Chương 154: Đứng trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng!
Ánh sáng trên lôi đài chớp nhoáng rồi tiêu tan.
Lôi đài trống rỗng không còn một thứ gì.
Đến Megatron cũng biến mất không thấy.
Nhất Nguyên ngây ngốc nhìn lên lôi đài phía trước mặt.
Cái gì gọi là mật kinh hãi run sợ?
Cái gì gọi là nghi ngờ cuộc sống?
Bây giờ hắn cuối cùng cũng có thể cảm nhận được rồi.
Trở thành Thánh Vương mấy vạn năm, từ đứa con trai của một thợ săn nho nhỏ ở ngôi làng trên núi trưởng thành thành bá chủ một phương, một trong những vị chúa tể của Cửu Thiên Thập Vực.
Có đau khổ gì mà chưa trải qua?
Có chuyện gì kỳ lạ gì mà chưa gặp qua chứ?
Nhưng mà hiện tại, hành vi của Tu Thần lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn ta.
Chuyện này quả thực là khoa trương thái quá.
"Đại nhân, y đã chết rồi sao?" Tiger cũng trợn tròn mắt, không dám tin hỏi.
Nó đã giết chết một vị Thánh Vương sao?
Cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy.
Nghĩ xem, ta là một người cụp đuôi mà sống đã ăn sâu vào tận linh hồn, vậy mà Tiểu Lão Hổ cẩn thận từng li từng tí một sống ở sơn mạch Thiên Loan lại có một ngày tiêu diệt được Thánh Vương?
"Chết rồi." Tu Thần gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Nhất Nguyên.
Mặt của Nhất Nguyên đã cắt không còn giọt máu, mồ hôi lạnh trên trán giống như không cần tiền chảy xuống không ngừng.
Muốn cử động lại không động đậy được, muốn nói chuyện lại không nói được, thật sự thống khổ và tuyệt vọng, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt bản thân hiện tại vô cùng không muốn chết.
"Hiện tại đến phiên ngươi." Tu Thần nói.
"Để con để con, thầy ơi để con chơi!" Phương Nhuế Nhuế giơ tay lên hưng phấn nói.
Cô bé vừa mới xem đến một nửa thì đã cảm thấy hết sức ngứa tay rồi, trong khoảng thời gian này vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Nhất Nguyên, nghĩ tới chuyện bản thân nhất định phải tranh thủ được cơ hội trong lần chơi Arcade tiếp theo.
Nhìn thấy một đứa trẻ Thần Thông cảnh vậy mà muốn cướp được cơ hội đối chiến với một vị cường giả Thánh Vương cảnh như mình, Nhất Nguyên tâm loạn như ma, mặt như tro tàn.
Bắt đầu từ khi nào, Thánh Vương trở nên đáng thương bi thảm như vậy chứ? Muốn lấy được cơ hội đối chiến với ta?
Tu Thần cười một tiếng, nói: "Ngươi biết Cửu Nguyên đã nhường toàn bộ Đệ Cửu vực và Đệ Thập vực cho ta chưa?"
Sắc mặt Nhất Nguyên run lên, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Đối với hắn ta mà nói, Cửu Nguyên chính là sự tồn tại tối cao. Tuy rằng Tu Thần rất lợi hại, nhưng nếu Cửu Nguyên Thánh Vương đối chiến với Tu Thần, có thể thắng được hắn hay không thì hắn ta không dám nói, nhưng chí ít sẽ không bị thua.
Cứ như vậy đưa hai đại vực cho Tu Thần?
Nói cách khác, suy đoán của Nhị Nguyên lúc trước là đúng. Tu Thần đã lên đài đăng vương, mà Cửu Nguyên cố ý không phát Đăng Vương Lệnh xuống, chính là muốn Tu Thần trực tiếp tiêu diệt hai người bọn họ.
Để cho một mình hắn quản lý hai vực, giống với Bát Nguyên và Thất Nguyên, một tân vương như Tu Thần trực tiếp được lên làm bốn vị trí đầu tiên của Cửu Thiên?
Nghĩ tới đây, Nhất Nguyên cười thảm một tiếng.
Một thất bại sỉ nhục như vậy, đã ở trong dự đoán rồi, bọn họ căn bản không cùng một cấp bậc.
"Không muốn chết phải không?" Tu Thần hỏi.
Nhất Nguyên mờ mịt nhìn về phía Tu Thần, sau đó gật đầu một cái.
"Lẽ nào ngươi không giết ta sao?" Nhất Nguyên mở miệng, lúc này mới phát hiện mình đã có thể nói chuyện.
"Giết ngươi hay không giết ngươi cũng không khác nhau gì cả." Tu Thần nói.
Nhất Nguyên không hiểu.
Thù địch như vậy mà cũng không giết?
Hắn ta không tin.
Ít nhất đổi vị trí để suy nghĩ, nếu Nhất Nguyên đổi vị trí với Tu Thần, hắn ta chắc chắn sẽ không để Tu Thần sống sót.
Để cho kẻ địch sống sót, có khác nào không chịu trách nhiệm với tương lai của mình chứ.
"Ta có thể để ngươi tiếp tục quản lý Đệ Thập vực, nhưng ngươi phải giúp ta làm một việc." Tu Thần nói.
"Việc gì?" Nhất Nguyên vội vàng hỏi.
Có thể sống thì ai muốn chết chứ?
Trở thành Thánh Vương cũng không phải là một chuyện dễ dàng, bao nhiêu thiên tài ngã ở trên con đường này rồi? Hắn ta hưởng thụ tất cả những gì mà vị trí Thánh Vương mang đến, hưởng thụ sinh linh của Đệ Thập vực thờ phụng mình, hưởng thụ tất cả.
Thế nên hắn ta không muốn chết.
"Giết Cửu Nguyên." Tu Thần nói thẳng.
Đồng tử của Nhất Nguyên kịch liệt co rút lại, hắn ta hít vào một hơi.
Giết Cửu Nguyên Thánh Vương?
Việc này có khác gì với việc giết ngươi không?
Sợ là ngươi sống ở trong mơ nên quá để mắt đến ta rồi! Bây giờ thực lực của ta chỉ là Thánh Vương cảnh nháy mắt mười mét, ngươi bảo ta đi giết Cửu Nguyên Thánh Vương?
Đều là mấy việc không thể nào làm được!
"Hay ngươi giết ta đi. Ta không biết ngươi có thù hận gì với Cửu Nguyên, cũng không biết vì sao y lại hy sinh ta và Nhị Nguyên, giao Đệ Cửu vực và Đệ Thập vực cho ngươi, nhưng mà thực lực của y không phải một mình ta là có thể chống lại. Đối mặt với Cửu Nguyên giống như đối mặt với ngươi vậy, không có một phần thắng nào. Đứng trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng!" Ánh mắt của Nhất Nguyên trở nên trống rỗng, cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất uể oải nói.
Trái tim của hắn ta đã chết hoàn toàn rồi.
Không có cơ hội sống sót.
"Không thử một chút thì làm sao biết được? Ta cũng không bảo ngươi trực tiếp đụng độ với y. Thử một chút, còn có đường sống, không thử thì bây giờ sẽ chết, ngươi cảm thấy thế nào?" Tu Thần nhếch miệng cười hỏi.
Hắn phải cho Cửu Nguyên một lễ ra mắt.
Nhất Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Tu Thần, muốn nhìn ra sự thật giả trong ánh mắt của Tu Thần.
Nhưng khiến hắn ta thất vọng rồi, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào của Tu Thần.
"Ta nói ta bằng lòng, ngươi sẽ tin sao?" Nhất Nguyên hỏi.
Nếu mình còn sống trở về, nhất định sẽ cầu xin Cửu Nguyên cứu mạng, sau đó ngửa bài Tu Thần muốn lợi dụng mình để giết y, nói hết mọi sự thật cho Cửu Nguyên, lẽ nào Tu Thần không nghĩ đến việc này sao? Sẽ không sợ nội dung cốt truyện sẽ thay đổi hử?
Thế nên Nhất Nguyên không thể tin Tu Thần thật sự sẽ thả mình đi.
"Đương nhiên, ta ngây thơ lắm." Tu Thần nói, sau đó vỗ vỗ vai hắn ta.
"Ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không là được rồi."
"Ta đương nhiên là đồng ý! Chỉ cần ngươi không giết ta, bắt ta làm cái gì cũng được!" Nhất Nguyên liên tục gật đầu.
"Được, vậy ngươi đi đi." Tu Thần cười nói.
"Thầy..."
Sắc mặt của Kinh Như Tuyết có chút lo lắng. Theo suy đoán của nàng, nếu thật sự thả cho người kia chạy, về sau muốn lại hắn ta quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn.
Bây giờ muốn giết là có thể giết, nhưng để cho chạy rồi sau đó mới giết vậy càng khó khăn hơn, ai biết hắn ta có thể động thủ với Cửu Nguyên hay không?
"Ngươi xem, đồ đệ của ta còn cảm thấy ta quá nhân từ. Nếu ngươi vẫn còn cân nhắc thì ta chỉ có thể giết chết ngươi thôi." Tu Thần nhún vai cười nói.
"Ta giết! Ta đồng ý đi giết! Ta đồng ý!" Nhất Nguyên làm sao còn do dự được nữa? Vội vàng gật đầu.
"Vậy thì đi đi." Tu Thần nói.
"Thật sự... Cứ như vậy thả ta đi sao?" Nhất Nguyên thử lui về sau một bước.
Tu Thần không có động tác gì, sau đó Nhất Nguyên lại lui ngàn mét, vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Sau đó Nhất Nguyên chạy như điên, trong giây lát đã biến ra khỏi tầm mắt của đám người Tu Thần.
Nhìn thấy phương hướng mà Nhất Nguyên biến mất, khóe miệng của Tu Thần không khỏi cong lên.
"Thầy, hắn ta thật sự sẽ ra tay với Cửu Nguyên Thánh Vương sao?" Kinh Như Tuyết rụt rè hỏi.
Tiger đứng ở một bên gãi đầu nói: "Ta cảm thấy sẽ không. Nếu là ta thì ta sẽ đi tìm Cửu Nguyên Thánh Vương cầu xin bảo hộ, dù sao cũng là thuộc hạ của y mà."
Đây đều là lời nói thật, đến kẻ ngu cũng nghĩ ra được.
"Ô kìa, các ngươi lo lắng như vậy làm gì. Thầy lợi hại ra sao, lão già kia sẽ chạy đi đâu được chứ. Thầy chắc chắn sẽ bắt hắn ta lại rồi giết! Thầy sao có thể đần như vậy được." Phương Nhuế Nhuế đứng ở một bên dửng dưng nói.
Sắc mặt Kinh Như Tuyết và Tiger nháy mắt bị kiềm hãm, sau đó không biết xấu hổ nở nụ cười.
Nghi ngờ Tu Thần, bọn họ đúng là có chút không biết trời cao đất rộng.
"Được rồi, vi sư có quyết định của mình, các ngươi trở về đi." Tu Thần cười nhạt nói.
Đến mà không đáp lễ thì không hay, đến trước mặt ta ra vẻ rồi còn uy hiếp, nếu không đáp lễ lại thì không phải chứng minh ta rất dễ bị bắt nạt sao?
Bây giờ ta không trị được ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không làm lung lay được ngươi.
Nhất Nguyên, chính là món quà đầu tiên ta tặng cho ngươi đó!