Chương 101: Nỗi sợ hãi vô biên, cuộc chiến của Thánh Tôn!
Cô gái chậm rãi bước về phía núi Thiên Tử. Nàng đi thẳng một đường, mỗi khi gặp phải cây cối, bụi cỏ, chúng tự động chia làm hai, mở ra một lối đi ở giữa cho nàng. Kể cả là hồ nước, nước đang chảy cũng bị chặn lại nhường lối. Còn nếu là núi non, nàng cũng phá núi đi xuyên qua.
Dáng người cao gầy thướt tha không hề nghiêng ngả chút nào, trông nàng giống hệt như một người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chỉ muốn đi một đường thẳng tắp.
Yêu quái xung quanh cảm nhận được khí tức của nàng đều nhao nhao chạy trốn, trong phạm vi mười dặm lấy nàng làm trung tâm, không có một sinh vật nào dám ở lại.
Từng đợt sóng màu trắng lan tỏa trong không gian, không nhanh không chậm di chuyển về phía núi Thiên Tử.
Lúc này Tu Thần còn chưa biết có một cô gái Thánh Tôn cảnh đang đi về phía mình. Hắn hiện đang đứng trước mộ phần của lão già.
Mộ phần của lão đầu được đặt lơ lửng trên sườn dốc sau núi. Quan tài được chín con rồng nâng lên, phượng hoàng đứng bên cạnh bảo vệ, thoạt nhìn trông rất có đẳng cấp.
"Lão già, ngài cũng biết con người ta mang chứng ám ảnh cưỡng chế cộng với lòng hiếu kỳ rất mạnh. Ta cảm thấy ngài có chuyện gì đó giấu ta. Nếu không hỏi ra ngọn ngành thì trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu." Tu Thần nói với thiên mộ của Thiên Nguyên Tử.
Sau đó hắn ngồi xuống trước mộ, lấy một bình rượu từ khoảng không, rót đầy vào chén.
"Đây chính là rượu Mao Đài mà lần trước ta nói với ngài, tuy không so được với Linh Nhưỡng của thế giới này. Nhưng nó có một hương vị rất khác, ngài nếm thử đi." Tu Thần nói xong, rót chén rượu vào trước mộ, sau đó tự cầm chén của mình lên một hơi uống cạn.
"Nào, uống nhiều chút. Lát nữa ngài hồi sinh lại tốt nhất là phải say mèm, sau khi hỏi rõ ta sẽ cho ngài nằm lại." Tu Thần nói.
Hắn đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định hồi sinh lão già để hỏi cho rõ ràng.
Trước đây lão già luôn khoe khoang mình trâu bò thế nào, một mình có thể cầm con dao phay chém chết mấy triệu cường giả Đế cảnh, đuổi Thánh Tôn cảnh chạy trối chết, phải kêu cha gọi mẹ. Tu Thần đều coi như lão đang chém gió.
Đến giờ hắn vẫn không tin. Cảnh tượng ngầu lòi, sảng khoái như thế chắc hẳn chỉ có hắn mới làm được thôi.
Nhưng chuyện núi Thiên Tử biến mất rồi lại xuất hiện chung quy cũng có nguyên nhân. Đoán chừng chỉ có lão già mới biết rõ.
Mắng chửi cũng được, cùng lắm thì hỏi xong lại cho lão già tự sát, hoặc là hắn giết hộ cũng không thành vấn đề. Dù sao thì lão cũng muốn chết.
"Được rồi, uống đủ rồi. Ta mở quan tài đây." Tu Thần chậm rãi đứng dậy, sau đó vươn tay ra.
Đúng lúc này, Tu Thần chợt nhướng mày. Một cô gái mang theo khí tức mạnh mẽ đã đi vào lĩnh vực vô địch của hắn.
Tu Thần chưa bao giờ cảm nhận được thứ khí tức này!
Mạnh vô cùng!
Nhưng khí tức mà bây giờ bản thân hắn mô phỏng ra cũng không kém bao nhiêu.
"Cường giả Thánh Tôn cảnh! Một triệu điểm lĩnh vực! Một trăm triệu điểm kinh nghiệm! Rốt cuộc đã tới rồi!"
Tu Thần quả thực cảm động đến mức suýt thì nhảy cẫng lên.
"Lão già, quay lại muộn chút nhé. Hiện giờ có một bảo bối kinh nghiệm lớn đang chờ ta đến lấy, tạm thời chưa rảnh được." Tu Thần nhìn thoáng qua phần mộ, sau đó cả người biến mất ngay tại chỗ.
Cô gái đi tới chân núi Thiên Tử, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
"Quả nhiên là Thánh Tôn cảnh sao?" Cô gái lầm bầm, giọng nói lanh lảnh như chim hoàng anh, uyển chuyển du dương, êm tai vô cùng.
Nhìn Megatron và Optimus Prime trước mặt, cô gái khẽ cười một tiếng.
"Uỳnh..."
Megatron và Optimus Prime bỗng nhiên động đậy, hai mắt bừng mở, ánh sáng đỏ yêu dị lóe lên.
"Keng!"
Sau đó chúng rút kiếm đánh về phía cô gái.
"Có chút thú vị."
Ngón tay thon dài của cô gái hơi điểm một cái.
"Rào rào..."
Không gian trước mặt nàng lập tức vỡ vụn như tấm kính. Đòn tấn công của Megatron và Optimus Prime trực tiếp xuyên qua không gian mặt kính vỡ nát, sau đó thân kiếm bất thình lình xuất hiện tại không gian phía sau chúng. Tự Megatron và Optimus Prime xuyên kiếm qua người mình.
Đó là một cảnh tượng vô cùng quái dị. Giống như không gian bị gấp lại được mở ra từ phía sau vậy.
Song, tuy Megatron và Optimus Prime tự xuyên thủng chính mình, nhưng hành động của chúng hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Chỉ thấy Megatron buông trường kiếm trong tay xuống, nhảy lên thật cao, cơ thể lóe sáng, xé rách không gian. Một giây kế tiếp nó đã xuất hiện phía sau cô gái.
"Đoàng đoàng!"
Súng laser trên vai điên cuồng nã đạn về phía cô gái.
Optimus Prime bên kia cũng đã đi đến bên phải nàng, trong tay ngưng tụ ra một cây rìu chiến phá trời. Khi còn cách đối phương hơn mét, nó giơ cây rìu lên trên đỉnh đầu, một giây kế tiếp nó đã xuất hiện trước mặt cô gái, bổ mạnh cây rìu xuống.
Đôi mắt cô gái toát ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không hề hoảng hốt chút nào. Chỉ thấy xung quanh người nàng hiện ra vô số lá chắn bảo vệ được hình thành bằng các hoa văn màu trắng, đỡ lấy đòn tấn công uy mãnh của Megatron và Optimus Prime.
Ngay lập tức, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng toàn bộ sơn mạch Thiên Loan, thậm chí mặt đất mấy ngàn dặm xung quanh cũng cảm nhận được dư chấn.
Sinh vật trên sơn mạch Thiên Loan đều kinh hồn táng đảm, nhìn về phía núi Thiên Tử.
Mà đám người Hồ Định Sơn lúc này vừa quay trở lại nội vực cũng hoảng hốt nhìn về phía đó.
"Thực sự đánh nhau sao? Không phải một người à?" Hồ Định Sơn cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Vừa rồi gã cũng có cảm giác cô gái kia không phải là Thánh Tôn núi Thiên Tử. Bởi vì nàng không giống miêu tả của Phần Vũ. Phần Vũ nói đó là một nam thanh niên có diện mạo vô cùng tuấn tú.
Mà người vừa gặp lại là một nữ nhân!
Lúc thấy nàng đi về phía núi Thiên Tử, gã đã có linh cảm hai đại lão này sẽ chiến một trận. Hiện giờ quả nhiên không ngoài dự liệu của gã.
Trận chiến giữa hai Thánh Tôn cảnh sẽ như thế nào chứ?
Không ai có thể biết được!
Nhưng chỉ nhìn từ động tĩnh của lần vừa rồi, sợ rằng sơn mạch Thiên Loan sẽ không thoát khỏi tai ương.
Ai sẽ chống đỡ được đây?
"Đại nhân... Hay là chúng ta tạm thời rời khỏi sơn mạch Thiên Loan đi. Thánh Tôn cảnh đánh nhau không phải là trò đùa đâu! Lỡ đâu họ giết đến mụ mị đầu óc, chúng ta cũng toi mạng mất thôi!" Một cao thủ Hóa Thần cảnh run rẩy nói.
Nếu không vì sợ Hồ Định Sơn sẽ giết mình, có lẽ chỉ với tiếng động vừa rồi hắn đã lập tức chạy mất dạng rồi.
Cường giả Thánh Tôn cảnh là khái niệm gì chứ?
Từ trước đến nay chưa từng xuất hiện ở Quảng Thiên Vực. Hiện giờ thì hay rồi, một lần xuất hiện hẳn hai người, sau đó lại còn đánh nhau.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa!
Giờ phút này Tu Thần và cô gái kia chính là thần tiên, mà đám cường giả Hóa Thần cảnh và Đế cảnh như bọn họ chỉ được coi là phàm nhân, hoàn toàn không cùng cấp bậc. Bọn họ hoàn toàn không có bất cứ biện pháp nào, chỉ có thể co giò chạy trốn mà thôi.
"Đi! Đi mau!" Hồ Định Sơn lập tức gật đầu.
Gã không phải thằng ngu, nếu còn không đi thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Ngay sau đó đám người Hồ Định Sơn nhanh chóng chạy thoát thân về phía ngoại vực.
Hóa Thần cảnh khá thảm, không thể sử dụng thuật dịch chuyển tức thời. Còn hai huynh đệ Hồ Định Sơn đã trực tiếp dịch chuyển tức thời ra ngoài trăm dặm.
Phạm vi dịch chuyển của Đế cảnh tầng hai mỗi lần rơi vào khoảng trăm dặm.
"Hồ Định Sơn? Ngươi chạy đi đâu? Bên kia xảy ra chuyện gì rồi?"
Còn chưa ra khỏi phạm vi nội vực, Hồ Định Sơn đã gặp phải một vài cường giả Đế cảnh và Hóa Thần cảnh, ngoài ra còn có yêu quái và con người.
Động tĩnh vừa rồi đã kéo tất cả đại lão ra mặt. Lần này không giống uy áp và khí tức Tu Thần phóng ra lúc trước. Đây thực sự là khai chiến rồi!
"Chạy đi! Chạy mau lên! Khẩn trương!" Hồ Định Sơn hét lớn.
"Sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?" Một lão đầu Đế cảnh nghi hoặc hỏi.
"Còn hỏi cái đếch gì? Chậm chạp là mọi người chết hết đấy! Hai cường giả Thánh Tôn cảnh bây giờ đang đánh nhau! Chém giết đỏ cả mắt rồi, cả tòa sơn mạch này cũng sắp đi đời! Lão không đi cũng đừng cản đường ta! Đợi lát nữa nhỡ đâu không gian bị hỗn loạn mất ổn định, không thể sử dụng được dịch chuyển tức thời thì các ngươi cứ chờ chết đi! Nhân lúc bây giờ vẫn còn dịch chuyển tức thời được thì mau trốn đi!" Hồ Định Sơn gào ầm lên cảnh cáo, sau đó thân hình lại lập tức biến mất, giây kế tiếp đã xuất hiện ở ngoài trăm dặm.
Những người khác đều kinh ngạc nhìn lẫn nhau, tiếp đó ánh mắt để lộ ra tâm trạng hoảng hốt của bọn họ. Bọn họ không chần chừ thêm nữa, quay đầu chạy theo Hồ Định Sơn.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tin tức Thánh Tôn cảnh đánh nhau giống như một quả bom rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, vụ nổ làm dậy lên sóng to gió lớn, trong nháy mắt truyền khắp các nơi. Vô số nhân loại và yêu quái điên cuồng chạy thoát khỏi sơn mạch Thiên Loan.