Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 122: Đây là các ngươi đang ép ta làm màu đấy!

Chương 122: Đây là các ngươi đang ép ta làm màu đấy!

Trên Thiên Trì Viên Bàn, có ba người đang ngồi quanh bàn trà.

Ở trên bàn trà còn bày mấy đĩa điểm tâm bánh ngọt với vài gói que cay.

Tu Thần đang rót trà đưa cho hai người, sau đó mình hắn thì uống trà sữa trân châu.

Hiện tại, Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành đều đang ngồi xếp bằng, bọn họ cảm giác toàn thân khó chịu không được tự nhiên.

Chu Thiên Thành chột dạ liếc nhìn thần thú và đan linh tiên thiên đang chơi đùa ở phía dưới, còn có một con yêu quái hắn ta chưa từng thấy trước đây.

Sau đó hắn lại liếc nhìn chín tòa cung điện được xây dựng từ linh ngọc lưu ly cao cấp ở trước mặt, linh khí ở bên trong đó còn đậm đặc gần như gấp nghìn lần so với bên ngoài.

Quá xa xỉ!

Hai cái cột ở ngoài cửa đều được hình thành nhờ linh khí trực tiếp đông đặc hội tụ lại.

Thiên Lam Thánh vực đã được coi như là tiên cảnh rồi, nhưng nếu so với nơi đây thì đẳng cấp của nó lập tức tụt xuống vô số lần.

“Nơi này là trước đây sư phụ đã xây dựng nên sao?” Chu Thiên Thành hỏi với vẻ cẩn thận.

“Không phải, chỗ lão già xây quá cũ nát, chỉ là một cái miếu thờ thôi, nên sau khi lão đi ta đã lập tức đập đi xây lại toàn bộ.” Tu Thần nói.

Chu Thiên Thành cười mỉm một tiếng, sau đó run run tay bưng chén trà uống một hơi cạn sạch.

Tu Thần tiếp tục rót cho hắn ta.

“Sư đệ, dựa vào thực lực của đệ bây giờ, liệu có thể lật đổ Cửu Thiên Thập Vực không?” Chu Thiên Thành hỏi với sắc mặt căng thẳng.

“Lật đổ Cửu Thiên Thập Vực?”

Tu Thần ngẫm nghĩ một chút.

Có khả năng là có thể.

Nhưng mà xa quá với không tới.

Phải khiến cho toàn bộ bọn họ qua đây hết mới được. Nhưng những lời này tuyệt đối không thể nói ra.

Chuyện hệ thống Lĩnh Vực Vô Địch chỉ có thể để một mình bản thân biết, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai.

Có điều vẫn phải tìm lý do tử tế, nếu không sẽ dẫn đến những ngờ vực vô căn cứ.

“Cố gắng thì được, tuy nhiên không phải vội làm gì, đợi lão già trở về rồi cân nhắc đi, một mình ta đi giết, lão già cũng đâu nhìn thấy, làm gì giải hận cho được? Đến lúc đó lại để ta hồi sinh rồi giết đi giết lại, quá phiền phức.” Tu Thần nói.

Mí mắt của Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành giật giật liên hồi.

Lý do này thế mà lại khiến hai người họ có cảm thấy rất có lý, hoàn toàn không có cách nào phản bác.

“Sư huynh hiến tế thần nguyên, nhưng bây giờ đệ lại hồi sinh huynh ấy, thì liệu phía bên U Minh có thể tìm tới cửa không? Nếu tìm tới cửa thì đệ có thể đối phó với chúng được không?” Cẩm Văn Thiên Thiên hỏi.

U Minh...

Là cái gì vậy?

Tu Thần nháy mắt một cái, sau đó nói rất nghiêm túc:

“Ừ, không có vấn đề gì, bọn họ không dám tới ~ ”

Lúc này, không biết cũng phải biết.

Vì làm cao đã cao tít tận trời rồi, đã tạo thành hình tượng rồi, nên không thể để hình tượng sụp đổ được.

Cẩm Văn Thiên Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, Chu Thiên Thành cũng nhìn Tu Thần cảm kích.

“Vì sao ngươi muốn hiến tế thần nguyên? Hiện tại chẳng phải ngươi đã là Thánh Tôn cảnh sao? Hơn nữa tu vi còn cao hơn sư tỷ?” Tu Thần nghi ngờ hỏi.

Chu Thiên Thành hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Trước đây thiên phú của ta cũng chỉ là bậc tám, hơn nữa hồi ở sư môn còn là người lười nhất, không thích tu luyện, sau khi gặp chuyện không may tu vi cũng chỉ ở trình độ Đế cảnh, không làm gì được. Vì báo thù cho sư phụ nên ta chỉ có thể đi đến U Minh Chi Uyên, hiến tế thần nguyên để đổi lấy thiên phú.”

“A... Ngươi chính là Chu Thiên Thành?” Tu Thần bừng tỉnh đại ngộ.

“Đệ biết tên của ta? Sư phụ đã từng nhắc tới?” Chu Thiên Thành hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.

À...

Tu Thần có chút xấu hổ.

Lão già đúng là có từng nhắc qua, tuy nhiên chỉ nhắc có đúng một lần.

Khi đó lão dạy dỗ Tu Thần tu luyện, mà một tháng sau vẫn chưa hề có tiến bộ gì, hơn nữa cuối cùng hắn còn ngủ mất, sau đó lão già tức giận đến mức mắng một câu: “Ngươi đúng là lười giống hệt Chu Thiên Thành!”

Ừm.

Câu này cũng không thể nói ra.

Tu Thần thầm nghĩ.

“Bây giờ đệ lợi hại như vậy, thì có thể tìm được sư phụ không? Trước đây lúc Nhị Nguyên Thánh Vương ra tay, hình thần của sư phụ tan biến, bây giờ không chết thì chắc bản thân cũng là bị trọng thương, mà đệ lại có khả năng hồi sinh, sau khi hồi sinh còn hết bệnh, vậy chúng ta tìm sư phụ trở về, nếu sư phụ bị thương quá nghiêm trọng thật, thì hay là cứ giết chết sư phụ, sau đó đệ hồi sinh...”

“Phụt...”

“Phụt...”

Thời điểm Cẩm Văn Thiên Thiên nói những lời này, Tu Thần đang uống trà sữa trân châu, Chu Thiên Thành đang uống trà, sau đó hai người đồng thời sặc nước.

Tỷ tỷ, suy nghĩ của ngươi thật là khác biệt quá mà!

Lão già mà biết thì sợ là sẽ phải bắt ngươi rồi treo đánh nhỉ?

“Sao vậy? Ta nói không đúng sao?” Cẩm Văn Thiên Thiên có chút chột dạ hỏi.

“À... Cũng coi như đúng, nên nói như thế nào đây, thực ra ta có thể trực tiếp trị liệu khỏi hẳn vết thương, không cần giết rồi lại hồi sinh...” Tu Thần nói.

Cẩm Văn Thiên Thiên khẽ trợn mắt, vẻ mặt kia của nàng quả thực rất giống như xấu hổ vì ăn nhầm phân chuột, sau đó đỏ mặt cười cười.

“Quên việc này đi, đừng nói cho sư phụ biết...”

Rốt cuộc, Chu Thiên Thành không nhịn nổi phải phá lên cười ha ha.

Đã mấy nghìn năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn vui vẻ như vậy, thật lòng vui vẻ cười ra tiếng như vậy.

Loại cảm giác sung sướng vui vẻ quá xa xôi này, lại khiến cho viền mắt hắn đỏ lên.

“Sư huynh, ngươi cười ra nước mắt thế này có hơi quá đáng.” Tu Thần nhắc nhở.

Cẩm Văn Thiên Thiên ở một bên thì hung hăng trừng mắt nhìn Chu Thiên Thành.

Tiếng cười liền ngưng hẳn, Chu Thiên Thành lau nước mắt ở khóe mắt đi, vui vẻ nói: “Chỉ là mấy nghìn năm rồi ta không được vui vẻ như vậy, biết sư phụ không chết, biết tiểu sư đệ lợi hại như vậy, ta cũng thoát khỏi sự hiến tế của U Minh. Thật quá tốt, ha ha, không phải rất tốt sao?”

Một tiếng rất tốt này, như nói thay cho vô số xót xa đau khổ trong lòng và dằn vặt bi thương.

Cẩm Văn Thiên Thiên im lặng, không lên tiếng.

Tu Thần hơi thở dài một cái, vỗ vỗ bả vai Chu Thiên Thành, hắn cũng không nói gì thêm.

“Ây, được rồi, bọn Lão Tứ còn ở bên ngoài đấy, bọn ta nhận được tin báo từ họ, là lúc này Lệ Vô Hối đang muốn ra tay với đám sư huynh đệ chúng ta, hiện tại bọn Lão Tứ đang rất nguy hiểm!” Chu Thiên Thành nói vội vàng.

Cẩm Văn Thiên Thiên nhíu mày, lo lắng nói: “Trước đây, Lệ Vô Hối vì sợ chúng ta liên hợp lại cùng nhau, cho nên mới phân chúng ta đến mỗi một khu vực, khoảng cách cách nhau quá xa quá rải rác, không đủ nhân lực. Nên trong một chốc sẽ không thực hiện được.”

Chu Thiên Thành yên lặng, sau đó hắn và Cẩm Văn Thiên Thiên đồng thời nhìn về phía Tu Thần.

Thấy vậy, Tu Thần sửng sốt.

Nhìn ta làm gì thế?

Để ta cùng đi tìm sao?

Nói đùa à!

Muốn ta chết sao?

Lỗi BUG ta đây chết rồi, thì cả đám các ngươi cũng đi đời luôn đấy!

Chuyện này không phải chuyện có thể nói đùa được đâu.

“... Ta không thể rời đi.” Tu Thần nói thẳng.

Không có chuyện hắn đi vì nể tình cảm sư huynh đệ gì cả, cha mẹ ruột cũng không được.

“Hai người coi Cửu Thiên Thập Vực là kẻ địch lớn nhất, nhưng trong mắt của ta thì không, vì ta phải đối phó với kẻ địch mạnh gấp mười nghìn lần Cửu Thiên Thập Vực! Hi vọng hai người thấu hiểu.” Tu Thần nói.

Nói dối mà hắn chẳng hề chớp mắt lấy một cái, vì dù sao cũng không trở mặt được.

“Kẻ địch nào mà lợi hại hơn Cửu Thiên Thập Vực vậy? Vậy đệ có thể đối phó được không?” Cẩm Văn Thiên Thiên hoảng sợ hỏi.

Nàng cũng không có bất kỳ ý tứ trách cứ Tu Thần nào, chỉ sau khi nghe được những lời này của Tu Thần thì cảm thấy sợ.

Bởi vì nếu đó là kẻ địch mà đến bản thân Tu Thần không giải quyết được, vậy thì bọn họ cũng không thể giúp được gì cả.

Đến lúc đó hình ảnh tuyệt vọng năm đó sẽ lại xảy ra lần nữa.

Trong lòng Tu Thần khẽ thở dài một tiếng. Đây là các ngươi buộc ta thể hiện đấy! Hết cách rồi, đành tới thôi.

“Đúng dịp, một nhóm nữa lại tới rồi.” Tu Thần nói rồi nhìn về phía không trung.

Hai người đối diện cũng vội quay đầu lại. Sau đó sắc mặt của hại người trong nháy mắt đều vô cùng nhợt nhạt. Bởi vì họ thấy trên vòm trời, một khe nứt to lớn nứt ra.

Sau đó từng chiếc từng chiếc chiến hạm vũ trụ ẩn chứa luồng khí phá hủy trời đất chậm rãi xuất hiện, đông nghìn nghịt nhiều vô số kể.

Trong chốc lát, mây gió đất trời biến đổi, luồng khí mạnh đến mức khiến người ta hít thở không thông kia bao phủ bọn họ trong nháy mắt.

Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành cảm giác như linh hồn của mình đều bị xé rách, cơ thể lại không theo sự điều khiên của mình.

Quá khủng bố như vậy!

Cường giả cảnh giới Thánh Tôn, khi đối mặt với quái vật vỏ sắt khổng lồ không biết tên này, thậm chí ngay cả động đậy cũng không nhúc nhích được chút nào!

Sự sợ hãi và hoảng sợ vô ngần ngập tràn ở trên mặt của hai người, khiến họ hoàn toàn ngây ra đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất