Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 174: Gông xiềng phong ấn linh hồn, giải cứu Dạ Lãng Thiên!

Chương 174: Gông xiềng phong ấn linh hồn, giải cứu Dạ Lãng Thiên!

"Sư đệ, bọn họ đang trốn bên trong cái khe vạn trượng ở phía trước."

Cẩm Văn Thiên Thiên vừa chỉ vào một vùng đồng bằng mênh mông bát ngát rộng lớn ở phía trước vừa nói.

Thật ra bây giờ cũng không thể nói nó là đồng bằng được nữa, khắp nơi đều là vết nứt hố sâu, thoạt nhìn khói đặc chia năm xẻ bảy không dứt, trái lại giống như nơi bị núi lửa tràn qua.

Tu Thần khẽ gật đầu, hắn đã thấy ba người Chu Thiên Thành rồi.

Hiện tại nơi cái khe mà bọ họ đang đứng đã bắt đầu sụp lở nghiêm trọng, trận pháp phòng ngự bên trong không chống đỡ được thời gian lâu nữa.

Chẳng qua bấy giờ Tu Thần xuất hiện ở đây, bên trong nghìn dặm xung quanh không có ai dám đánh nhau ở chỗ này, tất cả đều tránh đi rất xa.

Bên trong Vô Mệnh Chi Hải, Tu Thần thấy Dạ Lãng Thiên đang triệu hồi ra vô số gông xiềng phù văn, xuyên chúng qua toàn thân của hắn ta, bên ngoài nhìn vào thật sự là vô cùng thê thảm.

Người này diễn trò cũng rất đạt.

Trong lòng Tu Thần hơi buồn cười.

Tên này thích diễn trò, năm xưa đã từng diễn một lần cho lão già xem, bây giờ lại muốn dùng trò này với hắn sao?

So với việc Lệ Vô Hối phản bội mọi người, loại người này mới là đáng hận nhất, quả thực đến mức khiến cho người ta phẫn nộ!

Lòng dạ rắn rết cũng không đủ để miêu tả Dạ Lãng Thiên.

"Đi thôi." Tu Thần dứt khoát bay thẳng lên trời và hạ xuống phía trên cái khe.

Cẩm Văn Thiên Thiên cũng nối gót đến, sau đó la lớn xuống phía dưới khe sâu: "Sư huynh, sư tỷ, sư muội, có thể ra rồi, sư đệ đã đến."

Vẻ mặt ba người Chu Thiên Thành phía dưới vui mừng, sau đó lập tức giải trừ trận pháp phòng ngự rồi bay lên.

"Sư đệ, ngươi thật sự đến đây mà! Nếu không chúng ta cũng không biết phải làm sao để cứu lão Thập." Lý Như Ca kích động nói.

Trái lại vẻ mặt Chu Thiên Thành có hơi sầu lo, hắn ta nhỏ giọng hỏi: "Lão đại để cho ngươi rời khỏi núi Thiên Tử để đến đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Đúng rồi đó, Thanos kia sẽ không thừa cơ để tấn công không? Bây giờ đại lục Thiên Nguyên đã loạn như thế, Đệ Thất vực này cũng sẽ nhanh chóng bị đánh sập thôi." Vẻ mặt Diệp Thanh Huyền cũng âu lo.

"Ngươi có đem theo năm viên đá vô cực không? Không phải là để lại trên núi TT rồi chứ??” Chu Thiên Thành lại vội hỏi.

"Đúng rồi, suýt chút nữa ta quên nhắc đệ, tiểu sư đệ, đệ có mang vật kia theo không?" Cẩm Văn Thiên Thiên gõ đầu.

Bây giờ Tu Thần lại có phần buồn cười, thế nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà bật cười được.

Hắn không nghĩ đến bản thân tùy tiện lấy một cái cớ vớ vẩn, tất cả đều tưởng là thật luôn!

Hiện tại đại kiếp nạn Thiên Nguyên đã mở ra, bọn cường giả Thánh Tôn cảnh cũng không hề sợ hãi.

Xem ra đây là lợi ích của việc thúc đẩy trước nỗi sợ hãi.

Hiện tại ở trong lòng bọn họ nếu so với đại kiếp nạn Thiên Nguyên thì câu chuyện về Thanos còn đáng lo và sợ hãi hơn nhiều.

"Mọi người yên tâm đi, ta biết rồi." Tu Thần nói với vẻ nghiêm nghị.

Nghe thấy những lời này của Tu Thần, mọi người mới triệt để thở phào nhẹ nhõm.

Lý Như Ca nhìn chung quanh, phát hiện không có một ai đang chiến đấu trông khá vắng vẻ, chợt có chút kinh ngạc.

Lúc trước nơi đây vẫn là trận chiến loạn lạc của hơn mười mấy vị cường giả Thánh Tôn cảnh, tại sao bây giờ lại không có ai cả?

"Nay đại kiếp nạn Thiên Nguyên đã mở ra, Đệ Thất vực cực kỳ rối loạn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng cứu lão Thập thôi." Diệp Thanh Huyền nói.

"Đúng rồi, trước hết hãy cứu lão Thập ra đã." Lý Như Ca vội vã gật đầu.

Tu Thần nói: "Các người làm sao tìm ra hắn?"

Vấn đề này vẫn cần phải hỏi, có vẻ hiện tại có người đang dõi theo bọn họ.

"Chúng ta nghe nói lão Bát ở Đệ Thất vực bèn đi đến đây, khi đó đại kiếp nạn Thiên Nguyên vẫn chưa mở ra, lúc đến Vô Mệnh Chi Hải bỗng nhiên cảm giác được ở phía dưới có điều kỳ lạ, hồ chết thỉnh thoảng khẽ rung chuyển, vì thế ta đã xuống phía dưới nhìn xem, sau đó nhìn thấy lão Thập bị giam ở dưới đó, ta cời bỏ phong ấn gông xiềng, thế nhưng không thành công, sai đó đại kiến nạn Thiên Nguyên chợt mở ra ngay, chúng ta cũng chỉ có thể tránh đi trước thôi." Chu Thiên Thành giải thích.

Màn kịch này thật sự quá bất ngờ mà!

Tu Thần nghĩ đến lại thầm buồn cười.

"Đi nào, các ngươi dẫn đường đi." Tu Thần không muốn diễn thêm nữa, bây giờ hắn vội vã muốn cùng Dạ Lãng Thiên diễn kịch.

Đám người không nói thêm nữa, lập tức tiến đến Vô Mệnh Chi Hải.

Lúc này hình chiếu hiện lên trước mặt Cửu Nguyên Thánh Vương trên điện Cử Thên Thần chính là bọn Tu Thần. Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, sao y lại cảm thấy giống như có một nhân vật rất lợi hại muốn đến thế giới này nhỉ? Thanos là ai thế? Chẳng lẽ tên nhóc này đến nơi này là để trốn người tên là Thanos chăng?

"Ngươi có biết Thanos là ai không?" Cửu Nguyên Thánh Vương tự nói.

Hiển nhiên y đang hỏi Dạ Lãng Thiên.

Trong lĩnh vực của bọn họ, truyền lời cho nhau chỉ cần mở miệng nói là được.

"Ta chưa từng nghe thấy."

"Vậy năm viên đá vô cực là gì? Chẳng lẽ là pháp bảo Phệ Nguyên kia sao?” Sắc mặt Cửu Nguyên Thánh Vương nghi hoặc.

"Sau này sẽ biết thôi, trước tiên không cần liên lạc nữa đâu, bọn chúng đến rồi." Dạ Lãng Thiên nói.

Mọi người đi đến phía trên Vô Mệnh Chi Hải, Chu Thiên Thành chỉ vào vị trí trung tâm nói: "Chính là chỗ đó, ở phía dưới đáy hồ đó, chúng ta đến một cách quang minh chính đại như vậy, sẽ không bị loại người ở đẳng cấp như Cửu Nguyên Thánh Vương biết chứ? Trước kia ta từng nghe nói lão Thập bị chính tay Cửu Nguyên Thánh Vương nhốt."

Khóe miệng Tu Thần khẽ run rẩy.

Con mẹ nó giờ ngươi mới biết à?

Người ta đã xem chúng ta như xem phim từ lâu rồi kìa!

"Không sao, các ngươi không cần để ý đến đâu, cứu Thập sư huynh rồi chúng ta lập tức rời đi là được rồi." Tu Thần khoát tay.

Sau đó hắn dứt khoát vung tay lên.

"Roạt!"

Trong nháy mắt toàn bộ Vô Mệnh Chi Hải bốc hơi lên rồi biến mất không còn thấy gì nữa.

Mọi người: ...

Bọn họ có một ý nghĩ khi đến Vô Mệnh Chi Hải chính là lén lặn xuống đó, thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc trực tiếp làm bốc hơi sạch toàn bộ hồ nước.

Một cái rãnh khổng lồ sâu hoắm đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, sâu trong đáy hồ có rất nhiều xương trắng, cũng hơn nghìn cái, có xương động vật cũng có của con người, giống như một núi Tu La xương trắng vậy.

Đại khái nhìn sơ qua thì cũng phải mười mấy vạn người chết ở trong đó.

Ngay trung tâm đáy hồ, Dạ Lãng Thiên quỳ trên mặt đất với tóc tại rối bù, xung quanh người hắn ta dựng những cột xương màu trắng, từ trong cột xương trắng đó xâu hơn mười cái gông xiềng xuyên qua toàn thân hắn ta, da tróc thịt bong, miệng vết thương kinh khủng, thoạt nhìn quả thực rất thê thảm.

"Lão Thập!"

Lý Như Ca thấy vậy lập tức nhanh chóng hạ xuống, những người khác cũng nối gót theo sau.

Tu Thần thầm cười giễu, hắn cũng hạ xuống bên cạnh.

Bây giờ Dạ Lãng Thiên hoàn toàn lâm vào tình trạng hôn mê, vẫn không nhúc nhích, nếu không còn hơi thở mỏng manh thì sẽ nghĩ rằng hắn ta chết rồi.

"Tiểu sư đệ, cái gông xiềng này rất quỷ dị, bất luận ta dùng cách gì cũng không thể chặt đứt được." Chu Thiên Thành chỉ vào gông xiềng xuyên qua thân thể của Dạ Lãng Thiên nói.

Tu Thần khẽ sờ gông xiềng.

Trong nháy mắt một luồng lực lượng ăn mòn linh hồn cường đại đánh tới.

Đệch con mợ nó!

Tu Thần hoảng sợ.

Có cần phải ám toán như thế không?

Cũng may đây là lĩnh vực của hắn, nếu không lần này hắn tiêu đời rồi!

Tiêu trừ đi sự công kích của ăn mòn linh hồn, vẻ mặt Tu Thần ngưng trọng, tay nắm chặt gông xiềng nói:

"Cái gông xiềng này thật sự có chút tà đạo."

Sau đó hắn khẽ dùng lực.

"Rầm!"

Bốn cột xương trắng vỡ nát trong nháy mắt, mí mắt Dạ Lãng Thiên khẽ giật mạnh, một giọt mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.

Còn chưa chịu tỉnh ư?

Tu Thần nhìn bộ dạng của Dạ Lãng Thiên suýt chút nữa cười thành tiếng.

Lôi kéo như thế, thiếu điều kéo cả linh hồn ngươi ra mà còn giả bộ ngủ?

Được, vẫn giả bộ ngủ đúng không?

Vậy chúng ta lại tiếp tục.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất