Chương 104: Đệ nhất Thánh Tôn! Đồ đệ Thích Ách Ma Tăng!
“Tại sao nơi này không thể sinh ra cường giả Thánh Tôn cảnh?” Tu Thần tò mò hỏi.
Sắc mặt nữ tử khẽ giật giật.
“Hiện tại đến lượt ta hỏi ngươi, được không?”
Hử…
Được rồi.
Từng người hỏi một câu chứ gì?
Được, không thành vấn đề.
Dù sao Tu Thần còn nhiều thời gian.
Nghe ngóng xong hắn còn phải làm thịt đối phương cơ mà.
Không thể làm thịt trước, phải để hai bên bình tĩnh ôn hòa nói chuyện xong rồi mới giải quyết.
Cảm giác của Tu Thần nói cho hắn biết, cô gái này biết rất nhiều chuyện.
Hiện giờ hắn biết quá ít về thế giới này, không thể dựa vào người bên cạnh, thông tin cũng từ lời đồn mà biết, hỏi đại lão có vẻ đáng tin hơn.
“Vấn đề ngươi hỏi này, thực sự ta cũng không biết. Được rồi, ta đã trả lời ngươi rồi, đến lượt ngươi trả lời câu hỏi của ta.” Tu Thần nói thẳng.
Khóe miệng nữ tử hơi hơi giật giật, đôi mắt hiện lên một chút tức giận.
“Ngươi không có thành ý như thế, vậy thì thôi.” Nữ tử nói.
“Ta nói ta đến từ thế giới khác, ngươi tin không?” Tu Thần cười nói.
Hắn vô địch, nên hoàn toàn không sợ kẻ khác biết mình đến từ đâu.
Biết thì có thể làm được gì chứ?
Có giỏi thì ngươi tới đây cắn ta đi!
Nữ tử nao nao, hỏi: “Thiên Nguyên thượng giới? Ngươi từ Thiên Nguyên thượng giới đến đây?”
Có chỗ đó sao?
Được rồi, lại thêm kiến thức mới.
Có điều ngươi nói như thế nào thì chính là thế đó.
“Trả lời vấn đề của ta.” Tu Thần nói.
Nữ tử nhìn chằm chằm vào Tu Thần, sau đó nói: “Một vạn năm trước, nơi này đã đản sinh ra một vị cường giả Thánh Tôn cảnh, tên là Thích Ách, ngươi vừa tới nơi này, chắc hẳn nghe người nơi đây nói rằng chưa từng có cường giả Thánh Tôn nào. Thời gian một vạn năm, ha hả, kẻ biết điều này đều chết hết.”
Thích Ách - phụt?
Cái tên này nghe đáng khinh thật.
Tu Thần chậc chậc lắc đầu.
“Vậy tại sao… Được rồi được rồi, ngươi hỏi ngươi hỏi.” Tu Thần thấy bộ dáng trợn mắt của đối phương thì thấy có chút buồn cười.
Cô nàng này đúng là rất tích cực.
Tuân thủ đúng kiểu ngươi hỏi xong đến lượt ta hỏi đây mà.
“Sao ngươi không ở trên thượng giới mà lại đến nơi này? Cửa vào thượng giới sẽ không tùy tiện mở ra, ngươi làm sao xuống được dưới đây?”
Tu Thần thở dài một tiếng.
Hỏi thế này thì mình biết trả lời thế nào đây?
“Chuyện này ta thật sự không biết.” Tu Thần nhún vai.
Nữ tử lại nhìn Tu Thần thật sâu, sau đó nói: "Tới lượt ngươi."
"Vì sao cái vị Thích gì đó thành Thánh Tôn cảnh rồi thì không thể xuất hiện tiếp Thánh Tôn cảnh nữa?"
Khi Tu Thần vừa hỏi xong câu này, hắn có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của đối phương có hơi hỗn loạn đôi chút.
Vừa rồi tâm trạng nàng lại bắt đầu bất ổn!
Tuy chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng vẫn bị Tu Thần phát hiện ra.
"Ngươi ở thượng giới chưa từng nghe đến Thích Ách Ma Tăng?" Nữ tử nhíu mày hỏi.
Nàng ta phát hiện cái tên trước mặt này thốt ra toàn lời dối trá.
"Chưa từng nghe đến cái tên đê tiện như vậy. Lão khốn kiếp lắm sao?" Tu Thần khinh thường nói.
"Ngươi lặp lại lần nữa!" Nữ tử bỗng tỏ ra giận dữ, ánh sáng trắng xoáy lên quanh người.
Tu Thần nheo mắt lại, nhếch miệng cười nói: "Tốt nhất là ngươi suy nghĩ cho kỹ xem có nên động thủ với ta hay không?"
Nghe thấy câu này của hắn, đương nhiên nữ tử càng phẫn nộ, nhưng cuối cùng nàng vẫn nín nhịn. Nàng biết nếu thực sự phải đánh nhau, mình không thể đánh thắng được đối phương, cùng lắm là lưỡng bại câu thương, chẳng được lợi lộc gì.
Nữ tử hít sâu mấy hơi, sau đó buồn bã nói: "Năm đó Thích Ách là đệ nhất cường giả Thánh Tôn cảnh. Trở thành thánh lúc đã rời khỏi Quảng Nguyên vực. Thời điểm ấy Quảng Nguyên vực còn chưa giống như bây giờ, sơn mạch Thiên Loan và Quảng Nguyên vực vẫn hợp nhất với nhau."
"Thánh Tôn đầu tiên? Sống thêm một vạn năm nữa cũng không thành vấn đề đúng không? Vậy bây giờ người đang ở đâu?" Tu Thần tò mò hỏi.
Tiếp tục suy diễn theo ý kiến này, vậy thì đối phương hẳn là đã trở thành Thánh Vương rồi.
"Chết rồi." Ánh mắt nữ tử có phần cô đơn và đau đớn.
Tu Thần nheo mắt, chăm chú nhìn vào đối phượng. Hắn cảm nhận được nỗi đau thương và hổ thẹn từ sâu trong đáy lòng nữ tử. Trong lĩnh vực của hắn, tâm trạng này không thể qua được mắt hắn.
Cảm giác như nữ tử này có quan hệ nào đó với Thích Ách.
"Ta biết ngươi không phải từ Thiên Nguyên thượng giới tới đây. Ngươi không muốn nói cũng không sao. Tin tức Thánh Tôn cảnh ở Quảng Nguyên vực sớm muộn gì cũng bị truyền đi. Đợi đến khi Cửu Thiên Thập Vực biết được, ngươi sẽ phải đối diện với việc lựa chọn." Nữ tử nghiêm túc nói.
"Gia nhập với đối phương đúng không?" Tu Thần cười với vẻ nghiền ngẫm.
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nàng nói thế là có ý gì. Nhưng đó chẳng phải là cục diện mà Tu Thần muốn nhìn thấy sao?
Ta gia nhập phe của ngươi cái búa ấy!
Tới thảo phạt ta đi!
Tốt nhất là cả Thánh Vương cũng tới đây luôn!
Càng nhiều càng tốt!
"Đúng, Thiên Nguyên đại lục thuộc sự quản lý của Cửu Thiên Thập Vực. Cường giả Thánh Tôn cảnh xuất hiện ở nơi này nhất định phải lựa chọn gia nhập Cửu Thiên Thập Vực. Sau đó bọn họ sẽ phân phối khu vực cho ngươi thống lĩnh, nói cách khác chính là chia vực cho ngươi làm chủ. Nhưng Quảng Nguyên vực tương đối đặc thù, có lẽ người của Cửu Thiên Thập Vực cũng không dám cho ngươi quản lý thống nhất nơi này. Hơn nữa còn báo cáo chuyện của ngươi lên thượng giới."
Tu Thần cảm thấy thú vị, cười hỏi: "Nếu không gia nhập thì sao?"
"Thì phải chết." Nữ tử trả lời bằng giọng lạnh lùng.
"Nếu ta đoán không lầm, cũng vì lựa chọn không gia nhập với bọn họ nên Thích Ách Ma Tăng mới bị giết đúng không? Đệ nhất Thánh Tôn, sao lại bị giết? Chẳng lẽ Cửu Thiên Thập Vực đã phái vô số cường giả Thánh Tôn cảnh liên thủ lại với nhau giết lão?"
Tu Thần nheo mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Chuyện về Thích Ách Ma Tăng đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của Tu Thần.
Nữ tử bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi mắt lấp lánh như trăng sao bị che phủ bởi một nỗi đau thương.
"Tám trăm vạn Đế sư, chín vạn Thánh Tôn cản liên thủ lại cũng không làm gì được người. Cuối cùng Thánh Vương phải ra tay. Trận chiến ấy phá hủy mất ba vực, trăm họ lầm than. Chỉ tiếc rằng, tu vi của ta quá thấp, không giúp được sư phụ. Ta chẳng làm được gì cả, chỉ đành nhẫn nhục sống qua ngày, trở thành kẻ phản bội trong miệng người đời."
Nữ tử nói đến đây, hai giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.
Đột nhiên nàng như ý thức được điều gì, quay ngoắt lại nhìn Tu Thần, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Tu Thần bật cười ha hả.
"Ngươi yên tâm, ta chính là ta, sau lưng không có bất cứ ai cả. Trong lúc vô ý thổ lộ ra tiếng lòng, nói những chuyện mình phải gánh vác cũng có lợi cho việc thăng cấp cảnh giới của ngươi."
Nữ tử cũng không biết vì sao mình lại nói những lời đó với người này, thậm chí còn hàn huyên lâu đến vậy.
Nàng vẫn luôn là một người lạnh lùng vô tình, thậm chí mấy trăm năm cũng chẳng mở miệng nói câu nào.
Vậy mà hôm nay, nàng bất tri bất giác tâm sự nhiều đến vậy.
Dường như từ tận đáy lòng, nữ tử không hề nảy sinh bất cứ cảm giác đề phòng nào đối với Tu Thần. Thậm chí nàng còn cảm nhận được chút thân thiết mà mấy nghìn năm qua chưa từng thấy.
Bởi vậy nàng mới bất chợt thổ lộ ra suy nghĩ vẫn luôn giấu kín trong thâm tâm.
"Ta tin người bằng cách nào?" Sát khí trên người nữ tử vẫn không rút đi.
Nếu bại lộ thì coi như nàng đã phí công.
"Ngươi đi gọi một Thánh Vương của Cửu Thiên Thập Vực tới đây, ta sẽ làm thịt cho ngươi xem." Tu Thần nhếch miệng cười.
Khóe mắt nữ tử giật một cái, nàng nhìn nụ cười trên môi Tu Thần, trong lòng tự nhiên buông bỏ sự cảnh giác và sát ý. Ngay cả chính nàng cũng không nói ra được là vì sao.
"Nếu ngươi không gia nhập thì không sống nổi đâu. Đôi khi nhẫn nhục chịu đựng cũng không phải là chuyện gì đáng hổ thẹn. Việc đáng hổ thẹn là không biết tự lượng sức mình." Nữ tử lẩm bẩm, ánh mắt chợt mơ màng như chìm vào hồi ức nào đó.
"Năm đó Thích Ách nói với ngươi câu này đúng không?" Tu Thần khẽ cười một tiếng.