Đồ Nhi Chớ Hoảng, Đã Có Vi Sư! (Dịch)

Chương 12: Đồ nhi ngươi ị đùn?

Nhìn thứ đen như mực trong chén, yết hầu Mộ Dung Thiên bỗng nhúc nhích.

"Đồ nhi ngoan, nhanh dùng đi. Đây là đồ tốt đấy."

Thẩm An Tại ở một bên mặt mày mỉm cười, mặt mũi hiền lành cầm cành liễu vỗ vỗ lên tay.

Trong lòng Mộ Dung Thiên bi ai, hít sâu một hơi, sắc mặt hung ác.

Không đếm xỉa gì nữa rồi!

Cùng lắm thì ngồi suốt ba ngày ba đêm!

Nghĩ đến đây, hắn không do dự nữa, bưng bát đưa vào miệng.

Cùng lúc đó, trong đầu Thẩm An Tại cũng vang lên giọng nói.

[Độ sùng bái – 10]

Khóe miệng hắn co lại, có ý nghĩ muốn lấy cành liễu quất tiểu tử này.

Nhưng ngay sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó vội hỏi thăm trong đầu.

"Hệ thống, nếu độ sùng bái có thể khấu trừ, vậy nếu sau khi cấp bậc bị thụt lùi, ta lại thăng cấp, có thể đạt được thêm một phần ban thưởng hay không?!"

Hắn hơi kích động, nếu như vậy, chẳng phải nếu mình giữ mãi giai đoạn dễ đạt được độ sùng bái này là có thể xoát ban thưởng liên tục!

Hệ thống trầm mặc, sau đó mới đưa ra đáp lại.

[BUG đã được vá, cảm tạ Ký chủ đã góp ý]

"..."

Thẩm An Tại cảm giác như năm trăm gói quà đang phất tay nói bái bai với mình.

Hắn hận không thể tát mình hai cái.

Sớm biết trước cứ thử một lần, hỏi cho lắm giờ còn cái rắm!

"Vậy ta có bị hạn chế số lượng đồ đệ không, hiện tại ta có thể xuống chân núi thu nhận một trăm lẻ tám đồ đệ không?"

[không thể, chỉ khi độ sùng bái của đồ đệ tiền nhiệm đầy cấp, Ký chủ mới có thể nhận thêm một đồ đệ]

"Được rồi."

Mưu tính trong lòng Thẩm An Tại đã hoàn toàn tan biến.

Xem ra hiện tại chỉ có thể thành thật ngoan ngoãn bào chết một đồ đệ.

Hắn lắc đầu, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Mộ Dung Thiên đã khoanh chân ngồi tại chỗ.

Người kia giờ phút này đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng đại kinh thất sắc.

Mặc dù thứ đó giống như nước mũi, khó mà nuốt trôi được, nhưng sau khi nuốt xong lại phảng phất có một sức mạnh đặc biệt, bắt đầu xung kích kinh mạch của hắn.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, lực đánh vào kia càng ngày càng mạnh, khiến cho lông mày hắn dần dần nhíu chặt.

Loại đau nhức này, giống như là có người dùng kim châm ở khắp nơi trong cơ thể hắn.

Chẳng qua Mộ Dung Thiên kinh hãi phát hiện, kinh mạch hắn từ trước đến nay bị nghẹn, dưới xung kích của cỗ lực lượng này lại có dấu hiệu khuếch trương!

Loại cảm giác này, giống như lối mòn nhiều người qua lại, lâu dần hoá thành đại lộ!

Có phát hiện này, hắn mừng như điên, cắn chặt răng không phát ra một tiếng động nào, yên lặng chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt tê tâm liệt phế này.

Sư phụ đang cải thiện thiên phú cho mình, tuyệt đối không thể cô phụ ý tốt của sư phụ!

Chỉ có thiên phú của mình tốt hơn, tương lai mới có cơ hội bước lên Thiên Tuyết tông, khiêu chiến Tần Thiển Nguyệt!

[Độ sùng bái +30]

Thẩm An Tại khẽ nhếch khóe miệng, xem ra Tẩy Tủy đan đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Xem biểu cảm dữ tợn của tiểu tử này, hiện tại hẳn là đang chịu đựng thống khổ mãnh liệt.

Trên phương thuốc Tẩy Tủy đan có nói, muốn cải thiện tư chất, tất nhiên phải thừa nhận thống khổ người thường không thể chịu được, như vạn tiễn xuyên tâm!

"Gia hỏa này, ngược lại cũng rất kiên cường."

Thẩm An Tại nhìn thấy hắn thủy chung cắn chặt răng, bộ dạng không nói tiếng nào, khẽ lắc đầu.

Xem ra mối sỉ nhục ba năm ước hẹn kia mang lại cho hắn thực sự quá mức khắc cốt ghi tâm, thế cho nên chịu đau đớn kịch liệt như vậy cũng có thể cắn răng kiên trì.

Phải biết rằng, hắn còn là thiếu niên mười sáu tuổi, lại còn là nhi tử của gia chủ Mộ Dung gia, từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao có thể chịu khổ như vậy?

"Xưa nay, nhân vật chính hoặc là tâm tính dị thường cứng cỏi, hoặc là cơ duyên thâm hậu thiên phú dị bẩm, nếu là ngươi, có lẽ thật sự có thể làm được."

Thẩm An Tại không khỏi có chút miên man bất định.

Hắn đang chờ mong ngày Mộ Dung Thiên sẽ hóa thân thành Đại Đế, hiệu lệnh phong quang thiên hạ.

Nếu thật có một ngày kia, kẻ làm sư phụ này là mình, không phải sẽ có cuộc sống sung sướng hay sao?

Đang lúc hắn tưởng tượng về sau trái ôm phải ấp, để đồ đệ giúp mình tìm hoa xuân giai nhân xinh đẹp khắp thiên hạ, tán gẫu về sự tình nhân sinh, chóp mũi bỗng nhiên bay tới một mùi vị dị thường... buồn nôn.

Cái luồng khí chua này nồng như là có người ấn đầu ngươi vào thẳng cái thứ vừa nóng vừa lỏng không thể nhắc tên kia, hương thơm gần trong gang tấc lấp đầy miệng mũi, rót thẳng vào linh hồn.

"Mẹ kiếp, đồ nhi ngươi ị đùn?!"

Thẩm An Tại lập tức nắm lấy hành tây trên bếp cắm vào trong mũi, che miệng lại.

Phốc, phốc...

Nhìn trên người Mộ Dung Thiên bắt đầu xuất ra một ít chất lỏng màu đen hôi thối, hắn nhanh tay lẹ mắt vơ cái muôi gỗ dùng để bảo vệ khuôn mặt phong thần tuấn lãng của mình.

Da mặt truyền đến cảm giác ấm áp, Thẩm An Tại sững sờ, nhìn cái muôi trong tay.

Miếng gỗ chi chít những lỗ làm cho hắn nghẹn họng.

Phốc...

Chất lỏng màu đen có dấu hiệu càng lúc càng nhiều.

"Ngọa tào..."

Thẩm An Tại nhấc chân bỏ chạy, "Rầm" một tiếng đóng cửa phòng bếp lại.

Chạy vội đến bên giếng múc nước rửa mặt, rửa bảy tám lần, hương vị trên mặt mới triệt để tán đi.

Mặt mũi hắn tràn đầy phiền muộn.

Không nghĩ tới Tẩy Tủy đan này uy lực lớn như vậy...

"Sư phụ!"

Xa xa, Mộ Dung Thiên mặt đen sì chạy vội đến, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, vẻ mặt rất kích động đưa tay muốn ôm Thẩm An Tại trước mặt.

"Sư phụ, kinh mạch của ta..."

Khoé miệng Thẩm An Tại giật một cái, nhanh chân bỏ chạy.

Mộ Dung Thiên sững sờ tại chỗ, vò đầu nghi hoặc.

Bình thường khi sư phụ nhìn thấy mình, ánh mắt hắn không phải rất "bỉ ổi" sao, tại sao bây giờ nhìn thấy mình lại chạy?

"Vệ sinh cơ thể và nhà bếp xong đi rồi lại gặp vi sư, không cho phép tắm trong hồ nước của Thanh Vân phong!"

Thẩm An Tại chạy rất xa, chỉ để lại một câu nói như vậy.

Mộ Dung Thiên lúc này mới phản ứng lại, nhíu mày đưa tay đặt ở chóp mũi cẩn thận ngửi, sau đó...

"Ọe..."

...

Vào ban đêm, trăng sao treo cao, gió đêm mang theo hương thơm thanh mát vuốt ve hoa cỏ của Thanh Vân phong.

Trong Thiên điện.

"Ngươi xác định là trên người ngươi đã được rửa sạch sẽ rồi?"

"Đệ tử ngâm mình trong nước nửa canh giờ, thật sự là đã sạch!"

Mộ Dung Thiên đắng chát nhìn Thẩm An Tại núp ở phía xa, trong lỗ mũi nhét hai cục vải vào.

"Cái sọt cá kia là sao?"

Thẩm An Tại chỉ chỉ một giỏ cá bên cạnh.

"Đệ tử thấy gần đây sư phụ vất vả, cho nên cố ý đánh một ít cá để bồi bổ thân thể cho người."

"Sao con mắt của chúng nó đã trở nên xanh lét không biết trời đất nữa?"

"Ách... Ta không biết, hẳn là một loại linh ngư gì đó?"

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu.

"Cá đặc thù hả?"

Thẩm An Tại bắt đầu nghi ngờ, nhổ vải trong mũi xuống, sau khi chắc chắn không còn mùi vị gì nữa mới há miệng hít lấy không khí mới.

"Mang đi đi, cá gì ngươi cũng dám ăn, cũng không sợ trúng độc?"

Hắn khoát tay áo, lại hỏi, "Vi sư không cho ngươi tắm trong hồ nước ở Thanh Vân phong, ngươi đi đâu ngâm nửa canh giờ?"

Mộ Dung Thiên vuốt cằm suy nghĩ: "Không biết, có điều con sông kia hình như rất gần Chấp Pháp phong."

Thẩm An Tại nhẹ gật đầu, cần gì biết hắn đang tẩy ở đâu, dù sao không phải tẩy lễ ở Thanh Vân phong là được.

Nếu tẩy kinh phạt mạch đã hoàn thành, kế tiếp chính là để hắn tu luyện Vô Song Ngự Kiếm quyết, đột phá Khí Hải cảnh!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất