Chương 152: Đại chiến Arcade phiên bản Thánh Vương chuẩn bị bắt đầu!
Đối với Tu Thần mà nói, không có ranh giới giữa người tốt và người xấu, tất cả đều là kinh nghiệm.
Thế giới cá lớn nuốt cá bé, vốn dĩ chính là quả đấm của người nào lớn thì người đó có quyền quyết định.
Ngươi làm việc chăm chỉ bao nhiêu năm, sao mà không thể ăn nói với ông chủ của ngươi được, liên quan quái gì đến ta chứ?
Ta cũng không phải là người tốt.
Trái lại, Tu Thần còn là một người xấu có nhiều sở thích vô sỉ.
Trong cuộc đối thoại với Cửu Nguyên vừa rồi, hắn đã hiểu sơ sơ tình hình của Thiên Nguyên đại lục.
Nói trắng ra nó chính là một vườn rau xanh.
Sinh linh chi lực không thể trực tiếp bị hấp thu, phải làm cho nó hóa thành sinh linh, sau đó lại lấy nó ra từ trên người sinh linh.
Đây cũng là lý do vì sao Cửu Đại Nguyên Giới hiện tại đã biến thành Chư Thiên Vạn Giới.
Toàn bộ đều là mấy cọng rau hẹ của những đại lão thời viễn cổ mà thôi.
Từ dưới đi lên, từng đợt từng đợt thu hoạch, cuối cùng tất cả sẽ trở lại trong tay các đại lão của Cửu Đại Nguyên Giới. Sau đó nhóm đại lão này sẽ lao vào đánh nhau, cắn nuốt sinh linh chi lực của nhau, cuối cùng khống chế tất cả, hóa thành tích điểm mới, hoàn toàn khống chế vạn giới.
Quá trình này không phải trong một sớm một chiều là có thể hoàn thành được, thậm chí có thể thật sự làm được hay không vẫn còn là một ẩn số, ai cũng không thể xác định một trăm phần trăm.
Ở trên con đường này, cho dù ở Cửu Đại Nguyên Giới thì chắc chắn cũng có vô số cường giả ngã xuống. Cường giả mới sinh ra lại tiếp tục đi cướp đoạt, ai có thể cười đến cuối cùng cũng hoàn toàn là một ẩn số.
Tu Thần bây giờ cũng không quản lý được nhiều như vậy. Lúc này đến một nơi nhỏ bé như Thiên Nguyên đại lục mà hắn còn chưa chiếm đoạt xong nữa là!
Trước tiên cứ đặt ra một mục tiêu nhỏ đã: Đùa chết hai tên bụi đời nhỏ vừa mới đặt chân vào sơn mạch Thiên Loan!
Trong lúc Tu Thần đang nói chuyện với Cửu Nguyên Thánh Vương, Nhất Nguyên và Nhị Nguyên đã tới sơn mạch Thiên Loan.
Luồng khí tức mạnh mẽ này còn kinh khủng và khiến người ta run sợ hơn là một triệu Đế cảnh và mấy ngàn Thánh Tôn cảnh lúc trước, thậm chí ngay cả việc nhúc nhích một chút thôi cũng là một loại xa xỉ.
Chẳng qua sợ hãi thì cứ việc sợ hãi, sinh linh của sơn mạch Thiên Loan lúc này đều tỏ vẻ không sao cả.
Dù sao cũng đã thành thói quen, kể cả có hủy diệt núi Thiên Tử, Thánh Vương cũng sẽ hồi sinh bọn họ không phải sao?
Đánh đi, sau khi đánh xong thì ngay cả một cọng cỏ cũng sẽ trở về dáng vẻ vốn có.
Chúng ta cứ ngồi đây lẳng lặng chờ chết, sau đó hồi sinh, sau đó lại dập đầu mấy cái về phía núi Thiên Tử để thể hiện lòng tôn kính. Còn những ngày tiếp theo đang sống như thế nào thì cứ tiếp tục sống như thế ấy thôi.
Trong lòng sinh linh đang sinh sống ở sơn mạch Thiên Loan đều nghĩ như vậy chứ đừng nói tới đám người Kinh Như Tuyết, cho nên vừa rồi những gì Tu Thần dạy dỗ bọn họ là vô cùng cần thiết.
Nhất Nguyên và Nhị Nguyên đứng ở dưới chân núi Thiên Tử, lúc này trong thâm tâm bọn họ vô cùng phẫn nộ.
Đường đường là Thánh Vương!
Vậy mà phải chạy bộ một mạch từ phía tây sang phía đông Đệ Cửu vực!
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
"Đồ hỗn trướng! Lần này nhất định sẽ giết chết ngươi!"
Nhất Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng, giọng nói chấn động nổ tung vạn dặm.
Toàn bộ mặt đất ở sơn mạch Thiên Loan giống như mặt kính bị rạn nứt, sau đó hoàn toàn nổ tung.
"Trời ơi, vì sao trước mỗi lần khai chiến đều phải lấy mạng sống của mấy nhân vật nhỏ bé như chúng ta để trợ uy chứ? Làm cho chúng ta quan sát một chút cường giả Thánh Vương quyết đấu ra làm sao cũng được mà?" Cơ Viêm với vẻ mặt tái nhợt ngồi ở trên một viên đá lớn trên đỉnh núi, lắc đầu cười khổ.
Sau đó, một luồng khí tức hủy thiên diệt địa cuốn tới, nguyên ngọn núi bao gồm cả hắn ta nháy mắt hóa thành tro bụi.
Quảng Nguyên vực nháy mắt trở thành một vùng đất trống, toàn bộ sinh linh bên trong đều bỏ mình.
Ngoại trừ núi Thiên Tử ra, tất cả mọi nơi đều trở thành đất bằng.
"Thầy ơi, đó là Thánh Vương sao? Thật tàn nhẫn!"
Đám người Kinh Như Tuyết nhẹ nhàng ở giữa không trung bên trên núi Thiên Tử, bọn họ tận mắt chứng kiến xung quanh biến thành đất bằng, toàn bộ sinh linh đều diệt vong.
Sắc mặt của mỗi người đều hết sức khó coi, ai ai cũng nắm chặt tay lại.
Bên trong lĩnh vực của Tu Thần, uy áp của Thánh Vương không có bất kỳ tác dụng gì với bọn họ. Sở dĩ sắc mặt trở nên khó coi là bởi vì bọn họ cảm thấy tức giận với hành vi coi thường mạng sống của hai vị Thánh Vương này.
"Nhìn thấy chưa? Có thực lực thì mới có thể muốn làm gì thì làm." Tu Thần mở miệng chậm rãi nói ra.
"Đồ nhi nhớ kỹ lời thầy dạy bảo!" Kinh Như Tuyết trầm giọng trả lời.
"Các ngươi ai là người chơi Arcade giỏi nhất?" Tu Thần hỏi.
Mọi người không khỏi ngẩn ra, tất cả đều trố mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao Tu Thần lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Thầy ơi, Tiger giỏi nhất! Một khi hắn ngồi xuống là không đứng lên luôn!" Phương Nhuế Nhuế chỉ chỉ Tiger bên cạnh, nói.
Tiger ngượng ngùng gãi đầu: "Đều là mọi người nhường ấy mà. Thật ra cũng chỉ bình thường thôi."
Tu Thần cười ha ha, sau đó trong tay hắn lập tức xuất hiện một chiếc điều khiển từ xa đưa cho Tiger.
"Đi, đánh một trận Arcade với Thánh Vương. Hai người máy đang canh cửa núi kia, ngươi chọn một con đi." Tu Thần nói.
Tiger trừng mắt.
Có thể làm như vậy nữa hả?
Đám người Kinh Như Tuyết đang đứng ở một bên cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Đối phương chính là Thánh Vương đó!
Thầy cũng là Thánh Vương hử?
Trò chơi Arcade bình thường có thể dùng để đối phó Thánh Vương sao?
"Ong..."
Vào lúc này, Nhất Nguyên và Nhị Nguyên trực tiếp đạp không mà tới, đứng ở giữa không trung cách Tu Thần không đến tám trăm mét.
"Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt." Nhị Nguyên cười ác độc nói.
"Thần thú? Đều là thiên tư bậc chín và huyết mạch thiên phú cao nhất? Xem ra chúng ta đã đánh giá quá thấp bản lãnh của ngươi rồi." Nhất Nguyên nhìn thấy đội hình bên này của Tu Thần, hắn ta liên tục cười lạnh.
Tu Thần mỉm cười, nói: "Tốc độ của các ngươi quá chậm, chạy lâu như vậy mới đến được đây. Cường giả Thánh Vương nháy mắt một cái là đi được mười mét, làm gì có chuyện đi lâu như vậy? Có khi Luyện Thể cảnh còn nhanh hơn các ngươi ấy chứ."
Tu Thần vừa mới dứt lời, hai người đều lộ ra vẻ mặt giận dữ.
Đây quả thực là vạch vết sẹo của bọn họ ra, lại hung ác vẩy muối lên.
"Hôm nay, nhất định sẽ giết chết ngươi!" Nhất Nguyên lạnh giọng quát, ánh mắt tràn đầy sự oán độc và vẻ căm phẫn.
Tu Thần vươn tay nói: "Thôi đừng, đừng nóng nảy. Chúng ta chơi trò đi, tổng cộng hai ván, mỗi ván chết một người."
"Đồ hỗn trướng! Chết đã đến nơi còn thích nói nhảm! Mau chết cho bản vương!" Nhị Nguyên vốn đã ở trong cơn giận dữ, chỉ hận không thể lập tức tiêu diệt Tu Thần, nơi nào còn để ý hắn nói muốn chơi trò chơi gì đó, lúc này chỉ muốn xông tới giết chết người nọ thôi.
Chẳng qua rất nhanh y đã ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Nhất Nguyên lúc này vậy mà xuất hiện ở vị trí cách đây một ngàn mét.
Mà xung quanh y không biết xuất hiện một lôi đài vô cùng lớn từ lúc nào, còn y thì đang đứng ở giữa lôi đài.
Nhất Nguyên với vẻ mặt mờ mịt nhìn Nhị Nguyên, hắn cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Từ lúc nào thuật Hư Pháp đã lợi hại đến nỗi khiến cho Thánh Vương hoàn toàn không phát hiện ra được?
"Trò hề vô tri, cho bản vương..."
Nhị Nguyên còn chưa kịp dứt lời, bỗng nhiên hai tay đặt ở hai bên đùi, hai chân thẳng tắp đứng ở trên lôi đài.
Cảm giác giống như đang đứng ở tư thế nghiêm.
Nhất Nguyên: ????
"Ngươi làm cái gì vậy?" Nhất Nguyên hoảng sợ kêu gào hỏi.
"Thân thể của ta bị khống chế không thể cử động! Mau giết hắn đi!" Nhị Nguyên cắn răng giận dữ hét.
Vẫn nói chuyện được.
Nhưng cơ thể lại không thể cử động.
Sắc mặt của Nhất Nguyên ngay lập tức trở nên hung ác, đã nghĩ động thủ.
Sau đó hai tay của hắn cũng đặt ở hai bên đùi, thẳng tắp đứng tư thế nghiêm.
Tiếp đó, một việc khiến cho bọn họ sợ hãi tột độ đã xảy ra.
Hai người đều nhìn thấy trên đỉnh đầu của đối phương xuất hiện một thanh gì đó màu xanh, xanh biếc.
Tròng mắt của đám người Kinh Như Tuyết cũng sắp trợn ra ngoài.
Đây không phải là thanh máu trong Arcade sao?
Vì sao lại xuất hiện trên đầu Thánh Vương?
Thật sự định đánh Arcade hử?
"Ầm ầm!"
Một thân hình lấy tư thế của siêu nhân đáp xuống lôi đài, là Megatron, trên đầu của nó cũng xuất hiện thanh máu, chẳng qua thanh máu đấy lại là màu đỏ.
Tu Thần nhếch miệng cười, nói với Tiger: "Chuẩn bị xong chưa? Đại chiến Arcade phiên bản Thánh Vương chuẩn bị bắt đầu."