Chương 117: Trốn đến sơn mạch Thiên Loan! Thanh Viêm truy sát tuyệt mệnh!
"A..." Tiếng hét thảm thiết tê tâm liệt phế của Chu Thiên Thành vang vọng khắp trời đất.
Từng tấc của Quỷ Mạn Tà Đằng tiêu tan thành sương đen, từ từ lùi lại. Cuối cùng một người đàn ông toàn thân trần truồng từ trên cao rơi xuống, đập mạnh vào núi.
Bóng dáng Cẩm Văn Thiên Thiên chợt lóe lên, sau đó xuất hiện trong Thiên Khanh. Mặc cho da thịt toàn thân tróc ra, nàng kéo Chu Thiên Thành trên ngực đã thủng một lỗ máu bằng nắm tay ra ngoài.
Hơi thở của Chu Thiên Thành rất mong manh, hiển nhiên là hắn đang hấp hối sắp chết.
"Ngươi vẫn ngoan độc như trước đây." Cẩm Văn Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặt không biểu cảm, đang chắp tay sau lưng đứng giữa không trung, nói.
Thanh Viêm ở phía sau người đàn ông từ từ mở mắt ra, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đó chính là đại sư huynh của bọn họ, đại vực chủ vực thứ chín trong Cửu Thiên Thập Vực, Thánh Tông cảnh tầng bảy, đã từng là đồ đệ đầu tiên của Thích Ách - Lệ Vô Hối!
"Ta làm vậy là để các ngươi có thể tiếp tục sống. Nếu đi theo sư phụ, tất cả chúng ta đã chẳng còn tồn tại đến bây giờ." Lệ Vô Hối nhàn nhạt nói.
Giọng của hắn không lớn lắm, nhưng lại hệt như tiếng chuông đồng đánh vào lòng hai người kia.
"Ha ha, ngươi vẫn còn biết gọi sư phụ cơ đấy?" Cẩm Văn Thiên Thiên cười ha hả, ôm Chu Thiên Thành nhìn chằm chằm về phía Lệ Vô Hối.
"Có phải hôm nay ngươi cũng muốn diệt trừ ta? Sau đó là đến tứ sư tỷ, lục sư muội, thất sư đệ và bát sư muội? À đúng rồi, cuối cùng có phải ngay cả Thanh Viêm ngươi cũng muốn giết luôn không? Để góp vào cho đủ số? Sư phụ và chín người sư huynh muội chúng ta đều bị ngươi giết sạch rồi."
Lệ Vô Hối nghe những lời này, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.
"Phụt!"
Cẩm Văn Thiên Thiên chợt phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược đi một cây số, sau đó lại bị kéo về treo lơ lửng trước mặt Lệ Vô Hối.
Nàng hoàn toàn không có sức đánh trả!
Thanh Viêm ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
"Ta không phải là đối thủ của ngươi, giết ta đi! Giết chết ta đi! Giống như lúc trước hai người các ngươi đã giết lão cửu ấy!" Cẩm Văn Thiên Thiên trợn trừng đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn về phía Lệ Vô Hối, lớn tiếng quát lên.
Da mặt Lệ Vô Hối hơi run lên.
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngay từ đầu ta thực sự muốn tốt cho các ngươi. Nhưng có những con đường một khi đã bước vào, thì vĩnh viễn không thể quay đầu."
Nói xong, đôi mắt Lệ Vô Hối đặc quánh sát khí. Một thanh kiếm khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ hư không, giáng thẳng từ trên trời xuống, chém rách không gian, giây kế tiếp xuyên thẳng qua người Cẩm Văn Thiên Thiên.
Cơ thể nàng chia làm hai, máu tươi phun tung tóe lên trời.
Con ngươi Thanh Viêm co rút dữ dội, cảnh tượng này lại một lần nữa diễn ra.
Năm đó, hắn cũng đứng sau lưng Lệ Vô Hối thế này, nhìn cửu sư muội bị Lệ Vô Hối đánh úp một kiếm chém làm đôi.
Hôm nay lại đến phiên Cẩm Văn Thiên Thiên.
"Đại... đại sư huynh!" Thanh Viêm thất thần gọi một tiếng.
"Ù..."
Đúng lúc ấy thi thể của Cẩm Văn Thiên Thiên vẫn còn lơ lửng giữa không trung chưa kịp rơi xuống đất bỗng nhiên biến thành ánh sáng màu trắng, chói lọi khắp không gian.
Thanh Viêm biến sắc.
"Không ổn! Cô ta chưa chết, muốn trốn thoát!" Thanh Viêm hô lên.
Dứt lời, hắn định lao xuống dưới, nhưng bị Lệ Vô Hối cản lại.
Thanh Viêm khó hiểu nhìn sang Lệ Vô Hối, thậm chí rất muốn chất vấn: người vừa giết bọn họ là ngươi, bây giờ người ngăn không cho ta giết cũng lại là ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
"Bọn chúng tới sơn mạch Thiên Loan ở Quảng Nguyên vực. Đều trọng thương cả rồi, không thể trở thành tai họa được nữa. Ngươi đi theo bọn chúng, tìm ra cường giả Thánh Tôn cảnh mới kia, sau đó tru diệt toàn bộ." Lệ Vô Hối nhàn nhạt nói.
"Còn huynh?" Thanh Viêm nhìn ánh sáng trắng đang dần tan đi phía dưới, lại nhìn sang Lệ Vô Hối, hỏi.
"Bây giờ ta sẽ lập tức tới Cửu Thiên một chuyến. Hai người bọn chúng cơ bản đều đang hấp hối cả rồi, không phải là đối thủ của ngươi nữa. Tên ở sơn mạch Thiên Loan mới thành thánh chưa lâu, tu vi cũng mới chỉ tầng một thôi. Không cần dài dòng lôi thôi, cứ giết sạch đi là được. Tân vực chủ của Thiên Lam Thánh vực đang trên đường tới đây. Giết bọn chúng xong ngươi có thể quay về." Lệ Vô Hối nói.
Quảng Nguyên vực?
Sơn mạch Thiên Loan?
Thanh Viêm nhíu mày. Ngay cả tân vực chủ cũng được y bố trí rồi. Xem ra ngay từ đầu Lệ Vô Hối đã định sẽ tru diệt toàn bộ.
Vậy thì tiếp theo sẽ là ai?
Lý Trường Ca? Hay là Diệp Thanh Huyền?
Ánh mắt Thanh Viêm lóe lên vẻ mông lung bất định, sau đó hắn nhìn thật sâu vào Lệ Vô Hối.
"Ta và ngươi là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây. Ta hại ngươi được sao?" Lệ Vô Hối thản nhiên hỏi.
"Đệ xuất phát ngay đây." Thanh Viêm giật thót tim, không dám chần chờ thêm nữa, vội vàng bỏ đi.
Sau khi Thanh Viêm rời đi, Lệ Vô Hối xòe bàn tay nắm vào hư không. Khí tức của Quỷ Mạn Tà Đằng tràn ngập trong không khí bất chợt bị ngưng tụ vào trong tay y, hóa thành một hạt châu màu đen thẫm.
Thu hồi hạt châu màu đen xong, không gian trước mặt Lệ Vô Hối nứt ra, y bước vào sau đó biến mất.
Bên kia, Cẩm Văn Thiên Thiên mặt cắt không còn giọt máu cõng Chu Thiên Thành đang hấp hối điên cuồng chạy trốn về phía sơn mạch Thiên Loan.
Nàng đánh tan Thương Sinh Bạch Liên của mình mới tránh thoát được đòn trí mạng vừa rồi, nhưng cơ thể vẫn bị trọng thương, sinh cơ sắp bị đoạn mất.
Nàng không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Giờ phút này nàng phải chạy ngay tới sơn mạch Thiên Loan để báo cho tiểu sư đệ biết, bảo hắn mau chóng rời đi.
Lệ Vô Hối xuất hiện nhất định không phải là ngẫu nhiên! Với đầu óc của y, chắc chắn là biết mình có liên hệ với tiểu sư đệ. Tuy chưa biết về thân phận của tiểu sư đệ, nhưng Lệ Vô Hối sẽ cho rằng nàng và hắn đã liên thủ với nhau.
Trước khi bị đoạn mất sinh cơ, nàng nhất định phải chạy tới sơn mạch Thiên Loan, báo tin cho tiểu sự đệ.
"Thả... thả huynh xuống đây đi..." Chu Thiên Thành ở sang lưng yếu ớt lên tiếng.
"Câm miệng!" Cẩm Văn Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Huynh vốn đã hiến tế thần nguyên rồi, hôm nay lại cưỡng ép hiệu triệu U Minh. Không cứu được nữa đâu." Chu Thiên Thành chật vật nói.
Cẩm Văn Thiên Thiên không để ý đến đối phương, tiếp tục chạy băng băng.
"Ha ha... không ngờ cuối cùng vẫn chết trong tay hắn... Huynh có lỗi với sư phụ... không báo được thù cho người... Còn liên lụy đến muội nữa."
Vành mắt Cẩm Văn Thiên Thiên đã ửng đỏ, nàng quát lên: "Muội đã bảo huynh câm miệng rồi mà! Sư phụ chưa chết!"
Nàng rất rõ Chu Thiên Thành và mình đều không thể sống nổi nữa, bí mật này cũng chẳng cần phải che giấu thêm làm gì.
"Muội nói cái gì?" Con ngươi xám xịt của Chu Thiên Thành lập tức lóe lên một tia sáng, cơ thể đã yếu đến độ không thể nhúc nhích nổi, vậy mà lại run lên một cái.
"Sư phụ không hề chết, hóa thân của người còn thu nhận thêm một tiểu sư đệ. Hiện giờ đệ ấy cũng đã có tu vi Thánh Tôn cảnh rồi, ở ngay trên sơn mạch Thiên Loan! Sau đó sư phụ đã triệu hồi hóa thân thần nguyên. Hiện giờ tiểu sư đệ cũng không biết rốt cuộc người đang ở đâu. Nhưng có thể khẳng định là từ đầu đến cuối sư phụ của chúng ta chưa hề chết!"
"Thật... thật sao?"
Hốc mắt của Chu Thiên Thành lập tức biến thành màu đen, sau đó một giọt nước mắt màu đen chảy ra.
"Không ổn rồi! Hỏng rồi! Mau lên, mau lên! Phỏng chừng Lệ Vô Hối thả chúng ta đi, chắc chắn là muốn giết cả tiểu sư đệ! Đừng chạy nữa! Dừng lại!" Chu Thiên Thành khẽ gầm lên.
Con ngươi Cẩm Văn Thiên Thiên co lại, nhưng nàng vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Giờ phút này bọn họ không còn sự lựa chọn nữa.
Nàng dốc hết sức chạy đến núi Thiên Tử trước Lệ Vô Hối vẫn còn cơ hội bảo tiểu sư đệ trốn đi. Nếu còn không đi, tiểu sư đệ chắc chắn sẽ bị đối phương vây giết!
Dường như Chu Thiên Thành cũng nghĩ tới điểm này, hắn không nói gì nữa, đôi mắt vô thần rời rạc kia nhìn lên bầu trời.
"Muội nói nghe coi, tiểu sư đệ có xấu không..."
"Năm mà lão cửu được nhận vào, xấu chết đi được... vừa xấu vừa béo..."
"Sau đó vì ta lén nói với Thanh Viêm là lão cửu xấu xí nên bị sư phụ đánh cho một trận..."
"Cuối cùng cả ta và Thanh Viêm đều bị ăn đòn..."
"Hồi ấy vui biết bao nhiêu..."
"Vì sao chứ?"
Nói đến đây nước mắt đã rơi lã chã trên mặt Cẩm Văn Thiên Thiên, theo hồi ức của Chu Thiên Thành, giọng của nàng ngày càng nhỏ đi. Nàng biết chẳng mấy chốc nhị sư huynh của mình sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
"Nhị sư huynh, huynh cố chịu một chút, sắp tới rồi. Huynh phải nhìn tiểu sư đệ một lần, nhìn xem đệ ấy rốt cuộc đẹp đến mức nào, còn đẹp hơn huynh trước kia rất nhiều. Cố gắng lên!"
Cẩm Văn Thiên Thiên nghẹn ngào nói, ba chữ cuối cùng gần như gào lên xé ruột xé gan.
Đúng lúc ấy, sơn mạch Thiên Loan xuất hiện ngay trong tầm mắt.
"Đẹp... đẹp trai lắm hả? Chắc là giả rồi... Huynh trước đây so với đại sư huynh còn..."
Lời còn chưa dứt, cánh tay Chu Thiên Thành đã rũ xuống, cơ thể nhanh chóng héo khô, trong nháy mắt đã hóa thành bộ xương khô mày đen!
"Sư huynh!"
Tiếng gọi thảm thiết của Cẩm Văn Thiên Thiên vang vọng khắp sơn mạch Thiên Loan...