Chương 116: Trở mặt, Quỷ Mạn Tà Đằng!
Một cỗ sát khí khiến người ta tim đập chân run, hồn bay phách lạc từ từ bao phủ toàn bộ phạm vi một trăm dặm xung quanh Thánh cung. Thống lĩnh và đám hộ vệ Thánh cung đều nhao nhao nhìn sang bên này với vẻ hoảng hốt, sau đó thống lĩnh Đế cảnh lập tức hạ lệnh bao vây Thánh cung.
Người bọn họ thần phục chính là Cẩm Văn Thiên Thiên, chứ không phải là Thanh Viêm.
Thương Nguyên Thánh vực và Thiên Lam Thánh vực có cấp bậc ngang hàng với nhau. Trừ phi Thánh Vương hoặc là đại vực chủ xuất hiện, không thì thống lĩnh và hộ vệ của mỗi thánh vực đều chỉ trung thành với vực chủ của mình.
Bên trong đại điện, bầu không khí đã trở nên căng thẳng vì cảnh giương cung bạt kiếm.
Long Minh Tử và một thống lĩnh Đế cảnh khác tỏ ra vô cùng lo lắng. Tuy ở nơi này họ chỉ là hạng tôm tép, nhưng vẫn phải chuẩn bị tư thế chiến đấu bất cứ lúc nào.
"Sao? Muốn động thủ với ta?" Chu Thiên Thành cười lạnh hỏi.
Toàn thân Thanh Viêm tản ra sát khí lành lạnh. Mục đích chuyến này của hắn chính là tới đây diệt trừ Chu Thiên Thành.
Bởi vì Lệ Vô Hối vô cùng kiêng kỵ Chu Thiên Thành! Một người có tư chất kém cỏi nhất, vì sao sau khi biến mất một nghìn năm, đến khi xuất hiện đã có tu vi của Thánh Tôn cảnh?
Nếu không có nguyên nhân đặc thù nào đó thì chuyện này không thể nào xảy ra được.
Lệ Vô Hối vốn cho rằng Chu Thiên Thành tìm đến hóa thân cuối cùng của Thích Ách. Sau đó được hóa thân chỉ điểm mà đã đột phá tu vi.
Sở dĩ Lệ Vô Hối đảm bảo việc Chu Thiên Thành gia nhập Thiên Lam Thánh vực, trở thành phó vực chủ, là bởi hắn muốn xem xem có thể bắt được hóa thân cuối cùng của Thích Ách hay không?
Nhưng không được, Chu Thiên Thành không hề để lộ chút sơ hở nào. Bởi vậy, Lệ Vô Hối không muốn đợi thêm nữa.
Hiện giờ, thân là đại vực chủ của vực thứ chín, hắn muốn giết một Chu Thiên Thành cũng không cần phải báo cáo lên Cửu Thiên, tự mình có thể quyết định được.
Trong mắt Thánh Vương Cửu Thiên, ngoại trừ đại vực chủ, những vực chủ khác đều là con sâu cái kiến, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
"Xem ra, Lệ Vô Hối không muốn ta tiếp tục sống nữa. Chuyện quái vật giữa đường chặn giết Thánh Tôn cảnh đều là do ngươi kiếm cớ thôi phải không?" Chu Thiên Thành bỗng bật cười thành tiếng, gật gù đắc ý, ngôn từ vẻ mặt đều thể hiện sự khinh thường, chế giễu không gì sánh được.
"Muốn đánh nhau thì đừng đánh ở Thiên Lam Thánh vực của ta. Không thì đừng trách ta không khách sáo." Cẩm Văn Thiên Thiên vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng nói vẫn lạnh lùng không hề mang theo chút cảm xúc nào, dường như hai người có chết cả thì nàng cũng không hề quan tâm.
Thanh Viêm nhìn về phía Cẩm Văn Thiên Thiên, cười gằn một tiếng: "Xem ra tiểu sư muội vẫn còn thiên vị hắn nhỉ? Thế nào? Nếu hôm nay ta ra tay, ngươi sẽ liên thủ với hắn để đối phó với ta à?"
Cẩm Văn Thiên Thiên liếc nhìn Thanh Viêm, nói: "Ngươi có thể thử xem."
Thanh Viêm bỗng bật cười ha hả, sau đó nhìn về phía Chu Thiên Thành, nói: "Tốt lắm! Tốt lắm! Xem ra hai người các ngươi vẫn còn mang lòng hiếu thuận đối với lão thất phu kia. Sao nào? Nhẫn nhục chịu khổ sống qua ngày, giả vờ giả vịt tham gia vào Cửu Thiên Thập Vực, sau đó chờ hóa thân cuối cùng của lão thất phu kia đánh giết đến đây ư? Tiếp tục dùng sức của một mình mình để đối chọi với Cửu Thiên Thập Vực? Hủy thêm ba cái vực nữa?"
"Chu Thiên Thành! Cẩm Văn Thiên Thiên! Từ nhỏ đến lớn, hai người các ngươi dốt nát nhất, không biết trời cao đất rộng là gì! Hôm nay vẫn như thế! Tôn vương của Cửu Thiên Thập Vực là tương lai của thiên hạ! Các ngươi muốn làm gì? Lật đổ ư? Từ khi Thiên Nguyên đại lục sinh ra cách đây mười tỷ năm, Cửu Thiên đã tồn tại rồi. Các ngươi tưởng rằng các ngươi là ai? Lật đổ được sao?"
Đôi mắt Cẩm Văn Thiên Thiên lóe ra ánh sáng lạnh, Chu Thiên Thành thì chậm rãi đưa tay phải ra.
"Từ trước đến nay, ta đều nể tình đồng môn, nể tình chúng ta sống với nhau mấy trăm năm. Dù ngươi đã phản bội sư phu, giết cửu sư muội, nhưng ta vẫn nhịn không giết ngươi. Thế nhưng hôm nay, ta rất thất vọng về ngươi! Lệ Vô Hối là đồ súc sinh. Còn ngươi không bằng cả đồ súc sinh! Không phải ngươi muốn giết ta sao? Ha ha! Tới đi! Ngươi có bản lĩnh lấy mạng ta sao?"
Chu Thiên Thành vừa dứt lời, tay phải liền vỗ thẳng về phía trái tim mình. Sau đó trên ngực hắn bỗng lóe lên ánh sáng màu đen, chớp mắt nuốt chửng cả người hắn.
Trong hố đen, vô số dây mây dính dấp đen xì bắt đầu thò ra. Bên trên mỗi dây mây đều mọc đầy gai ngược đỏ như máu, thoạt nhìn vô cùng tà ác và ghê rợn. Một cỗ khí tức dường như muốn gặm nhắm sạch linh hồn con người bất chợt tỏa ra, bao phủ toàn bộ không gian.
Con ngươi của Cẩm Văn Thiên Thiên và Thanh Viêm chợt co rút lại.
"Huynh điên rồi."
Cẩm Văn Thiên Thiên đứng bật dậy, nhìn Chu Thiên Thành với ánh mắt không thể tin được.
"Ngươi... ngươi đi vào quỷ đạo? Chu Thiên Thành! Ngươi điên rồi sao?" Thanh Viêm cũng tỏ ra hoảng sợ, lớn tiếng rống lên.
"Khặc khặc... ta điên ư?"
Đám dây mây đen kịt đầy âm tà kia phát ra giọng nói u ám chói tai, khiến người nghe vô cùng khó chịu.
"Ta không điên, ta chỉ có thiên phú bậc tám! Làm sao mà so được với lũ thiên chi kiêu tử các ngươi! Làm sao có thể chém giết các ngươi để báo thù cho sư phụ? Năm đó ta trốn vào U Minh Quỷ vực, hiến tế linh hồn của mình, chỉ để giết chết được các ngươi. Đó chính là nguyện vọng của cả đời ta. Nếu nguyện vọng ấy được hoàn thành thì dù có trở thành quỷ, suốt đời phải chịu nỗi đau luyện hồn trong U Minh cũng có gì đáng kể?"
Nét mặt Cẩm Văn Thiên Thiên vô cùng bi ai, vành mắt ửng đỏ. Nàng nhìn đám dây mây màu đen tràn ngập khí tức tà ác trước mắt này mà tâm tư rối bời.
Thanh Viêm lầm bầm bằng giọng run rẩy: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết làm vậy sẽ có hậu quả như thế nào không?"
"Ta không quan tâm! Ta chỉ cần các ngươi chết!"
Chu Thiên Thành rít lên một tiếng dữ tợn, đám dây leo cắn nuốt linh hồn đầy trên đầu bay thẳng về phía Thanh Viêm, ra đòn tấn công.
Toàn bộ đại điện trong nháy mắt bị quỷ khí đen kịt làm cho nổ tung, nền đất hóa thành vô số ngọn lửa màu đen, chúng nhanh chóng lan ra bốn phía.
Thanh Viêm sầm mặt, trong chớp mắt đá bay đồ đệ và thống lĩnh của mình ra xa hơn mười dặm. Tiếp đó sau lưng hắn mọc lên một gốc cây cổ thụ cao đến tận trời xanh, những nhánh cây khổng lồ trên cây đập mạnh về phía trước.
Mọi thứ trong phạm vi mười dặm quanh thánh cung đều bị nổ tan tành. Tất cả các tòa cung điện đều hóa thành bột mịn, biến mất không còn tung tích. Thống lĩnh Đế cảnh và thủ vệ Hóa Thần cảnh ở ngoài cửa cũng bị tan thành mây khói trong chớp mắt, ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không có. Tất cả đều tử trận!
Cẩm Văn Thiên Thiên cũng mở đóa Thương Sinh Bạch Liên che trên đỉnh đầu, các cánh hoa hạ xuống không ngừng xoay tròn xung quanh người nàng, chặn lại đợt sóng công kích vừa rồi. Sau đó nàng nhảy ra xa cách đó một nghìn mét.
Ngay lập tức, người của Thiên Lam Thánh vực đều hoảng hốt nhìn về phía Thánh Cung.
Đối với họ mà nói, Thánh Cung sẽ không bao giờ bị phá hủy! Vậy mà giờ phút này, bụi bay ngập trời, thánh điện lớn nhất đã biến mất.
Lúc này đây, Chu Thiên Thành đã hoàn toàn hóa thành Quỷ Mạn Tà Đằng, cơ thể cao mấy ngàn trượng mọc ra vô số dây leo màu đen, chúng không ngừng đung đưa và quật xuống. Thoạt nhìn vô cùng âm tà, chấn động lòng người. Trời đất cũng bắt đầu trở nên tối tăm.
"Không giết được Lệ Vô Hối, nhưng hôm nay vẫn dư sức giết được Thanh Viêm ngươi!" Tiếng gầm hung tàn, dữ tợn của Chu Thiên Thành vang vọng khắp không gian. Sau đó Quỷ Mạn Tà Đằng điên cuồng lao về phía Thanh Viêm ở phía xa xa.
Mỗi sợi dây leo mang theo gai ngược đều xé rách không gian, từ vết nứt không gian đen ngòm phun ra vô số quỷ khí.
Đẫm máu!
Tàn bạo!
Thanh Viêm nghiêm sắc mặt, hắn biết mình không phải là đối thủ của Chu Thiên Thành! Nhưng hiện giờ hắn đang lơ lửng trên cao, không nơi để né tránh.
Cẩm Văn Thiên Thiên ở xa xa thì lại hoảng hốt, nàng không biết phải làm thế nào mới phải.
Lúc Chu Thiên Thành phá nát cấm chế của U Minh, phóng thích ra Quỷ Mạn Tà Đằng, bản thân hắn không còn là Chu Thiên Thành nữa.
"Chết đi! Thanh Viêm! Chết đi! Ha ha ha."
Thanh Viêm từ từ nhắm mắt lại, nhìn có vẻ như đã từ bỏ việc chống cự.
Cẩm Văn Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Thanh Viêm, lẽ nào hắn thực sự buông xuôi?
Thế nhưng, đáp án rất nhanh đã đến với nàng.
Không gian trước mặt Thanh Viêm bỗng nhiên bị xé rách, một bóng người từ bên trong bước ra.
Đó là một người đàn ông có tướng mạo vô cùng lạnh lùng, đôi mắt dường như có thể nhìn xuyên thấu tất cả. Trên người hắn tản ra khí tức khiến tất cả mọi người đều phải run sợ.
"Tại sao lại phải khổ sở, cố chấp như vậy chứ?"
Người đàn ông khẽ nói một câu, sau đó hắn đưa tay phải ra, xoay tròn một vòng rồi siết chặt lại.
"Uỳnh!"
Bỗng nhiên, Quỷ Mạn Tà Đằng đang lao tới tấn công dồn dập giống như bị một sức mạnh không biết tên nào đó nghiền ép, trong chớp mắt nổ tan tành, hóa thành sương đen phủ đầy trời.