Chương 165: Đại nạn mười năm
Đoan Mộc Sinh không nói gì nữa.
Hắn không đoán được tâm tình của sư phụ, cũng không biết sư phụ sẽ đối xử với lão bát thế nào.
Việc của hắn là bẩm báo chi tiết nội dung trên phi thư của lão thất mà thôi.
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, tu vi của bát sư huynh cũng tương tự như con… nếu Tịnh Minh Đạo xuất thủ thì hẳn là huynh ấy phải bị chém chết!”
Cách dùng từ của Tiểu Diên Nhi khiến Lục Châu nghẹn lời.
Đoan Mộc Sinh nói: “Nó không dễ chết như vậy đâu.”
Chư Hồng Cộng là đệ tử Ma Thiên Các, với tu vi cùi bắp đó của hắn lẽ ra đã phải chết từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn cứ sống sót cho đến bây giờ đó thôi.
Phi thư của Tư Vô Nhai có ý muốn mượn đao giết người.
Mặc kệ hắn có mục đích gì, Lục Châu vẫn một lực không thèm đếm xỉa đến… Hắn cũng vô kế khả thi.
Thấy thái độ của Lục Châu, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng rất thức thời mà ngưng lại đề tài này, cung cung kính kính đứng sang một bên.
Ánh mắt Lục Châu lại lần nữa nhìn về phía Phạm Tu Văn đang dựa vào chân tường.
“Lãnh La, Mạc Ly là kẻ âm hiểm xảo trá, chỉ biết trốn ở trong thâm cung. Nếu ngươi hận nàng ta như vậy thì hãy tự tay giết nàng ta đi.”
Nói xong lời này, Lục Châu xoay người rời khỏi Bắc Các.
Trên đường về, Đoan Mộc Sinh mới hỏi: “Sư phụ, Lãnh La từng là người của Mạc Ly, hơn nữa chúng ta lại còn giết hai huynh đệ của hắn, người làm như vậy là nuôi hổ trong nhà, thật là nguy hiểm!”
Dù sao hắn ta cũng là cường giả bát diệp, đến một ngày khôi phục lại thực lực, lỡ như muốn tạo phản thì sẽ quấy một trận trời long đất lở mất.
Lục Châu dừng bước, lắc đầu nói: “Lãnh La bây giờ đang trọng thương chưa lành, không gây ra được sóng gió gì. Hơn nữa nếu hắn thật sự khôi phục được tu vi bát diệp… thì người đầu tiên hắn tìm tới tuyệt đối không phải là Ma Thiên Các.”
Đoan Mộc Sinh nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu nói: “Đồ nhi minh bạch.”
Kẻ mà Lãnh La hận nhất chính là tên Mạc Ly trốn sâu trong thâm cung.
Mạc Ly khống chế Lãnh La nhiều năm như vậy, có thể nói kẻ khiến Lãnh La trở nên thảm hại như ngày hôm nay chính là một tay Mạc Ly gây ra.
“Bảo Phan Trọng trông chừng hắn.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Trở lại đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn giao diện Hệ thống, thấy điểm công đức hiện có là 12.112 điểm.
Có lẽ do vừa mới thu được bộ hạ mới nên đột nhiên Lục Châu lại muốn rút thưởng.
Theo logic từ những lần rút thưởng trước… kết quả của những lần trúng thưởng đều bù lại được số điểm công đức mất đi do rút thưởng. Nói chung vẫn là lời to.
Nhưng mà…
Lần này hắn lại liên tục ‘cảm ơn đã tham gia trò chơi’ khiến điểm may mắn tăng lên đến 14 điểm.
Lục Châu lắc đầu đóng lại giao diện Hệ thống, không dám rút thêm nữa.
Hắn nhìn về phía Tiểu Diên Nhi đang ngoan ngoãn đứng trong đại điện, khẽ phất tay. “Lại đây.”
“Vâng ạ…” Tiểu Diên Nhi gật đầu như gà mổ thóc, chạy đến bên người Lục Châu.
“Việc tu luyện có vấn đề?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Dạo gần đây khi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản con luôn cảm thấy tu vi không thể tiến bộ… vẫn luôn dậm chân tại chỗ.”
“Dậm chân tại chỗ?”
Lục Châu cảm thấy hơi lạ. Hắn đã sửa chữa bù đắp công pháp, Thái Thanh Ngọc Giản không thể có vấn đề được.
Lại thêm thiên phú lấn át tất cả mọi người, tu vi của Tiểu Diên Nhi không thể nào dậm chân tại chỗ!
“Đưa tay ra.”
“Vâng.”
Lục Châu bắt mạch nàng, rót nguyên khí vào kỳ kinh bát mạch của Tiểu Diên Nhi.
Nguyên khí vận chuyển một vòng thân thể rồi đi vào đan điền khí hải.
Lục Châu bỗng nhướng mày: “Chỉ có đan điền?”
Tu hành giả bước qua Thối Thể cảnh vào Thông Huyền cảnh, rồi từ Ngưng Thức cảnh vào Phạn Hải cảnh.
Phạn Hải cảnh mở được bát mạch mới có thể mở ra khí hải trong đan điền, từ đó mới được gọi bằng cái tên Phạn Hải cảnh.
Đan điền khí hải chính là hình thức ban đầu của pháp thân kim liên.
Đan điền chính là kim liên, khí hải là lá sen nở ra bốn phía.
Không có khí hải thì tu vi khó lòng tiến bộ, sẽ bị đan điền giới hạn lại.
“Sư phụ… sao rồi ạ?”
Lục Châu nhấc tay, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Tiểu Diên Nhi dưới tình huống không có khí hải mà vẫn có thể tu luyện đến Thần Đình cảnh, đúng là thiên phú cực cao…
Cũng may hắn kịp thời phát hiện, nếu không cứ tiếp tục tu luyện như vậy… đan điền của nàng sẽ không chịu nổi lực lượng nguyên khí, dẫn đến bạo thể mà chết.
“Tạm thời con hãy gác lại Thái Thanh Ngọc Giản.”
“Vâng.”
“Khí hải của con chưa được đả thông, nếu miễn cưỡng tu luyện sẽ phản tác dụng.”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi: “Khí hải chưa đả thông sao?”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Chuyện nhỏ thôi, con đừng lo lắng.”
Tuy nói chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng không thể giải quyết một lần là xong.
Điều khiến Lục Châu cảm thấy kỳ lạ là, khí hải của Tiểu Diên Nhi vẫn trong trạng thái đóng kín, với bản sự của Cơ Thiên Đạo lẽ nào lại không phát hiện ra? Cho nên rất có thể đây là do chính Cơ Thiên Đạo động tay động chân.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sư phụ, có phi thư…” Tiểu Diên Nhi chỉ vào chú chim truyền tin đang bay lượn bên ngoài đại điện. Nàng tung người nhảy lên, bay ra ngoài.
Thân hình Tiểu Diên Nhi nhanh như chớp đã bắt lấy chim truyền tin.
Sau khi quay về đại điện và mở thư ra, Tiểu Diên Nhi nhăn mặt nói: “Lại là tên da mặt dày!”
“Giang Ái Kiếm?”
Hay phải gọi là tam hoàng tử Lưu Trầm.
Tiểu Diên Nhi đọc thư: “Đa tạ Cơ lão tiền bối ban kiếm, quả nhiên không hổ danh tuyệt thế hảo kiếm, ta phi thường hài lòng. Để biểu đạt sự kính ngưỡng và lòng biết ơn của ta đối với lão tiền bối, ta sẽ tiết lộ cho ngài mấy tin tức ngầm…”
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Với thân phận và đầu óc của Giang Ái Kiếm, mở được nội khố lấy bảo kiếm ra chỉ là chuyện trong tầm tay.
“Tiếp tục.”
“Một là, cẩn thận đề phòng thất đồ đệ nhà ngài, đúng là tên tai hoạ, muốn quấy đục toàn bộ thiên hạ hay sao?”
“Hai là, Ngụy Trác Ngôn đến Ma Thiên Các là tên giả mạo, Ngụy Trác Ngôn thật đã đến Thanh Dương Hồ, hắn dự định sẽ ẩn nấp ở đó tám năm mười năm. Bên ngoài đồn là đại nạn mười năm của Cơ lão tiền bối sắp tới, tên Ngụy Trác Ngôn này đúng là giảo hoạt…”
“Ngoài ra, việc hợp tác giữa chúng ta có phải là nên có hạn định thời gian không? Ta dùng cả đời mình để đổi lấy một thanh kiếm tốt, nghĩ sao cũng thấy hơi bị lỗ nha…”
Đại nạn mười năm…
Lục Châu vuốt râu lắc đầu: “Người người đều đang đợi vi sư chết…”
“Sư phụ, đồ nhi tuyệt không dám có suy nghĩ này.” Tiểu Diên Nhi vội nói.
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, nói với hắn… Đã là đại nạn mười năm, vậy thì chờ sau khi lão phu chết, việc hợp tác này sẽ chấm dứt!”
“Vâng, đồ nhi gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm ngay.”
Tiểu Diên Nhi nhanh nhẹn truyền tin tức như lời Lục Châu dặn.
Chỉ là không ngờ, sáng sớm hôm sau… Giang Ái Kiếm đã ngay lập tức gửi phi thư hồi âm.
“Cơ lão tiền bối nói đùa rồi, đâu chỉ là mười năm… cho dù là mười lăm năm ta cũng chịu. Dùng mười lăm năm đổi lấy một thanh tuyệt thế hảo kiếm, ta thấy rất xứng đáng.”
Đọc thư xong, Tiểu Diên Nhi lại phải mắng một câu “Đồ da mặt dày!”
Lục Châu lại bình thản vuốt râu nói: “Bảo với hắn, lão phu xưa nay là người coi trọng lời hứa, cũng hận nhất là những kẻ thất hứa.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Sau khi Tiểu Diên Nhi gửi phi thư đi, Lục Châu mới chú ý đến nội dung trên phong thư của Giang Ái Kiếm.
“Báo cho tứ sư huynh và tam sư huynh của con, đưa Ngụy Trác Nhiên tới…”
“Sư phụ, lần này chúng ta sẽ làm gì?” Tiểu Diên Nhi hứng thú hỏi.
“Có kẻ gấp gáp muốn đi đầu thai, bản toạ sao không thành toàn cho hắn…”
Tiểu Diên Nhi tuy nghe không hiểu nhưng vẫn gật gật đầu rồi chạy vụt ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Tại biệt uyển ở giữa Thanh Dương Hồ.
Cả toà biệt uyển lộ ra vẻ tươi mát và tao nhã.
Ngoại trừ một cây cầu gỗ nối vào bờ, bốn phía chung quanh đều là nước hồ.
“Tướng quân, Ngụy Trác Nhiên… có thể lừa gạt được lão ma đầu không?” Một nữ tử ưu nhã đứng bên cạnh chợt lên tiếng.
Ngụy Trác Ngôn nằm trên ghế thái sư phơi nắng, vừa rung đùi vừa nói: “Ngụy Trác Nhiên một lòng muốn chết, ngươi lại huấn luyện hắn không ít, ta thấy sẽ không có vấn đề gì… Mà cho dù Ngụy Trác Nhiên không lừa gạt được lão ma đầu thì ta cũng đâu tổn thất cái gì.”