Chương 157: Chiếu lệnh Thiên Nguyên chiến, thực sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Lúc này Tu Thần hơi nghi hoặc.
Đột nhiên chém ra một khe nứt dài vạn dặm, cô lập ba vực Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập thành đảo để làm gì?
Chẳng lẽ biết mình có lĩnh vực vô địch nên đã chém thành một khu vực trống để mình không thể mở rộng lĩnh vực vô địch được nữa?
Làm vậy thì khinh thường Tu Thần hắn quá!
Đại quân mấy chục tỷ lính gác của hắn có thể xông pha bốn phương tám hướng, lên trời xuống đất chẳng nơi nào mà không tới được. Chẳng bao lâu nữa chúng có thể bao phủ toàn bộ khu vực trống không đến vạn dặm này.
Như vậy khác nào là mở rộng?
Hơn nữa... ban nãy hắn vừa ăn đồ nướng, còn chưa kịp mở rộng toàn bộ đâu!
Phạm vi lĩnh vực của hắn có thể vượt qua khe nứt vạn dặm này, xâm nhập vào Đệ Thất vực và Đệ Lục vực.
Nhưng hiện giờ hắn đang ngừng lại, hắn muốn xem bước tiếp theo Cửu Nguyên rốt cuộc sẽ làm như thế nào.
Trước mắt ba vực Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập đều nằm trong tay Tu Thần. Mỗi một đại vực đều có thể cung cấp cho Tu Thần khoảng mười nghìn tỷ điểm kinh nghiệm. Vậy thì toàn bộ ba đại vực sẽ cho ba mươi ba nghìn tỷ điểm kinh nghiệm, vẫn còn kém con số 10 mũ 6 rất nhiều.
Cứ tính theo cách này, thì có lẽ Tu Thần thống nhất toàn bộ Thiên Nguyên đại lục cũng chưa chắc đã đủ lên cấp bảy.
Con đường trước mắt vừa xa vừa dài, cứ làm thịt con gà Cửu Nguyên kia rồi tính!
Chắc chắn tiếp theo Cửu Nguyên sẽ ra tay với Tu Thần, chỉ có điều hắn tạm thời chưa đoán ra Cửu Nguyên sẽ làm như thế nào.
Không sao, từ trước đến nay Tu Thần đâu biết sợ, cứ chờ là được.
Tiger đang nướng một con chim to đùng. Phượng Hoàng của Tu Thần và Phượng Hoàng của Kinh Như Tuyết ở bên cạnh nhìn mà rét run cả người.
Đây là một con Phượng Hoàng Tu Thần vừa chế tạo ra, nhưng không cho nó linh hồn, chỉ để mọi người nướng ăn như gà thôi.
Ở đây ngoại trừ hai con người là Phương Nhuế Nhuế và Kinh Như Tuyết, những loài khác đều tái mét mặt. Thậm chí cái tay đang xoay xiên nướng của Tiger còn không ngừng run rẩy.
Phượng Hoàng đó!
Là thần thú cơ mà?
Đối với yêu quái, sự tồn tại của Phượng Hoàng chẳng khác nào đế vương. Chúng luôn bị áp chế khi đối diện với huyết mạch thần thú. Nếu cho yêu quái đánh nhau với thần thú, nó có thể phát huy được bảy phần thực lực của mình thì cũng được coi là rất giỏi rồi.
Nhưng lúc này nó lại đang nướng Phượng Hoàng. Lúc thấy Kinh Như Tuyết vặt lông Phượng Hoàng, thậm chí nó còn sợ chết ngất.
"Chúng ta ăn thứ này sẽ không bị trời phạt đấy chứ?" Tiger nuốt nước bọt, dè dặt hỏi.
Nhưng mà cũng phải nói, Phượng Hoàng nướng rất thơm, còn dậy mùi hơn gà Xích Diễm nhiều.
Mấy con thần thú còn lại chạy té khói, sợ mình sẽ trở thành một món đồ nướng khác.
"Ôi giời, mấy con này đều do thầy làm ra, sao mà bị trời phạt được chứ? Tiger, bên này sắp cháy rồi, mau xoay đi!" Phương Nhuế Nhuế ngồi chồm hỗm bên cạnh thèm đến chảy nước bọt. Thấy một góc thịt Phượng Hoàng bị nướng hơi đen, cô bé vội vàng nhắc nhở Tiger.
"Cần gì phải sợ đến mức đấy? Sắp nướng chín cả rồi, các ngươi còn trốn xa thế làm gì?" Kinh Như Tuyết cũng cạn lời nhìn đám thần thú nhỏ kia.
"Đại tiểu thư, tiểu thư không biết đấy thôi. Đối với yêu quái chúng ta, thần thú chính là vương giả trời sinh. Giống như hoàng thất ở dưới phàm trần, thần thú chính là hoàng thượng, còn bọn ta là dân chúng. Bây giờ dân chúng nướng hoàng thượng lên ăn, không hoảng sao được?" Tiger cười khổ giải thích.
Ví dụ này làm Kinh Như Tuyết không nhịn được cười.
"Vậy à? Người ăn thịt người hình như không tốt lắm. Yêu quái ăn yêu quái hẳn là cũng không được. Sư tỷ ơi, hay là chúng ta tự nướng đi." Phương Nhuế Nhuế nhìn về phía Kinh Như Tuyết, đề nghị.
Tiger vừa nghe Phương Nhuế Nhuế đòi tự nướng, lập tức lo sốt vó, nói: "Đừng đừng, để ta làm cho. Đại nhân làm ra một con Phượng Hoàng để nướng ăn chẳng dễ dàng gì. Nhỡ đâu nướng cháy thì không biết ăn nói làm sao."
Tay nghề nấu nướng của hai cô gái này thật sự không ra sao. Ở nơi này chỉ có Tiger mới là đầu bếp chính, những người khác đều không biết nấu.
Phương Nhuế Nhuế mếu máo, đứng dậy phủi mông, nói: "Không nhìn nữa, càng nhìn càng đói. Ta đi tìm thầy đây."
Lúc này Tu Thần đang nằm trên ghế tắm nắng nhắm mắt dưỡng thần ở gần đấy, trên ngực còn đặt một quả dừa cắm sẵn ống mút, trông vô cùng an nhàn.
Phương Nhuế Nhuế hớn hở chạy tới, nằm sấp lên đùi Tu Thần.
"Thầy ơi, lúc nào chúng ta đi đánh Thánh Vương?"
Cô bé vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình không thể dùng game Arcade để tẩn Thánh Vương.
Tu Thần nhấc đôi kính râm lên một chút, đôi mắt lộ ra nhìn về phía Phương Nhuế Nhuế, sau đó nói: "Đợi con trở thành Thánh Vương, muốn đánh lúc nào thì đánh."
Phương Nhuế Nhuế bĩu môi, buồn rầu nói: "Bây giờ con mới tu vi Thần Thông cảnh, cách Thánh Vương còn xa lắm..."
Cô bé rất thích nhìn Tu Thần đánh nhau với cường giả Thánh Tôn cảnh và Thánh Vương, tuy không biết đánh bằng cách nào, nhưng xem rất khoái trá. Cô bé nhìn thầy của mình hành hạ khiến đối phương không thể tự sống nổi, phải nghi ngờ cuộc đời, thì cảm thấy vô cùng sùng bái, nghĩ rằng sau này mình cũng phải chà đạp người khác như thế.
"Cho con và sư tỷ con một nhiệm vụ." Tu Thần bỗng nhiên nói.
Kinh Như Tuyết nghe thấy có nhiệm vụ, vội vàng đứng dậy đi tới.
"Thầy ơi, nhiệm vụ là gì ạ?" Kinh Như Tuyết hỏi.
"Đi cứu một người, là nữ." Tu Thần đáp.
"Sư mẫu sao?" Nghe thấy vậy, ánh mắt Phương Nhuế Nhuế chợt sáng lên, sở thích hóng hớt trỗi dậy.
Kinh Như Tuyết liếc cô bé một cái, nói: "Nếu là sư mẫu thì thầy tự mình đi mới phải. Thầy muốn chúng ta đi, thì chắc chắn đây là cơ hội rèn luyện cho chúng ta rồi."
"Nàng ấy tên là Thượng Cung Cẩn, hiện giờ đang bị đuổi giết trong Vụ Phong vực ở Đệ Cửu vực. Các con đi giết hết những kẻ truy sát nàng ấy." Tu Thần giao nhiệm vụ.
Sau khi thu hoạch tất cả sinh linh chi lực ở ba vực Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập, Tu Thần lại hồi sinh toàn bộ. Thậm chí lần này những sinh linh trong đó còn không biết mình đã từng chết.
"Vâng!" Kinh Như Tuyết lập tức trả lời.
Với tu vi của Tu Thần, nếu hắn muốn đi cứu một người thì chỉ cần dùng một suy nghĩ là xong. Hắn sai hai đồ đệ tới đó là để rèn luyện hai người mà thôi.
"Đi thôi." Tu Thần vung tay lên, bóng dáng Phương Nhuế Nhuế và Kinh Như Tuyết lập tức biến mất tại chỗ, được truyền tống thẳng đến Vụ Phong vực.
"Còn chưa chín à?" Tu Thần nhìn về phía Tiger cách đó không xa, hỏi.
Tiger quệt mồ hôi trán, thịt Phượng Hoàng không thể nướng được bằng lửa bình thường, chỉ có ngọn lửa màu xanh lam mà Tu Thần tạo ra mới có thể nướng chín. Nhưng ngọn lửa này cũng khiến nó khó mà chịu đựng nổi, lúc đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau khi nướng ba tiếng đồng hồ thì cả người nó đau đớn như tắm trong nước sôi vậy.
"Sắp được rồi, phần mông con Phượng Hoàng này chưa nướng tới. Bây giờ mới bắt đầu nướng." Tiger lau mồ hôi, đáp.
Tu Thần gật đầu: "Ta ra ngoài một chuyến, lúc quay về phải nướng chín rồi nhé."
Nói dứt lời, Tu Thần cũng rời khỏi núi Thiên Tử. Một giây kế tiếp, hắn xuất hiện ở dưới chân núi.
Gia Cát Chấn Hùng đang sốt ruột đi đi lại lại dưới chân núi, xem ra đang có chuyện lớn gì đó.
"Trông điệu bộ của ngươi giống như có chuyện gì lớn muốn nói cho ta biết?" Giọng nói của Tu Thần chợt vang lên sau lưng Gia Cát Chấn Hùng.
Nghe thấy tiếng, Gia Cát Chấn Hùng sửng sốt ra mặt, sau đó quay ngoắt đầu lại nhìn Tu Thần.
"Đại nhân, ta nhận được chiếu lệnh Thiên Nguyên chiến!" Gia Cát Chấn Hùng vội vàng nói.
Chiếu lệnh Thiên Nguyên chiến?
Là cái quỷ gì?
Nghe có vẻ rất đẳng cấp.
"Rồi sao?" Tu Thần cười hỏi.
"Xảy ra chuyện lớn rồi, thực sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi." Gia Cát Chấn Hùng hốt hoảng nói.