Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 121: Mười tám tầng địa ngục, cứ chậm rãi hưởng thụ đi!

Chương 121: Mười tám tầng địa ngục, cứ chậm rãi hưởng thụ đi!

"Đây là thứ gì?"

Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành đi theo Tu Thần tới chân núi Thiên Tử. Nhìn thấy Megatron và Optimus Prime, Chu Thiên Thành lập tức ngây ra.

"Đây là hai con rối canh núi, rất lợi hại." Cẩm Văn Thiên Thiên thở dài một tiếng, đáp.

Lần trước nàng từng đánh nhau rất lâu với hai thứ này, cuối cùng còn ép nàng phải sử dụng pháp tướng và thần thông mạnh nhất, nếu không có lẽ nàng đã thua rồi.

Chu Thiên Thành tặc lưỡi, hai con rối canh núi mà cũng đánh lại được Thánh Tôn cảnh? Chuyện này quá khoa trương rồi.

Chu Thiên Thành nhất thời cảm thấy càng thêm sợ hãi và tò mò về Tu Thần.

Tiểu sư đệ này thực sự mạnh đến cấp bậc Thánh Vương sao?

Thánh Vương mạnh như thế nào, thực ra hai người họ cũng không rõ lắm. Thời điểm Thánh Vương đánh nhau, họ không có mặt ở hiện trường. Sợ rằng chỉ có Lệ Vô Hối mới biết được Thánh Vương rốt cuộc lợi hại thế nào.

Tu Thần đi tới bên cạnh chân núi, mở một cửa hang ở trong góc.

"Tiểu sư đệ, đệ đang làm gì thế?" Cẩm Văn Thiên Thiên hỏi.

"Làm luyện ngục Vô Gián, ta đang nghĩ xem nên thiết kế thế nào mới tốt. Các ngươi chờ chút. Thế này đi, các ngươi cứ lên trên đó ngồi trước. Ta sẽ lên ngay đây, nhanh thôi." Tu Thần xua tay nói.

Làm một luyện ngục Vô Gián?

Hai người họ tưởng ở đây có sẵn rồi...

Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu, đi lên núi.

Họ quả thực không muốn gặp lại Thanh Viêm, cũng không muốn nghe giọng nói của hắn ta nữa.

"Ta xin ngươi... hãy giết ta đi..."

Hiện giờ cả người Thanh Viêm trông hết sức thê thảm.

Tu Thần đã xóa sạch cảnh giới tu vi của hắn ta. Thanh Viêm với cơ thể phàm nhân, mỗi một giây một phút đều là sự dằn vặt và nỗi đau đớn vô bờ bến đối với hắn ta.

"Giết ngươi? Đó là chuyện lão già muốn làm. Ta chỉ giam giữ ngươi giúp lão mà thôi. Ngươi yên tâm, chẳng mấy chốc sẽ có người đến làm bạn với ngươi. Ngươi sẽ không cô đơn đâu. Đến lúc đó, mỗi ngày ta sẽ cho các ngươi một giờ nghỉ ngơi để chơi cờ năm quân."

Tu Thần nói xong bèn ném Thanh Viêm vào trong.

Lúc này, trên bầu trời bỗng có một lính gác hạ xuống phía sau Tu Thần.

Đây là lính gác tổng chỉ huy, cũng coi như là trung khu trí tuệ nhân tạo, nó có trách nhiệm phân phối đội quân lính gác tập kích vào các khu vực, ghi chép lại số lượng lính gác bị thiệt hại. Chỉ cần đội quân lính gác bị thiếu một nửa nó sẽ đến tìm Tu Thần đòi thêm người.

Thấy lính gác, Thanh Viêm lại một lần nữa sợ hết hồn.

"Đây... đây là của ngươi?"

Nhớ lại cảnh mười vạn lính gác đông nghìn nghịt liều mạng xông về phía mình lần trước, trong lòng hắn ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Mỗi một lính gác đều tương đương với cao thủ có tu vi dưới Đế cảnh tầng năm!

Đây là chuyện đáng sợ đến nhường nào?

Phải biết rằng đội quân này căn bản không hề biết sợ sệt hay hoảng hốt, cho dù phải liều mạng với ngươi thì nó cũng hoàn toàn không do dự.

Hiện giờ người của Thanh Viêm còn đang điều tra lai lịch của những con quái vật này. Nhưng hắn ta tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ đụng phải nó ở đây.

"Ồ? Xem ra ngươi đã từng gặp nó rồi à?" Tu Thần nhếch miệng cười nói.

"Chủ nhân, quân đoàn lính gác tổn thất bảy mươi ba vạn, cần bổ sung." Lính gác tổng chỉ huy nói bằng giọng lạnh như băng.

Trí tuệ nhân tạo có địa vị tổng chỉ huy đương nhiên là phải cao hơn lính gác bình thường một bậc.

Cần bổ sung là có ý gì? Chẳng lẽ vẫn còn nhiều nữa sao?

Thanh Viêm nuốt nước bọt.

"Nhanh như vậy đã chết bảy mươi ba vạn rồi sao? Xem ra vẫn còn rất nhiều cường giả Đế cảnh. Hẳn là bị các vực vây giết rồi. Bổ sung thêm mười triệu quân đi." Tu Thần vung tay lên.

Trên không trung lập tức xuất hiện từng tầng lính gác. Chúng đứng dày đặc, đông nghìn nghịt, che kín cả bầu trời.

Quả nhiên chỉ nhìn thôi cũng thấy da đầu tê dại.

Thanh Viêm: "..."

Sau đó lính gác tổng chỉ huy quỳ một gối xuống, rồi đứng dậy bay lên bầu trời.

Chỉ chốc lát sau, mười triệu lính gác một lần nữa lên đường, bay về phía các khu vực của Thiên Nguyên đại lục.

"Được rồi, cứ thế đi."

Lúc Thanh Viêm còn đang ngẩng đầu nhìn lính gác rời đi, giọng nói của Tu Thần đã vang lên.

Hắn ta quay đầu lại, lập tức mặt cắt không còn giọt máu.

Chỉ thấy toàn bộ sơn động đỏ tươi một màu, mùi máu tanh nồng nặc và mùi linh hồn bị nướng khét bốc ra khiến người ta không khỏi run sợ.

Hơn nữa nhìn vào hình như còn không chỉ có một tầng, trước mắt đây mới chỉ là tầng thứ nhất. Bên trong có hai bộ xương cầm một cái kìm, đằng sau có một cánh cửa, không rõ sau cánh cửa kia là gì.

"Nể tình chúng ta đều là đồ đệ của lão già kia, mỗi ngày ta cho ngươi nghỉ ngơi một giờ. Hai mươi ba giờ còn lại ngươi cứ hưởng thụ đi. Tổng cộng có mười tám tầng. Tầng thứ nhất là rút lưỡi. Tầng thứ hai là kẹp mười ngón tay. Bên trong tầng thứ ba có một cây sắt, thân cây mọc đầy lưỡi dao đổi chiều, nó sẽ treo ngược ngươi lên lóc thịt. Tầng thứ tư... thôi không nói nữa, dù sao ngươi cũng sẽ được tự mình trải nghiệm."

Tu Thần nói được một nửa lười không muốn giải thích nữa.

Mỗi ngày trải nghiệm hai mươi ba giờ, chẳng mấy chốc Thanh Viêm còn rõ ràng hơn cả hắn.

Tu Thần xây dựng dựa theo mười tám tầng địa ngục, tự mình nghĩ ra thì quá lãng phí thời gian, cứ bê nguyên xi vào cho xong.

Thanh Viêm chỉ mới nghe được mấy tầng đầu đã sợ chết khiếp. Hắn ta biết hiện giờ mình chỉ còn mang thân xác người phàm, ngày ngày không ngừng chịu đựng đủ trò hành hạ như thế thì còn sống làm sao được?

"Ngươi! Ngươi là đồ ma quỷ! Ngươi là ác ma U Minh sao?" Thanh Viêm hoảng sợ kêu lên.

"Chúng ta dù gì cũng là sư huynh đệ. Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại giày vò ta như thế?" Thanh Viêm rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ, khóc rống lên.

"Lải nhải dông dài, vào đi."

Nói xong, Tu Thần giơ chân đạp thẳng Thanh Viêm vào trong cửa địa ngục. Sau đó một tấm bình phong màu đỏ như máu từ từ xuất hiện, chặn lại lối vào hang động.

Bên ngoài lập tức yên ắng, cho dù hắn ta kêu thảm thiết đến mức nào cũng không thể truyền ra ngoài.

"Kẻ phải đối phó tiếp theo chính là Lệ Vô Hối." Tu Thần vỗ tay một cái, cả người lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Lúc này, Chu Thiên Thành và Cẩm Văn Thiên Thiên đang ở lối vào núi Thiên Tử. Hai người há hốc mồm nhìn đoàn quân lính gác đang mau chóng bay đi trên không trung.

"Đi vào đi, đứng ngây ở ngoài đó làm gì?" Tu Thần xuất hiện phía sau bọn họ, nghi ngờ hỏi.

Chu Thiên Thành quay cái đầu đã cứng ngắc lại nhìn về phía hắn, sau đó chỉ chỉ bầu trời: "Những thứ kia... là gì vậy?"

"À, đó là những con rối dùng để giết cường giả Đế cảnh. À đúng rồi, hôm nay chắc hẳn ngươi cũng không giữ được Thiên Lam Thánh vực nữa nhỉ? Để ta bảo chúng đánh đến đó. Không thể lãng phí được." Tu Thần nói.

Cẩm Văn Thiên Thiên cảm thấy toàn thân rét run. Lãng phí cái gì mới được?

Con rối giết cường giả Đế cảnh là thứ gì chứ?

Tiểu sư đệ, đệ càng ngày càng thái quá!

Chu Thiên Thành cũng nuốt nước bọt đánh ực một tiếng. Bây giờ hắn ta mới phát hiện ra, thế giới này thật không công bằng.

Cùng là người mà không thể so sánh với nhau được.

Hắn hiến tế thần nguyên mới nhận được sức mạnh. Vậy mà bây giờ tiểu sư đệ có thể tùy ý tạo ra vô số con rối có thể giết chết Đế cảnh.

Nhớ năm đó một mình sư phụ đối diện với một triệu Đế cảnh và mấy vạn Thánh Tôn, hắn đã cảm thấy rất hùng tráng rồi.

Giờ phút này nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn lính gác, Chu Thiên Thành thật sự cho rằng tiểu sư đệ hoàn toàn có thể đi đánh Cửu Thiên Thập vực.

"Đi, vào trong nói chuyện."

Tu Thần mời mọc.

"Grào."

Bỗng nhiên một tiếng kỳ lân rống đinh tai nhức óc vang lên. Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành đều cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên.

Thanh Long, Bạch Hổ, Kỳ Lân, Phượng Hoàng, bốn con thần thú trong truyền thuyết đột ngột xuất hiện trước mặt hai người họ.

Thần thú không thể nào xuất hiện trong phạm vi Thiên Nguyên đại lục được!

Đó là thứ chỉ có cường giả Cửu Thiên mới được sở hữu, bởi chúng tượng trưng cho thân phận và địa vị!

Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành sợ ngây người!

"Cút sang một bên chơi đi. Ta có việc phải làm." Kỳ Lân chạy đến trước mặt Tu Thần, tỏ vẻ muốn được hắn xoa đầu, bị hắn đá cho một phát.

Cẩm Văn Thiên Thiên: "..."

Chu Thiên Thành: "..."

Điên rồi, thế giới này điên thật rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất