Chương 195: Tuổi trăng tròn
Suốt ba ngày nay, Tiểu Diên Nhi đều bận rộn sao chép Thái Thanh Ngọc Giản.
Ban ngày nàng ở trong Nam Các sao chép đến đau cả lưng, tay thì mỏi nhừ.
Ban đêm lại vào động diện bích hối lỗi.
Cũng may Tiểu Diên Nhi rất ngoan ngoãn chịu phạt.
Người khác chẳng thể giúp được nàng. Chỉ có Chiêu Nguyệt sư tỷ ở bên cạnh an ủi nàng mấy câu.
“Sư tỷ… sư phụ thật sự rất tức giận sao?” Tiểu Diên Nhi vừa chỉnh lý lại một trăm bản sao chép Thái Thanh Ngọc Giản vừa nói.
“Sư phụ làm vậy là vì muốn tốt cho muội thôi, để sau này muội không phạm phải sai lầm.”
Tiểu Diên Nhi gật gù, thầm nói: “Vậy sau này muội phải luyện tập sử dụng Phạm Thiên Lăng như thế nào?”
“Luyện tập thì cứ luyện tập, nhưng muội không được ra tay không có phân tấc… Chu Kỷ Phong và Phan Trọng bị đánh thì ta không nói, nhưng đến sư huynh sư tỷ muội cũng ra tay độc ác thì sao sư phụ có thể không tức giận.”
“Cũng phải, lần sau ta sẽ ra tay nhẹ một chút.”
“. . .”
Sau khi Tiểu Diên Nhi chỉnh lý xong Thái Thanh Ngọc Giản, Chiêu Nguyệt nói: “Đi đi.”
“Vâng… Sư tỷ chờ ta trở lại nha, ta đã dùng Phạm Thiên Lăng thuần thục rồi!”
“. . .”
Chiêu Nguyệt vội vàng xua tay ra hiệu cho nàng mau rời đi.
Tiểu Diên Nhi ôm một trăm bản Thái Thanh Ngọc Giản đi về phía Ma Thiên Các.
Nàng đi trên con đường nhỏ, đi ngang hành lang và lương đình rồi bước vào bên trong đại điện Ma Thiên Các.
Thấy sư phụ đang ngồi trên ghế trầm tư, Tiểu Diên Nhi khẽ mỉm cười bước tới.
“Đồ nhi thỉnh an sư phụ.”
Đôi tay nhỏ dâng một trăm bản Thái Thanh Ngọc Giản lên cao, bày tỏ thái độ kính trọng của nàng.
Lục Châu xoay đầu lại nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. “Đã nghĩ thông suốt chưa?”
“Đồ nhi sau này nhất định sẽ tôn trọng sư huynh sư tỷ, hiếu thuận với sư phụ!” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Nghĩ rõ rồi thì tốt… sau này còn tái phạm, vi sư quyết không khoan dung.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi minh bạch.”
Ở Ma Thiên Các không biết lớn nhỏ thì còn có sư huynh sư tỷ bảo bọc nàng, nhưng sau này ra đời, trên con đường tu hành lòng người hiểm ác, ai sẽ che chở cho nàng đây?
Mười năm, trăm năm, ngàn năm?
Lục Châu cũng không thể chắc chắn được mọi chuyện có như hắn suy nghĩ không, liệu hắn có thể lợi dụng kẽ hở của Hệ thống để được trường sinh?
Sau khi phát hiện thẻ đạo cụ sẽ tăng giá, hắn trở nên vô cùng cẩn thận, không còn dám tuỳ tiện sử dụng thẻ nữa.
Tiểu Diên Nhi đến tuổi trăng tròn, con đường tu luyện cũng vừa mới bắt đầu.
Tiên học lễ hậu học văn, câu này có đạo lý của nó.
“Diên Nhi, con đã tròn mười sáu tuổi, có tâm nguyện gì không?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
“Đồ nhi chỉ có một tâm nguyện, mong sư phụ được trường thọ!”
Câu trả lời của nàng khiến Lục Châu cảm thấy bất ngờ.
“Tại sao?”
“Người người đều nói đại nạn của sư phụ sắp tới, nhiều lắm cũng chỉ sống được mười năm. Con không tin… Bọn hắn đều có thể chết già, chỉ có sư phụ là sẽ không…” Tiểu Diên Nhi nói.
Nha đầu này bản tính vốn không xấu.
Từ lúc bắt đầu tiểu đồ đệ đã giúp hắn không ít việc.
Nay nàng đã vào Nguyên Thần cảnh, lại có được vũ khí thiên giai Phạm Thiên Lăng, sao hắn có thể để nàng ngộ nhập lạc lối.
Sau này phải chậm rãi dạy dỗ, tương lai sẽ có hy vọng.
“Diên Nhi, con có nhớ người nhà của mình không?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi lắc đầu, buông xấp Thái Thanh Ngọc Giản trong tay xuống.
Nàng không mấy nhớ nhung người nhà. Có lẽ vì lúc rời khỏi nhà nàng còn quá nhỏ, đã quen sống ở Ma Thiên Các suốt sáu năm nay nên khái niệm người nhà cũng không còn rõ ràng.
“Sư phụ, đồ nhi vào Ma Thiên Các, biết quy củ của nơi này.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Lục Châu nhẹ giọng thở dài. “Con không giống với các sư huynh sư tỷ. Bọn nó thuở nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa nên không có ràng buộc gì.”
Ngay lúc sư đồ hai người đang trò chuyện, Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng bước vào khom người hành lễ với Lục Châu.
“Sư phụ liệu sự như thần! Lão thất đã đồng ý trợ giúp chúng ta tìm kiếm Vân Tam.” Minh Thế Nhân nói.
“Tốt.” Lục Châu nhàn nhạt đáp lại một chữ.
Minh Thế Nhân nhìn thoáng qua tiểu sư muội. “Sư phụ, chuyện của tiểu sư muội…”
Lục Châu giơ tay lên ngắt lời hắn. “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.”
Minh Thế Nhân vội vàng khom người.
Lục Châu tiếp tục nói: “Hẹn gặp hắn ở An Dương thành.”
Minh Thế Nhân mừng rỡ, vội nói: “Tiểu sư muội, còn không mau tạ ơn sư phụ!”
Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Tạ ơn sư phụ…”
Lục Châu phất tay áo rồi xoay người trở về mật thất.
Với tình huống hiện tại của hắn thì ngoại trừ lĩnh hội Thiên thư ra thì cũng chỉ có thể rút thưởng.
Mấy ngày nay hắn đã nhìn thấu bộ mặt của Hệ thống… Dường như nó rất thích hố hắn.
Điểm may mắn đã tích luỹ tới 89 điểm cũng chẳng thấy trúng thưởng một lần nào.
Thôi lĩnh hội Thiên thư cho thực tế.
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, bắt đầu quá trình lĩnh ngộ khô khan.
Những chữ viết lít nha lít nhít bằng thể chữ triện không ngừng quanh quẩn trong não hải.
Thời gian trôi qua nhanh như tên bay.
Chẳng mấy chốc đã qua một đêm.
[Ting — ký chủ đã đọc hiểu Nhân Tự Quyển tổng cộng một trăm lần, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Lục Châu mở mắt.
Hắn đọc nhiều như vậy, mất cả quãng thời gian lâu như vậy, mà cho đến bây giờ mới được xem là đọc hết nội dung của Nhân Tự Quyển?
Điều này khiến hắn không thể nào hiểu được.
Nhưng mà…
Hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng trạng thái tinh thần của mình tràn đầy hơn tất cả những lần lĩnh hội trước cộng lại.
Như thể hắn đã trở lại thời điểm trẻ trung nhất, nhiệt huyết nhất.
Hắn đưa tay sờ râu, chạm vào làn da… vẫn là của một ông lão tuổi cao sức yếu.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, hoạt động thân thể giãn gân giãn cốt…
Hắn thực hiện các động tác thư giãn thường ngày, phát hiện bản thân không có thay đổi gì. Nói cách khác, việc lĩnh hội Thiên thư chỉ khiến trạng thái tinh thần của hắn tốt lên mà thôi.
Nhớ lại việc trước đó Thiên thư có thể khắc chế vu thuật và phạn âm, Lục Châu suy đoán lực lượng của Thiên thư là loại lực lượng tinh thần, chuyên về phương diện ý chí.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem, thấy tất cả vẫn bình thường.
“Hả?”
Trên cột đạo cụ có một hàng chữ thông báo nhỏ xuất hiện: Giá cả của thẻ đạo cụ sẽ thay đổi theo mức tăng của tu vi và số lần mua.
Hắn xem lại giá của thẻ đạo cụ…
Quả nhiên đã tăng lên.
Thẻ Một Kích Chí Mạng giá 800 điểm, Miễn Dịch Sát Thương 600 điểm, thậm chí Lôi Cương cũng lên thành 400 điểm.
Trong lòng Lục Châu lập tức có một vạn con thảo nê mã chạy qua.
Quá hố mà!
Như vậy là giá cả của thẻ đạo cụ không chỉ tăng theo số lần mua mà còn tăng theo thực lực bản thân.
Trước đó hắn còn tưởng là do sử dụng quá nhiều, đúng là lầm tưởng.
Cả hai điều kiện đều được áp dụng vào mục này để phòng ngừa ký chủ quá mức ỷ lại vào thẻ đạo cụ, đồng thời cũng dùng để thúc giục ký chủ nhanh chóng gia tăng thực lực, khi ký chủ còn yếu ớt thì cung cấp cho ký chủ năng lực tự vệ.
Đúng là một chút kẽ hở cũng không có…
Lục Châu vô thức nhìn sang Thẻ Nghịch Chuyển…
Vẫn là 500 điểm công đức.
Còn may chưa bị tăng giá.
Hắn còn trông đợi vào nó để tăng tuổi thọ, nếu đến Thẻ Nghịch Chuyển mà cũng tăng giá thì chơi không nổi nữa rồi.
Lần này lĩnh hội Thiên thư xong đúng là mắc luôn bệnh thiếu máu.
Ngã một lần sẽ khôn hơn.
Lục Châu thầm nghĩ rồi quyết định, sau này mỗi lần định lĩnh hội Thiên thư, hắn sẽ mua trước một số thẻ đạo cụ để tích trữ!
“Sư phụ, phi liễn đã được chuẩn bị xong.” Âm thanh của Minh Thế Nhân từ bên ngoài truyền đến.
“Đã biết.”
Lục Châu khẽ vung tay lên.
Giao diện Hệ thống biến mất.
Hắn bước ra khỏi mật thất đi vào đại điện Ma Thiên Các.
“Tham kiến sư phụ.”
“Tham kiến Các chủ.”
Ánh mắt Lục Châu lướt qua mọi người rồi nói vào điểm chính: “Chuyến này đến An Dương thành phải hành sự khiêm tốn, không cần sử dụng phi liễn.”
Minh Thế Nhân giật mình nói: “Sư phụ… nhiều người như vậy…”
“Thế nên số người đi sẽ không nhiều.”
Lục Châu có dự cảm… Sự tình mà đến cả Giang Ái Kiếm cũng muốn gặp mặt để nói chuyện không thích hợp đi đông người, quá mức rêu rao.