Chương 105: Sư tỷ? Hồi sinh lão già!
Tám trăm vạn Đế sư, chín vạn Thánh Tôn cũng không làm gì được Thích Ách Ma Tăng.
Quả là vô cùng lợi hại!
Ồ?
Tu Thần bỗng nhiên sững người lại. Chuyện này sao nghe quen tai vậy nhỉ?
Chẳng phải trước đây lão già vẫn luôn khoác lác với mình đã từng cầm dao phay chém trăm vạn Đế sư, và mấy vạn Thánh Tôn sao?
Trong chớp mắt, một ý nghĩ vô cùng đáng sợ nảy ra trong đầu Tu Thần.
Lão già, lão đừng có giở trò đấy nhé!
Chẳng lẽ những lời đó đều là thật?
Không phải là bốc phét?
Tu Thần muốn lập tức quay về hồi sinh lão già dậy để hỏi cho rõ ràng, sau đó cho hai người họ gặp nhau. Xem hai thầy trò có ôm nhau khóc rống lên không?
"Năm đó sư phụ dùng sức của một người đối chọi với Cửu Thiên Thập Vực. Người biết rõ cuối cùng sẽ thất bại, nhưng vẫn lựa chọn phản kháng. Ta và các sư huynh muội muốn đi theo người. Nhưng bị người khước từ, trục xuất khỏi sư môn."
"Câu vừa rồi sư phụ đã nói với ta vào cái hôm ta bị trục xuất khỏi sư môn."
Tu Thần không lên tiếng. Hiện giờ trong lòng hắn hơi bực bội, sắp không còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp với đối phương nữa rồi.
Bởi vì rất có thể nữ tử trước mắt này chính là sư tỷ của hắn.
Mẹ kiếp!
Trong lòng ngứa ngáy không chịu được!
Hắn vẫn không muốn tin lão già kia lại trâu bò như vậy!
Hình ảnh lão bị gà Xích Diễm mổ rụng lông mày, phải ôm lông mày gào khóc vẫn còn sờ sờ trước mắt.
Vậy mà ngươi lại nói với ta đó là Thích Ách Ma Tăng?
Không được, không được!
Ta phải hồi sinh lão già ngay bây giờ.
"Ta dẫn ngươi đến một nơi." Tu Thần nói.
Nữ tử nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt đề phòng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Dẫn ngươi đi gặp một người, xem ngươi có quen không." Tu Thần nói xong, bèn vung tay lên.
Hai người lập tức cùng xuất hiện ở giữa không trung trước vách đá sau núi.
Lúc này trong lòng nữ tử cảm thấy vô cùng chấn động. Người này có thể đưa mình dịch chuyển tức thời ngay trong lúc mình đang đề phòng?
Đây là cách thức gì vậy?
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi che giấu tu vi?" Nữ tử lạnh giọng hỏi, sát ý lại một lần nữa rục rịch bốc lên.
Tu Thần không để ý đến đối phương, chỉ vung tay lên.
Chín con rồng ngọc lưu ly đỡ quan tài dường như sống lại, cơ thể uốn lượn, từ từ tách nhau ra, để lộ quan tài ở giữa.
"Ngươi muốn làm gì?" Nữ tử cau mày, nàng đã chuẩn bị tấn công.
Tu Thần vẫn phớt lờ đối phương. Quan tài chậm rãi dựng đứng lên, nắp bị mở bung ra.
Sau đó, thi thể Thiên Nguyên Tử xuất hiện trước mặt nữ tử.
Giờ khắc này, toàn thân nữ tử bỗng run rẩy, hơi thở đứt quãng, hai mắt trợn tròn nhìn Thiên Nguyên Tử trong quan tài.
Vành mắt nàng chợt ửng đỏ, nước mắt đảo vòng quanh.
"Sư… sư phụ?"
Giọng nói run rẩy chứng tỏ lúc này nữ tử vừa sợ hãi vừa khó tin. Nàng giơ tay ra, nhưng giữa chừng lại chán nản buông xuống.
Nàng không dám chạm vào, sợ rằng đây là giả.
Lúc này trong lòng Tu Thần cũng rối rắm, phức tạp.
Lão già này, lão thật là tùy tiện!
Nhìn phản ứng của nữ tử, trong lòng Tu Thần đã có đáp án.
Thiên Nguyên Tử chính là Thích Ách Ma Tăng năm đó.
Lão chưa hề chết, mà trốn trên núi Thiên Tử này.
Việc này cũng giải thích vì sao bảy trăm năm trước núi Thiên Tử đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Bởi vì lúc đó lão đã tới đây.
Đấy cũng là lý do vì sao lão già vẫn luôn nói dưới núi nguy hiểm, bảo mình đừng xuống núi.
Quả thực là nguy hiểm, nếu đệ tử quan môn như hắn mà bị lộ ra ngoài thì cầm chắc cái chết rồi.
"Vì sao? Vì sao sư phụ ta lại ở đây?" Nữ tử quay đầu nhìn về phía Tu Thần, ánh mắt ngập tràn sát khí.
"Lão là sư phụ ta. Nửa năm trước vừa mới chết, là tự sát. Tự sát mấy chục lần mới thành." Tu Thần khẽ cười một tiếng.
"Ngươi nói cái gì?" Nữ tử sợ hãi tái mét mặt.
Sau đó nàng lại nhìn thi thể Thiên Nguyên Tử.
Hiện giờ rốt cuộc nàng đã hiểu vì sao ngay từ đầu mình lại cảm thấy Tu Thần thân thiết, có thể nói chuyện nhiều cũng như thổ lộ bí mật cất giấu trong thâm tâm trước mặt hắn.
"Ngươi nói sư phụ chết vào nửa năm trước? Nói cách khác thực ra sư phụ không hề bị Nhị Nguyên Thánh Vương giết chết?"
"Phải, là tự sát. Chết rất bình thản." Tu Thần nhún vai nói.
Không những bình thản, mà còn vô cùng vui vẻ. Nhất là sau khi hắn gợi ý về phần mộ cho lão.
Lão ra đi vô cùng vừa lòng thỏa ý.
"Vì sao... vì sao người phải tự sát?" Giọng nói của nữ tử đã nghẹn ngào, nàng nhìn về phía thi thể Thiên Nguyên Tử với ánh mắt vô cùng bi ai.
"Sư phu, chẳng phải người nói nhẫn nhịu chịu đựng không phải việc đáng hổ thẹn sao? Vì sao người rõ ràng còn sống mà cuối cùng lại muốn tự sát chứ?"
Tiếng than thở bi thương đến mức Tu Thần nổi cả da gà.
Hắn thở dài một tiếng, bây giờ thì hiểu rồi, mọi chân tướng đã rõ ràng.
Kẻ thù chẳng phải là Cửu Thiên Thập Vực sao? Chuyện nhỏ!
Hồi sinh lão già sống lại, rồi bảo lão tiếp tục ra ngoài khơi dậy sóng gió, lại một lần nữa cầm dao phay chém bay Cửu Thiên Thập Vực.
Nếu Thánh Vương lại ra tay thì bảo lão già trở về, dẫn Thánh Vương tới đây, một đòn giết chết.
Tuyệt hảo!
Tu Thần thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh tượng mình thăng cấp vù vù.
"Sư phụ thu nhận ngươi lúc nào?" Nữ tử lau nước mắt, hỏi Tu Thần.
Nhìn ánh mắt đối phương, Tu Thần ngây người.
Ngươi có ý gì? Sao ánh mắt lại đầy cưng chiều thế kia?
Thật sự coi ta là sư đệ bé bỏng đấy à?
Được rồi, tuy ta đúng là tiểu sư đệ, nhưng mà không có bé bỏng đâu!
Ánh mắt hệt như bà mẹ nhìn con trai này khiến Tu Thần cảm thấy không vui.
"Khoảng ba năm rưỡi gần bốn năm trước thì phải? Xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nên ta và lão già đã gặp nhau. Sau đó lão nhận ta làm đồ đệ. Hai thầy trò cùng sống trên đỉnh núi này." Tu Thần nói.
Nữ tử không lên tiếng, cứ thế lẳng lặng nhìn thi thể Thiên Nguyên Tử.
"Ta là Cẩm Văn Thiên Thiên, đệ tên là gì?" Một lát sau, Cẩm Văn Thiên Thiên hỏi.
"Tu Thần."
Cẩm Văn Thiên Thiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Tu Thần, nói: "Đệ vẫn nên gia nhập Cửu Thiên Thập Vực. Tuy đệ lợi hại hơn ta, nhưng chúng ta vẫn không thể chống lại bọn họ được. Thậm chí hai chúng ta còn không phải là đối thủ của Lệ Vô Hối."
Tu Thần hỏi: "Lệ Vô Hối là ai?"
Cẩm Văn Thiên Thiên sầm mặt lại, ánh mắt hiện lên nỗi oán hận, nghiến răng nói: "Một tên phản bội thực sự! Là đại sư huynh của chúng ta. Hiện giờ hắn đã đạt tới tu vi Thánh Tôn cảnh tầng sáu."
"Năm đó hắn và Thanh Viêm phản bội sư phụ. Để bảo vệ chúng ta, sư phụ mới bảo mấy sư huynh muội chúng ta diễn kịch phản bội người, do đó mới thoát khỏi liên can!"
Tu Thần ngẩn người. Lão già đáng thương đến vậy sao? Không ngờ lão lại nuôi ra hai tên vong ân phụ nghĩa.
Hơn nữa người tên Thanh Viêm nghe hơi quen tai.
Được, để lão già tự mình đi thanh lý môn hộ.
Tu Thần đi tới trước quan tài.
"Đệ muốn làm gì?" Cẩm Văn Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Hồi sinh lão. Mối thâm thù đại hận theo kiểu kinh điển thế này để lão tự tay xử lý đi." Tu Thần quay lại mỉm cười, sau đó xòe tay ra.
Vố số điểm sáng màu xanh biếc từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, nhập vào trong cơ thể lão già.
Cẩm Văn Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Tu Thần, hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không?
Vừa rồi hắn nói sẽ hồi sinh sư phụ sao?
Sao có thể có năng lực này chứ?
Nếu có thể hồi sinh, vì sao trước đây hắn lại không làm?
Tuy trong lòng còn vô số nghi hoặc, nhưng Cẩm Văn Thiên Thiên cũng không nói thêm câu nào nữa, chỉ đứng bên cạnh yên lặng nhìn Tu Thần.
Mười phút trôi qua. Lão già không hề sống lại.
Một tiếng trôi qua, chiếc quan tài vẫn im ắng không động đậy.
Trán Tu Thần đã túa mồ hôi hột.
Chết tiệt!
Chẳng lẽ mình thất bại sao?