Chương 102: Thương Sinh Bạch Liên, Hư Vô Mệnh Hoàn!
Bộ tộc Viêm Hồ cư ngụ trong động phủ Hồ Sơn ở nội vực. Không giống các yêu quái khác, bọn chúng có truyền thừa, huyết mạch cửu vĩ thiên hồ được truyền lưu từ thời thượng cổ đến nay.
Có điều sau đó bộ tộc suy tàn, đã mấy vạn năm không xuất hiện con yêu hồ nào có tám đuôi, chứ nói gì đến thiên hồ chín đuôi.
Nhưng nếu nói về thực lực, bộ tộc Viêm Hồ của bọn chúng cũng được xếp hàng thứ năm trong nội vực, đại để không có ai dám đắc tội chúng.
Lúc này Phần Vũ và Phần Trường Sinh - ông nội nàng đang đứng lẳng lặng trên đỉnh núi, sợ hãi nhìn về phía núi Thiên Tử.
"Ông ơi, tiếng động vừa rồi là gì vậy? Vì sao xa thế này mà vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và sự bất lực?" Phần Vũ tái mét mặt, hỏi.
Trong đôi mắt đục ngầu của Phần Trường Sinh cũng ánh lên vẻ hãi hùng, đáp: "Không rõ lắm. Nhưng động tĩnh lớn thế này sợ rằng ngay cả Đế cảnh cũng không làm được."
"Chẳng lẽ là... Thánh Tôn đại nhân ra tay? Nhưng ngài ấy ra tay cũng không thể có động tĩnh lớn đến mức ấy được." Phần Vũ vô cùng khó hiểu.
Nàng rất hiểu cảm giác vô lực và tuyệt vọng khi đối mặt với Thánh Tôn cảnh. Nếu Tu Thần ra tay giết người nào cần phải gây ra động tĩnh lớn thế này.
"Tộc trưởng! Tiểu thư! Không xong rồi!"
Đúng lúc này, một con Lục Vĩ Viêm Hồ hoảng hốt lăn lê bò lết chạy tới.
Phần Trường Sinh nhướng mày, thấp giọng quát: "Chuyện gì mà hốt hoảng như thế? Còn ra thể thống gì nữa?"
Con Lục Vĩ Viêm Hồ run rẩy nói: "Đánh nhau, đánh nhau rồi!"
Phần Vũ và Phần Trường Sinh cùng nheo mắt lại. Phần Vũ vội vàng hỏi: "Ai đánh nhau?"
"Thánh Tôn, Thánh Tôn và Thánh Tôn đánh nhau! Bây giờ toàn bộ nội vực đều loạn cào cào rồi. Rất đông người đã bắt đầu chạy trốn khỏi sơn mạch Thiên Loan."
"Ngươi nói cái gì?"
Phần Trường Sinh biến sắc. Còn Phần Vũ sững người.
Thánh Tôn và Thánh Tôn đánh nhau?
Vì sao lại có đến hai Thánh Tôn?
Không phải chỉ có một thôi sao?
Sơn mạch rách nát vạn năm không ra được một cường giả Thánh Tôn cảnh này, hôm nay xuất hiện cả đôi ư?
"Ngươi khẳng định là thật?" Phần Vũ không dám tin vào tai mình.
Việc này quá khoa trương.
Hai Thánh Tôn cảnh đánh nhau? Sợ rằng ngay cả các vực khác cũng không xuất hiện tình huống thế này đâu.
"Hoàn toàn chính xác. Hôm nay bộ tộc Phù Sơn đã trốn toàn tộc. Vô số ẩn sĩ nhân loại trong nội vực cũng đều chạy rồi. Tiểu thư, tộc trưởng, chúng ta vẫn còn không đi thì muộn mất!" Hồ yêu sáu đuôi thúc giục với vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Phần Vũ nhìn về phía ông nội mình.
Đôi môi Phần Trường Sinh đã trắng bệch, lão hoảng hốt nói: "Đi, đi mau! Tất cả rời khỏi đây! Tuy tộc Phù Sơn muôn đời không rời khỏi tộc địa, nhưng hôm nay sợ rằng thực sự đang có trận chiến của các cường giả Thánh Tôn cảnh. Nếu chúng ta không đi sẽ bị diệt toàn tộc!"
Phần Vũ hỏi với sắc mặt đã vô cùng khó coi: "Chúng ta cách núi Thiên Tử rất xa, chưa chắc đã lan được đến đây."
"Hồ đồ! Cháu hồ đồ rồi! Năm đó Thích Ách Ma Tăng một mình chống lại tám triệu Đế sư, chín vạn Thánh Tôn, đã phá tan ba vực đó! Hẳn ba vực! Vực bị hủy diệt lớn gấp mười mấy lần Quảng Nguyên vực của chúng ta! Sơn mạch Thiên Loan của chúng ta rộng bao nhiêu? Còn chưa bằng một phần mười vực của người ta đâu!" Phần Trường Sinh run giọng nói.
Tám triệu Đế sư, chín vạn Thánh Tôn? Một người đơn độc đối chọi?
Sau đó hủy diệt ba vực?
Đây đều là những chuyện Phần Vũ chưa từng nghe nói đến. Có vẻ như chuyện này quá thổi phồng rồi!
Thế giới này có nhiều cường giả Thánh Tôn cảnh đến vậy sao? Tám triệu là khái niệm như thế nào chứ?
Quảng Nguyên vực trước đây ngay cả một người cũng không có.
Rốt cuộc đó là trận chiến thuộc trình độ nào?
Phần Vũ quả thực không sao tưởng tượng nổi.
Nghe Phần Trường Sinh nói vậy, Phần Vũ đâu còn dám chần chừ. Nàng lập tức hạ lệnh cho toàn bộ tộc nhanh dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi sơn mạch Thiên Loan.
Cảnh tượng đó xuất hiện ở khắp nơi trên sơn mạch Thiên Loan. Bất kể ngươi là yêu quái cấp một hay là con người cấp bậc cường giả Đế cảnh, giờ khắc này đều chỉ còn một mục đích giống nhau.
Đó chính là chạy trốn!
Thoát ra khỏi sơn mạch Thiên Loan!
Nếu không trốn thì chính là chọn cái chết!
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa lại vang lên. Vô số vết nứt sau trăm trượng từ phạm vi núi Thiên Tử lan thẳng ra ngàn dặm bên ngoài.
Thậm chí một vài vết nứt trong đó đã trào lên nham thạch nóng chảy.
Kỳ lạ!
Vô cùng kỳ lạ!
Bởi vì rõ ràng đối phương là thứ gì đó trông có vẻ na ná con rối, nhưng tại sao lại mạnh đến vậy?
Hơn nữa còn có thể tự mình hồi phục. Bất kể nàng ra tay hủy diệt thế nào, chỉ trong nháy mắt hai con rối này lại khôi phục như lúc ban đầu, sau đó tiếp tục tấn công về phía mình.
Cách thức tấn công của bọn chúng cũng thiên biến vạn hóa. Thậm chí còn có thể nói rằng những chiêu đó đã phá vỡ toàn bộ nhận thức của nàng.
Đây đều là những thứ lần đầu tiên nàng được tận tai nghe, tận mắt thấy.
Vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Tu Thần đâu cả.
Chẳng lẽ một người có tu vi Thánh Tôn cảnh tầng một như nàng mà ngay cả con rối canh cửa cũng không đánh lại?
Vậy thì quá khoa trương rồi!
Ngươi là Thánh Vương sao? Lợi hại, phách lối đến mức này?
"Ngươi thực sự định tranh cao thấp với bản tôn à?" Cô gái lạnh giọng hỏi về phía núi Thiên Tử.
Nhưng không có ai trả lời. Chỉ có tiếng đất rung núi lở từ phía xa xa vọng lại.
"Thật sự tưởng rằng bản tôn không làm gì được ngươi?" Đôi mắt cô gái hiện lên vẻ tức giận.
Rất lâu rồi không có ai dám coi thường nàng như vậy.
"Rắc rắc..."
Vừa mới dứt lời, thân thể của Megatron và Optimus Prime bỗng nhiên vặn vẹo, run rẩy.
Cô gái kinh hãi, con ngươi chợt co rút lại.
Một, hai, ba rồi bốn con rối...
Megatron và Optimus Prime phân tách ra hàng ngàn hàng vạn bản sao, đứng đông nghìn nghịt trước mặt nàng.
Khí tức của con nào cũng mạnh mẽ giống hệt nhau. Nói cách khác từ giờ trở đi, nàng phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn Megatron và Optimus Prime!
Tu Thần lúc này đang ngồi trên Thiên Trì Viên Bàn nhếch miệng cười.
Thánh Tôn cảnh thì trâu bò lắm sao?
Chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Thực lực của Megatron và Optimus Prime được hắn điều đến ban nãy, thấp hơn một cấp so với cô gái kia. Sau đó hai bên miễn cưỡng đánh ngang tay.
Cho ngươi chút thể diện mà ngươi lại còn giả vờ giả vịt.
Ngươi đối phó được rồi?
Vậy thì ta sẽ sao chép ra một vạn con có cùng thực lực, để xem ngươi đối phó làm sao?
Nếu quả thực ngươi có thể đối phó được, vậy thì ta sẽ tăng thực lực của chúng lên gấp mười lần.
Vẫn được ư?
Vậy thì gấp một trăm lần.
Tu Thần có cả đống thời gian để chậm rãi chơi đùa cùng nàng. Dù sao hắn vốn đang rất buồn chán.
Khó khăn lắm mới gặp được một cường giả Thánh Tôn cảnh đi vào lĩnh vực của mình, không chơi đùa cho đã thì chẳng phải là quá thiệt rồi sao.
Lúc này cô gái sầm mặt lại, xung quanh người tràn ngập linh khí màu trắng, bao bọc nàng ở giữa khiến thân hình trở nên vô cùng mờ ảo.
Năm nghìn con Ma thần chớp mắt bao vây lấy nàng, còn năm nghìn con đứng ở vòng ngoài trông chừng, chờ đợi tấn công lượt sau.
"Ngươi thực sự không muốn tự mình đến gặp ta?" Cô gái lạnh giọng quát lên.
Hiển nhiên nàng không muốn đánh nhau với nhiều Ma thần thế này. Hắn quả thực ức hiếp người quá đáng!
Có bản lĩnh thì một đấu một!
Tu Thần vẫn mặc kệ, trực tiếp điều khiển Ma Thần triển khai tấn công.
"Đồ hèn hạ vô liêm sỉ!"
Cô gái nghiến răng khẽ quát một tiếng, cánh tay mảnh mai trắng nõn của nàng giơ lên, túm vào hư không. Một ống sáo dài màu ngọc lưu ly xuất hiện trong bàn tay nàng.
Nàng đưa sáo lên môi, bắt đầu thổi.
Một đóa hoa sen khổng lồ cao ngàn trượng đột nhiên xuất hiện phía sau lưng nàng. Nó nhanh chóng xoay tròn bay lên không trung, toàn bộ không gian xung quanh bị xé nát khi nó hút vào.
Một khoảng không hình tròn rộng trăm mét xuất hiện xung quanh người cô gái.
Giờ phút này năm nghìn Megatron và Optimus Prime mang theo đòn tấn công hủy thiên diệt địa cũng lao tới.