Chương 158: Ngươi không nên mang họ Trương, mà phải là họ Tiêu mới đúng
Xảy ra chuyện lớn?
Tu Thần cười ha hả, hỏi: "Sao? Các Thánh Vương bắt đầu đối phó với ta, cho nên ngươi mới chạy tới đây báo tin à? Lẽ nào ngươi không sợ ta thua hay sao?"
Đừng nói là chiếu lệnh Thiên Nguyên Chiến gì đó, dù là lệnh của ông trời, Tu Thần cũng chẳng hề để tâm.
Gia Cát Chấn Hùng đúng là một tên cố chấp, rõ ràng lúc trước Tu Thần đã tỏ ý từ chối, thả cho ga đi. Không ngờ bây giờ ga lại chạy về.
"Đại nhân, không phải đâu. Chiếu lệnh Thiên Nguyên Chiến không nhắm vào ngài, mà là khai chiến toàn bộ Thiên Nguyên đại lục! Giữa các đại vực sẽ lập tức phát động chiến tranh! Sau đó các Thánh Vương cũng sẽ bị kéo vào cuộc chiến này! Chẳng mấy chốc Thiên Nguyên đại lục sẽ ngập tràn khói lửa chiến tranh, đến cuối cùng thế giới bị hủy diệt cũng là chuyện có khả năng!" Gia Cát Chấn Hùng tái mét mặt vì sợ hãi.
Tu Thần nhíu mày.
Các lĩnh vực trong Thiên Nguyên đại lục khai chiến ư?
Thánh Vương cũng tham gia?
Hành động này khiến Tu Thần cũng có phần khó hiểu.
Đánh không lại ta nên các ngươi thẹn quá hóa giận tự chém giết lẫn nhau sao?
"Nguyên nhân là gì?" Tu Thần hỏi.
"Tiểu nhân không biết. Tiểu nhân bỗng nhiên nhận được chiếu lệnh Thiên Nguyên Chiến, cho đòi tiểu nhân lập tức quay về, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới." Gia Cát Chấn Hùng mờ mịt lắc đầu.
Tuy nhân vật như gã được tính là sự tồn tại có cấp bậc cao nhất Thiên Nguyên đại lục, nhưng đối viện với kế hoạch và âm mưu của Cửu Thiên, gã vẫn không có tư cách được biết là thấu tỏ.
Những kẻ ở dưới Thánh Vương, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được, không cần biết đến nguyên nhân.
Muốn cắt rau hẹ sao?
Tu Thần lập tức nghĩ ngay ra điều này.
Thiên Nguyên đại lục vốn là nơi để Cửu Nguyên Thánh Vương thu hoạch sinh linh chi lực. Hiện giờ mình bỗng nhiên xuất hiện, lại thêm việc điên cuồng xâm chiếm thế giới này. Cho nên Cửu Nguyên Thánh Vương nghĩ tới việc thu hoạch sớm trước khi bị mình thâu tóm toàn bộ sinh linh chi lực của đại lục.
Tu Thần nheo mắt lại, sau đó đưa tay phải ra, vô số điểm sáng màu xanh lục chảy ra.
Chốc lát sau, một người xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn thấy người này, Gia Cát Chấn Hùng sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, thậm chí suýt chút nữa ngồi bệt ngay xuống đất.
Người này không phải ai khác, mà chính là Nhị Nguyên Thánh Vương!
Lúc trước rõ ràng hắn nhận được tin toàn bộ cường giả của Thiên Nguyên đại lục từ Đế cảnh trở lên đều phải rời khỏi ba vực Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập. Nhất Nguyên và Nhị Nguyên Thánh vương đều đã bỏ mình.
Khi đó Gia Cát Chấn Hùng đã biết chắc là hai người họ chết trong tay Tu Thần. Bởi vì lúc gã trở về phụng mệnh còn đụng phải Nhất Nguyên và Nhị Nhuyên, hai người bọn họ đang chạy về phía sơn mạch Thiên Loan.
Nhưng sao bây giờ lại xuất hiện một Nhị Nguyên sống sờ sờ thế này?
Ngay cả Nhị Nguyên cũng tỏ ra ngơ ngác, nhìn cơ thể và hai tay của mình với vẻ không thể tin nổi. Sau đó dường như hắn ta nhớ lại mọi chuyện, lập tức nhìn về phía Tu Thần với sắc mặt hoảng hốt.
"Ngươi hồi sinh ta?" Nhị Nguyên run giọng hỏi.
Hắn ta nhớ mình bị quả cầu năng lượng màu trắng làm nổ tan thành mây khói, chết một cách triệt để. Bây giờ chẳng hiểu sao hắn lại xuất hiện trước mặt Tu Thần với cơ thể hoàn hảo như lúc ban đầu.
Tu Thần có khả năng hồi sinh!
Thánh Vương cũng hồi sinh được ư? Đây là thủ đoạn gì vậy? Cửu Nguyên có làm được không?
"Hồi sinh ngươi là vì muốn hỏi ngươi một vấn đề." Tu Thần lên tiếng.
Nhị Nguyên nghe câu này của Tu Thần, suy nghĩ đầu tiên chính là chạy!
Lập tức cách xa tên biến thái này! Không muốn nhìn thấy hắn thêm một giây nào nữa!
Nhưng lúc ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, hai chân Nhị Nguyên chợt cong lại, quỳ ngay xuống đất, phía trước vừa vặn là Gia Cát Chấn Hùng đang lúng túng không biết làm sao.
Gia Cát Chấn Hùng: "???"
Mình được Thánh Vương quỳ lạy?
Đừng mà... ta không chịu nổi chuyện này đâu...
Gia Cát Chấn Hùng lập tức nhăn nhó mặt mày, không biết mình có nên tránh ra hay không? Đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
"Ngươi! Vì sao ngươi cứ năm lần bảy lượt sỉ nhục ta như vậy? Muốn giết thì cứ giết đi!" Nhị Nguyên nổi giận đùng đùng.
Tôn nghiêm của một Thánh Vương đã bị Tu Thần chà đạp nát bét.
"Trả lời câu hỏi của ta, rồi sẽ thả ngươi đi." Tu Thần mỉm cười.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ vì mạng sống mà thỏa hiệp với tên điên như ngươi sao? Nằm mơ đi!" Nhị Nguyên hét lên đầy giận dữ, điệu bộ có vẻ vô cùng quyết liệt, thà chết không theo.
Quả là một cường giả Thánh Vương kiên cường bất khuất, cương trực liêm chính!
Tu Thần gật đầu, nói: "Rất khí phách, tuy con người ta bội phục nhất là những kẻ có khí phách, nhưng cũng thích khiêu chiến những kẻ có khí phách nhất. Bởi vì nó mang lại cảm giác thành tựu!"
Nhị Nguyên nhìn chằm chằm Tu Thần bằng ánh mắt oán độc, nói với vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi: "Ngươi hồi sinh ta, chắc chắn là có việc cần nhờ đến ta. Nhưng ta sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết! Ngươi làm gì được ta? Ta biết rằng bất kể thế nào ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Ha ha, vậy thì chẳng thà khiến ngươi phải bực bội!"
Tu Thần khẽ thở dài một tiếng.
"Con ngươi ngươi có đôi lúc thật ngu xuẩn. Ai bảo nếu ngươi không chịu nói thì ta sẽ không biết chứ? Vẫn ngây thơ, khờ khạo như ngày nào."
"Ngươi có ý gì?" Nhị Nguyên Thánh Vương chợt run lên, hắn nhìn thấy vẻ trêu tức và chế giễu trong mắt Tu Thần.
Chẳng lẽ hắn hồi sinh ta không phải là để hỏi ta gì đó, mà chỉ đơn thuần là muốn sỉ nhục ta thêm lần nữa? Trước mặt tên Thánh Tôn cảnh rác rưởi kia?
Tu Thần cười lạnh một tiếng, sau đó hắn sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn. Ngay lập tức, toàn bộ ký ức trong kiếp trước và kiếp này của Nhị Nguyên Thánh Vương đều bị Tu Thần xem trọn.
Kiếp trước Nhị Nguyên Thánh Vương này và Cửu Nguyên gây hấn với nhau, nhưng hắn ta đã bị giết chết trong chớp mắt. Đến kiếp này, hắn lại một lần nữa được Cửu Nguyên sắp đặt cuộc sống, từng bước đi tới địa vị như ngày hôm nay.
Cửu Nguyên Thánh Vương này thật là ác độc!
Cắt rau hẹ không chỉ cắt một lần, mà cắt liên tiếp hai kiếp đời.
"Thì ra ngươi là Trương Ngưu Nhĩ." Tu Thần cảm thấy buồn cười.
Toàn thân Nhị Nguyên Thánh Vương run lên, nhìn Tu Thần với nét mắt không thể tin nổi.
Đã mấy vạn năm rồi hắn ta không nghe lại cái tên này!
Ngoại trừ Thánh Vương ra, không có bất cứ ai biết đến tên thật của hắn ta!
"Ngươi... vì sao..." Lúc này Nhị Nguyên Thánh Vương cảm thấy vô cùng kinh hoàng.
Hắn ta có một cảm giác mơ hồ rằng Tu Thần đã nhìn thấu toàn bộ con người mình, thậm chí ngay cả ký ức cũng bị Tu Thần biết được tất cả.
Việc chiếm lấy ký ức hồn thể, Cửu Nguyên Thánh Vương cũng làm được. Nhưng trong tình huống thần không biết quỷ không hay như Tu Thần thì đó là phương pháp tuyệt đối không thể thực hiện!
Thế giới quan của Nhị Nguyên không cho phép xảy ra chuyện như thế!
Đương nhiên, nhiều chuyện mà thế giới quan của hắn ta không cho phép xảy ra đã bị Tu Thần chứng minh là vẫn có khả năng xảy ra được.
"Ngươi được đấy. Thiếu niên thiên tài vô cùng chăm chỉ, miệt mài. Bỗng nhiên một ngày tu vi bị chững lại, không thể tiến thêm nữa, thậm chí còn bắt đầu thụt lùi. Cảm thấy nhục nhã vì bị vị hôn thê hủy hôn ước, ngươi đã ngao du khắp chốn, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Chậc chậc, sau đó một lão già thần bí xuất hiện, đưa ngươi trở lại đỉnh cao, từng bước một bò đến địa vị như hôm nay. Thực ra ngươi không nên mang họ Trương, mà phải là họ Tiêu mới đúng." Tu Thần cười nhạo.
Trương Ngưu Nhĩ nghe Tu Thần kể lại đoạn ký ức đã phủ bụi của mình, cả người đờ đẫn.
"Ngươi... ngươi thực sự là người của Cửu Nguyên ư? Trừ hắn ra, không ai biết được chuyện ta bị hủy hôn ước..." Nhị Nguyên thì thào hỏi, đôi mắt đã thất thần.
Lão già thần bí đã giúp đỡ hắn một lần nữa đứng lên đỉnh vinh quang năm đó, chính là Cửu Nguyên Thánh Vương!
Tu Thần nói ra những chuyện năm xưa, đã đập nát niềm hi vọng và sự kiên trì cuối cùng của Trương Ngưu Nhĩ.
Lúc này hắn ta tưởng rằng việc Tu Thần giết hắn là ý của Cửu Nguyên Thánh Vương.
Từ đây hắn ta hoàn toàn không còn đường sống nữa, bởi vì hắn đã bị Cửu Nguyên Thánh Vương - chúa tể của Thiên Nguyên đại lục vứt bỏ.