Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 155: Ngươi muốn khai chiến phải không? Được! Vậy thì chiến!

Chương 155: Ngươi muốn khai chiến phải không? Được! Vậy thì chiến!

Nhất Nguyên chạy trốn trong hoảng hốt, hiện tại hắn ta chỉ muốn trốn vào trong Cửu Thiên thật nhanh.

Hắn ta muốn gặp Cửu Nguyên Thánh Vương.

Hiện giờ cơ hội duy nhất có thể cứu mạng hắn chính là gặp mặt Cửu Nguyên Thánh Vương, sau đó thú nhận toàn bộ sự việc, bao gồm cả việc hắn ta và Nhị Nguyên hợp mưu với nhau câu thông với U Minh giới.

Hắn không tin Tu Thần sẽ bỏ qua cho mình như vậy, chắc chắn đã thực hiện một mánh khóe nào đó lên người mình mà mình không biết, hắn ta không kiểm tra ra được, cho nên chỉ có thể cầu sự giúp đỡ của Cửu Nguyên Thánh Vương.

Khi hắn ta tới được Đệ Thập vực của mình, đột nhiên không gian quanh thân trở nên lầy lội khó di chuyển một hồi, Nhất Nguyên biến sắc, ngửa đầu nhìn lên, sau đó bóng dáng hắn ta biến mất không thấy nữa.

Lưỡng Giới Thần Sơn.

Cửu Nguyên Thánh Vương nhìn Nhất Nguyên Thánh Vương đang quỳ dưới đất khóc ròng ròng trước mặt, mày hơi nhíu lại.

"Nhị Nguyên đã chết như vậy sao?" Cửu Nguyên Thánh Vương lạnh giọng hỏi.

Nhất Nguyên phủ phục quỳ trên đất, toàn thân run rẩy, nói với giọng nghẹn ngào: "Vâng thưa đại nhân, người đó thật sự mạnh đến quá đáng, pháp tắc không gian hoàn toàn bị thay đổi, khi ta và Nhị Nguyên ở Đệ Cửu vực, bất luận là dịch chuyển tức thời hay xé rách không gian đều chỉ có thể đi được mười mét."

"Ở trên núi Thiên Tử đó, tu vi hoàn toàn bị giam cầm, tất cả thuật pháp thần thông đều mất hiệu quả, đại nhân, rốt cuộc đó là thủ đoạn gì? Lúc đó ta và Nhị Nguyên như dê con đợi làm thịt vậy, không hề có sức đánh trả!" Nhất Nguyên run giọng hỏi.

Hiện tại hắn ta hồi tưởng lại tình hình lúc đó, vẫn phát lạnh khắp cả người như cũ.

Cửu Nguyên Thánh Vương không để ý đến câu Nhất Nguyên vừa mới hỏi, ngay cả y cũng đã mất đi quyền khống chế ở Đệ Cửu vực, chẳng có gì lạ khi Tu Thần có thể tàn bạo với bọn họ.

Chỉ có điều y thấy kỳ lạ, vì sao Tu Thần phải thả Nhất Nguyên trở về?

Thật sự muốn để hắn ta giết mình sao?

Không có khả năng.

Cho dù Cửu Nguyên ngồi ở nơi này không động đậy để Nhất Nguyên giết, hắn ta cũng không thể giết chết y được.

Đây chính là sự chênh lệch của thực lực.

Dựa theo tính toán của Cửu Nguyên về thực lực của Tu Thần, chắc hẳn cũng gần ngang với mình, hai người chẳng ai làm được gì đối phương.

Đây cũng là lý do vì sao Cửu Nguyên trực tiếp lựa chọn tặng hai vực cho Tu Thần.

Ít đi hai vực thực sự rất đau, nhưng y vẫn còn tám vực nữa, đến lúc đó cũng có thể gắng gượng hoàn thành kế hoạch của bản thân.

Nếu như hai người trở mặt, thật sự đánh nhau, vậy thì mọi người đều sẽ phải cạp đất, chẳng kiếm được gì hết.

Y vất vả tiến hành kế hoạch này suốt ba thiên nguyên kỷ, không có khả năng, cũng tuyệt đối không cho phép thất bại vào thời khắc mấu chốt này.

"Hắn kêu ngươi giết ta như thế nào?" Cửu Nguyên hỏi.

Nhất Nguyên mê man lắc đầu, sau đó nhớ ra gì đó rồi vội vàng nói: "Hiển nhiên đã có một pháp chú cấm chế nào đó được thiết lập trong cơ thể ta, sau đó sẽ dẫn động vào thời điểm ta gặp ngài! Đại nhân, ta đã kiểm tra mình rồi, hoàn toàn không tìm được ra."

Cửu Nguyên híp mắt nhìn, sau đó duỗi tay phải của mình ra.

Chỉ thấy thân thể Nhất Nguyên đột nhiên phát ra vầng sáng lờ mờ màu vàng, từng tầng từng tầng bọt sóng màu vàng nhạt chảy xuống từ đỉnh đầu hắn ta.

Một lát sau, Cửu Nguyên thu tay lại, lắc đầu nói: "Cũng không có pháp chú cấm chế nào cả."

Không có?

Nhất Nguyên ngây dại.

Người đó thật sự thả mình ra chỉ với một câu nói như vậy thôi sao?

Có ngu ngốc như vậy không?

"Đại nhân... Ngài... Ngài có thể giúp ta xem lại được không?" Nhát Nguyên hỏi với vẻ mặt thấp thỏm.

Cửu Nguyên Thánh Vương nhìn về phía Nhất Nguyên, trong nháy mắt đó, toàn bộ đầu Nhất Nguyên như nổ tung, thậm chí không thể cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình, linh hồn giống như sắp tan biến mất.

"Bản Vương nói không có thì chính là không có, bây giờ lại nói chuyện về U Minh giới."

Nghe đến lời này, khuôn mặt của Nhất Nguyên bắt đầu vặn vẹo dữ tợn, sau đó cổ không ngừng run rẩy co giật, từng đường cong màu vàng kim xuất hiện trên mặt hắn.

"Ặc... A..."

Nhất Nguyên phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó bưng đầu mình quỳ rạp trên mặt đất.

"Đại.... Đại nhân cứu ta... Á...."

Lúc này, vẻ mặt Cửu Nguyên Thánh Vương cũng biến đổi, lập tức đi đến trước mặt Nhất Nguyên, đặt một tay lên trên đỉnh đầu hắn ta.

Chỉ thấy chân nguyên Thánh Vương màu vàng nhạt áp chế điên cuồng lên những đường cong màu vàng kim trên khuôn mặt Nhất Nguyên, lúc này cả khuôn mặt Nhất Nguyên đều sưng tấy thành bóng cao su, vẻ mặt vặn vẹo, thoạt nhìn cực kỳ đau đớn, thậm chí đã không kêu thành tiếng.

"Chậc..."

Một giọng nói đầy thất vọng vang lên từ đầu Nhất Nguyên.

Sắc mặt Cửu Nguyên Thánh Vương đại biến, lập tức thu tay lùi lại, sau đó vung tay lên.

"Răng rắc! Răng rắc!"

Không gian xung quanh cơ thể Nhất Nguyên bị cắt đứt thành từng đoạn, trong nháy mắt đã chia cắt, ngăn cách hắn ta vào trong một lĩnh vực hư vô, giống như để vào một không gian khác vậy.

Sau đó, đầu hắn ta nổ tung.

Một nguồn năng lượng mạnh mẽ đánh tới.

"Đồ vô liêm sỉ!" Cửu Nguyên Thánh Vương gầm lên một tiếng.

Thời điểm nguồn năng lượng kia nổ mạnh, muốn phá vỡ nơi hư vô do bị chia cắt mà thành kia để ra ngoài, nháy mắt đã đóng lại, không gian khôi phục như bình thường.

"Ầm ầm ầm..."

Vị trí hợp nhất của không gian kia run rẩy mạnh vài cái, sau đó yên lặng trở lại....

Một bóng người chậm rãi xuất hiện.

Là Tu Thần.

"Đây là món quà tặng cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích."

Tu Thần nói xong, bóng người lập tức biến mất.

Sắc mặt Cửu Nguyên Thánh Vương nặng nề, đôi mắt lóe lên sát khí ngập trời.

"Được lắm! Được lắm! Đã không biết suy xét như vậy, được đằng chân lân đằng đầu như thế! Ngươi muốn khai chiến phải không? Được! Vậy thì chiến!"

Thanh âm tức giận của Cửu Nguyên Thánh Vương vang vọng thật lâu trong Lưỡng Giới Thần Sơn.

[Đánh chết Nhất Nguyên Thánh Vương, nhận được ba tỷ điểm lĩnh vực, ba trăm tỷ điểm kinh nghiệm.]

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Tu Thần.

Vừa rồi khi giết Nhị Nguyên nhận được bốn tỷ điểm lĩnh vực và bốn trăm tỷ điểm kinh nghiệm, mà Nhất Nguyên lại ít hơn rất nhiều.

Khi mới bắt đầu, Tu Thần đã cướp một tỷ điểm kinh nghiệm từ trong tay hắn ta, nhưng mà cộng lại vẫn không nhiều bằng Nhị Nguyên.

Hiện tại Tu Thần xem như đã biết được tiêu chuẩn phán xét thực lực của Thánh Vương là gì, có bao nhiêu sinh linh chi lực.

Hai Thánh Vương cấp thấp nhất đã tặng cho lĩnh vực vô địch của mình mười tám triệu dặm.

Nếu dựa theo quy luật trước đây để tính, Đế cảnh là một trăm nghìn điểm lĩnh vực,

Thánh Tôn cảnh là một triệu, như vậy Thánh Vương chắc hẳn phải là mười triệu mới đúng.

Thế nhưng hiện tại lại không phải như vậy, không có một quy luật về số liệu tiêu chuẩn nào cả, cứ nhìn xem hắn thu thập được bao nhiêu sinh linh chi lực!

Chắc chắn Cửu Nguyên là phân bón lớn đây!

Hiện giờ Tu Thần đã có chút gấp rút muốn giết chết Cửu Nguyên Thánh Vương ngay.

Chỉ có điều, đối phương chắc chắn sẽ không đặt chân lên lĩnh vực của mình, thậm sẽ không chiến đấu chính diện với mình vì ổn định Thiên Nguyên đại lục.

Thủ đoạn vừa rồi chính là vì muốn ép buộc y, kiểu rằng ta cưỡi lên mặt ngươi, tát vào mặt ngươi, ngươi còn chịu đựng sao?

Vậy thì ta hơi khinh thường ngươi rồi đấy!

Nhưng mà cũng chẳng sao, ngay cả khi ngươi thật sự nhẫn nhịn được, vậy thì ép ngươi không nhịn nổi nữa.

Không phải ngươi sợ hãi lĩnh vực của mình bị ta xâm chiếm từng bước không ngừng đó sao?

Vậy ta sẽ xâm chiếm từng bước.

Phạm vi lĩnh vực hiện tại của Tu Thần đã mở rộng đến ba vực trong Đệ Thập vực, còn có hai vực của Đệ Bát vực nữa, toàn bộ Đệ Cửu vực cũng đã bị chiếm giữ hoàn toàn.

Nơi này có bao nhiêu sinh linh?

Lại có bao nhiêu tu luyện giả?

Nhiều không đếm xuể.

Khóe miệng Tu Thần hơi giương lên.

Sau đó tâm niệm vừa động.

Trong phút chốc, tất cả sinh linh bên trong lĩnh vực vô địch đều bị hủy diệt toàn bộ.

Sau đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại truyền đến điên cuồng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất