người cũng không sao cả.”
Toàn thân trung niên nam tử run lẩy bẩy. “Ta phải xuống núi, bây giờ ta lập tức xuống núi!”
“Chậc chậc chậc…” Minh Thế Nhân tặc lưỡi nhìn trung niên nam tử, tay làm một thế mời.
Hai người rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Đồ nhi này của ta vẫn còn ngu muội, mong Các chủ đừng trách tội, tha cho nó một con đường sống.”
Lục Châu vuốt râu ngồi xuống: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Mời ngồi.”
Hắn nói ra tiếng “mời”.
Đây gần như là chuyện chưa bao giờ xảy ra ở Ma Thiên Các.
Đồng thời điều này cũng nói rõ Lục Châu coi trọng Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo ngồi vào ghế.
Lục Châu có chút kỳ quái nhìn Hoa Vô Đạo rồi cảm thán: “Ngươi thà gia nhập vào Ma Thiên Các cũng không chịu nói ra kẻ chủ mưu thật sự của vụ án Ngư Long thôn.”
“Xin Các chủ thứ lỗi.”
“Ngươi không sợ sau này bản toạ dùng nghiêm hình tra hỏi ngươi sao?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Dù sao nơi này cũng là Ma Thiên Các, tất cả đều là đại ma đầu, bọn họ có làm ra chuyện gì kỳ quái thì cũng không có gì lạ.
Hoa Vô Đạo lắc đầu thở dài: “Nếu thật là như thế thì ta chỉ có thể xin được ban chết.”
“Ngươi không giống với Phạm Tu Văn. Phạm Tu Văn bị người khác khống chế nên không sợ sinh tử. Ngươi may mắn hơn hắn nhiều.” Lục Châu nói.
Hoa Vô Đạo trầm mặc không nói.
Nhưng trong lòng hắn đã có quyết định vững vàng.
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ Nguyên Thần cảnh: Hoa Vô Đạo, độ trung thành 5%.]
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng rất thức thời, lập tức chắp tay nói với Hoa Vô Đạo: “Tham kiến Hoa trưởng lão.”
Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng, không biết nên đáp lời thế nào.
Nội tâm hắn vẫn thấy mất tự nhiên.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân cũng đã quay lại đại điện.
Thấy gương mặt nhăn nhó của Hoa Vô Đạo, Minh Thế Nhân bèn nói: “Chẳng phải là ngươi sợ bị thế nhân cười nhạo sao… chuyện này dễ xử lý thôi mà. Từ nay về sau ngươi thay tên đổi họ, còn Hoa Vô Đạo trước đây cứ coi như đã chết ở Ma Thiên Các. Với ác danh của chúng ta thì có giết thêm một người cũng không tính là nhiều.”
“. . .”
Mọi người gật gù.
Minh Thế Nhân nói cũng có lý lắm.
“Hay là ngươi đổi tên thành Hoa Vô hay Vô Hoa đi?” Minh Thế Nhân trêu ghẹo nói.
“. . .”
Ngay từ đầu cái tên Hoa Vô Đạo đã phạm huý với tên của Cơ Thiên Đạo rồi.
“Chỉ là một cái tên mà thôi, gọi là gì không quan trọng…” Hoa Vô Đạo tâm loạn như ma, hiện tại chỉ muốn tìm một xó xỉnh không người để tự kỷ, nào còn có tâm tình nói mấy chuyện này.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi bước tới bên Lục Châu, nói: “Sư phụ, có phi thư của Giang Ái Kiếm.”
“Trình lên.” Lục Châu có dự cảm bức phi thư này rất quan trọng, không nên đọc to lên.
Tiểu Diên Nhi cung kính dâng thư bằng hai tay.
Lục Châu tiện tay mở ra, trong đó viết ——
“Chủ mưu phía sau vụ án Ngư Long thôn là đương kim nhị hoàng tử. Kẻ ra tay tàn sát ở Độ Thiên Giang là Trường Ninh tướng quân Nguỵ Trác Ngôn, người phụ giúp là Phạm Tu Văn đứng đầu hắc kỵ. Lão tiền bối, vì thu thập manh mối này mà ta đã bị tổn thất nghiêm trọng… Nếu không có hảo kiếm để bù đắp thì ta sẽ cảm thấy cực kỳ đau khổ đó.”
Nhận được tin tức này.
Toàn bộ đã sáng tỏ.
Lục Châu tỏ ra vô cùng bình tĩnh…
Thật ra từ khi Phạm Tu Văn và Hoa Vô Đạo đều không dám nói ra sự thật thì Lục Châu đã đoán được đại khái.
Phi thư của Giang Ái Kiếm chẳng qua chỉ thêm xác minh suy đoán của hắn mà thôi.
Lục Châu vung tay lên, lá thư lập tức hoá thành bột mịn bay lả tả xuống đất.
“Sư phụ, trong đó viết gì vậy?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
“Kẻ chủ mưu đứng sau vụ tàn sát ở Độ Thiên Giang…” Lục Châu thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hoa Vô Đạo lảo đảo tuột khỏi ghế.
Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Đỡ Hoa trưởng lão về nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi vô cùng nghi hoặc: “Chẳng phải chỉ là một tên chủ mưu thôi sao, có cần căng thẳng như vậy không? Thiệt là khoa trương quá đi.”
Lục Châu gật đầu.
Nếu kẻ đó là một người bình thường hay là đại tu hành giả thì chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều. Cứ làm theo quy củ từ trước tới giờ của tu hành giới là được!
Nhưng không ngờ… chuyện này lại liên luỵ đến cả hoàng tử.
Phân tranh giữa các hoàng tử vốn không nên liên quan đến người bình thường mới phải.
Lục Châu không thể xem thường lực lượng của hoàng thất, dù sao Đại Viêm thiên hạ có được ổn định hay không là phải căn cứ vào hoàng thất.
Cho dù là tướng sĩ thủ vệ tứ phương hay đại tu hành giả làm việc cho hoàng thất trong tối ngoài sáng, tất cả đều là tiêu chuẩn cơ bản để Đại Viêm được bình ổn.
Chẳng trách… Hoa Vô Đạo không muốn nói ra cái tên này.
“Phi thư cho Giang Ái Kiếm, nói bản toạ đã chuẩn bị xong kiếm tốt, bảo hắn tự mình đến lấy.” Lục Châu nói.