Chương 175. Bỗng muốn cấp bách mở mang kiến thức một chút về uy lực của Thanos!
"Rầm!"
Những gông xiềng kia phát ra từng tiếng vang dội, nổ đến mức không gian cũng rung động, thế nhưng vẫn không thể phá hư được.
Bốn người Chu Thiên Thành bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía.
"Tiểu sư đệ, đệ làm vậy sẽ không làm lão Thập bị thương chứ?" Giọng điệu Cẩm Văn Thiên Thiên đầy vẻ lo lắng.
Tu Thần khẽ lắc đầu nói: "Thân thể của Thập sư huynh rất lợi hại, còn mạnh hơn cả Thánh Tôn cảnh các ngươi, sẽ không ảnh hưởng bởi một chút tác động này đâu."
Nói thì như vậy thôi chứ mọi người thấy tiếng động lớn như vậy vẫn thì trong lòng hơi run sợ.
"Ầm ầm rầm rầm bốp bốp!"
Tu Thần nện liên tục vào gông xiềng, toàn bộ đáy hồ cũng đã bị lõm xuống hơn một nghìn mét, vẫn không thể cắt đứt gông xiềng.
"Tiểu sư đệ à, hay là chúng ta đi trước nhé? Dù sao cột xương này cũng không thể chặt đứt được!" Diệp Thanh Huyền không chịu nỗi nữa, nói với Tu Thần.
Nàng nhìn đến mức nổi cả da gà.
Những người khác cũng không chịu nổi nữa, cũng may lão Thập có cơ thể luyện thể mới có thể chịu được sự dày vò này, đổi là người khác đoán chừng bất tử cũng phải mất nửa cái mạng.
"Đi thôi, trước hết chúng ta quay về núi Thiên Tử, sau đó lại nghĩ cách." Tu Thần khẽ gật đầu.
Phải nói như thế nào đây. Quả thực gông xiềng này có chút này nọ, nhưng đối với Tu Thần mà nói thì một ý niệm trong đầu cũng có thể phá giải cho ngươi rồi.
Bọn họ muốn thông qua gông xiềng để tìm hiểu thực lực của chính hắn sao?
Vậy thì thái rau cho các ngươi xem vậy.
"Được! Chúng ta mau chóng rời khỏi Đệ Thất vực." Chu Thiên Thành vác Dạ Lãng Thiên lên lưng, sau đó bỗng chốc cả người quỳ xuống đất.
Hắn ta lại không vác nổi Dạ Lãng Thiên!
Một cường giả Thánh Tôn cảnh lại không chịu được trọng lượng của một người cộng thêm mấy chục cái gông xiềng, khiến cho người xung quanh nhìn mà ngẩn ra.
Nếu không phải Tu Thần nhanh tay lẹ mắt kéo hắn ta lại, đoán chừng cả người cũng sẽ bị thương.
"Lão Thập nặng như vậy sao?" Vẻ mặt Cẩm Văn Thiên Thiên hoảng sợ, sau đó nàng cũng tự kéo thử một chút, thực sự thấy không thể nâng Dạ Lãng Thiên lên được.
Những người khác cũng cùng nhau ra sức, thế nhưng Dạ Lãng Thiên vẫn không nhúc nhích tí nào.
Sau đó cả bọn đều nhìn về phía Tu Thần.
Hay đó, Dạ Lãng Thiên ngươi trâu bò!
Ngươi muốn ta cõng ngươi rồi tiếp đó thủ tiêu ra từ phía sau ư?
Tu Thần thầm giễu cợt một tiếng, sau đó nói: "Để ta thử xem sao."
Sau đó Tu Thần vác Dạ Lãng Thiên lên lưng, rồi bay lên mà không có chút áp lực nào.
Đám người Chu Thiên Thành lắc đầu cười khổ, sau đó đi theo Tu Thần.
Hắn vốn nghĩ đến Dạ Lãng Thiên sẽ bất ngờ tập kích sau lưng, thế nhưng Tu Thần phát hiện việc đó chẳng xảy ra.
Dạ Lãng Thiên vẫn cứ giả chết, không hề nhúc nhích.
Rất nhanh mọi người đã đến chiến trường chính Đệ Thất vực, vẫn chém giết đến trời sụp đất nứt, tất cả đều giết đỏ cả mắt, bọn Nhất Nhị Tam Nguyên bị thương không ít.
Sau đó bọn họ lại thấy Tu Thần, hắn còn vác theo một người.
Phía bên kia cũng nhìn thấy, mọi người lập tức dừng tay.
Cảnh tượng này vô cùng kỳ dị.
Tình hình bị bóp chết gần nửa, bằng không thì đều yên lặng bất động, tròng mắt mọi người đều di chuyển theo quỹ đạo chuyển động của Tu Thần.
Bốn ngươi Cẩm Văn Thiên Thiên ở phía sau thấy tình huống này cũng ngẩn cả ra, thậm chí bọn họ đều đã chuẩn bị cho việc bị đám người ở chiến trường ngăn cản.
Thế nay ý các người là sao thế? Sao lại đồng loạt dùng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái nhìn bọn họ thế?
Với lại cường giả Thánh Vương cũng giống hệt vậy là sao?
"Đại nhân! NgườiNgài.... Người Ngài đang..." Tu Thần lướt qua người Nhất Nguyên, khiến cho hắn ta khóc không ra nước mắt.
"Không có gì đâu, cứu người mà thôi, các ngươi cứ tiếp tục đi, tiếp tục nào, đừng quan tâm đến chúng ta." Tu Thần lớn tiếng nói.
Mọi người ở hiện trường: ...
Ngươi như vậy thì bọn ta còn có thể đánh nhau nữa sao?
Mỗi khi đến lúc quan trọng thì ngươi lại xuất hiện, tiết tấu như vậy rất dễ bị tắt thở đấy!
Mọi người đều giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn đám người Tu Thần rời đi.
Sau khi bọn họ rời khỏi, ngay lập tức lại trờ thành chiến trường.
Chân mày Cửu Nguyên Thánh Vương trong thần điện Cửu Thiên nhíu chặt mà chưa từng thả lỏng.
Y rất muốn chặn Tu Thần lại ở Đệ Thất vực mà tiêu diệt, thế nhưng có chút không dám ra tay.
Người này thật sự quá gian xảo quỷ quyệt mà, hoàn toàn không làm theo lẽ thường, người với tính cách như thế lại xuất hiện một cách rầm rộ sôi nổioai phong hiên ngang ở Đệ Thất vực chứ?
Thế nhưng việc để cho hắn chạy thì e là về sao muốn có cơ hội như vậy cũng rất khó.
Cửu Nguyên Thánh Vương không cho là Dạ Lãng Thiên có thể bất ngờ tập kích đánh chết được Tu Thần, ngay cả chính y cũng không chắc chắn như vậy.
Những người đạt được cấp độ như bọn họ, không phải là ngươi nói thừa dịp người đó không chú ý một chiêu là có thể giết chết được đâu, ai lại không có một vài thủ đoạn bảo mệnh chứ?
Việc giết chết ngay lập tức này chỉ tồn tại ở cấp cao giết cấp thấp mà thôi.
Không thấy bây giờ năm Thánh Vương đánh ba Thánh Vương cũng không phân thắng bại hay sao? Vả lại thực lực của năm vị Thánh Vương kia đều phải cao hơn nhiều so với Nhất Nhị Nguyên, nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng là chuyện không thể nào.
Từ điều này rốt cuộc có thể thấy được sự chênh lệch của Cửu Nguyên Thánh Vương và các Thánh Vương khác đến bao nhiêu, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Nói là Cửu Nguyên Thánh Vương thật ra thực lực của y đã không phải cấp Thánh Vương nữa, mà là Thiên Nguyên Tôn Giả cảnh, cấp tiếp theo của Thánh Vương.
Phút cuối Cửu Nguyên Thánh Vương vẫn bỏ qua ý niệm chặn giết Tu Thần, vẫn tiến hành dựa theo kế hoạch ban đầu, trước hết để cho Dạ Lãng Thiên tìm hiểu bối cảnh và ngọn nguồn của Tu Thần.
Tu Thần nhanh chóng cõng Dạ Lãng Thiên bay về phía núi Thiên Tử.
Hắn cứ không di chuyển trong nháy mắt, cứ muốn bay đấy.
Bởi vì kịch hay do Tu Thần sắp xếp sẽ diễn ra ngay lập tức.
"Tiểu sư đệ, chúng ta đã tiến vào Đệ Bát vực rồi, không gian nơi này khá ổn định, sao ngươi không trực tiếp thuấn didịch chuyển để rời khỏi?" Lý Như Ca nghi hoặc hỏi.
Tốt xấu gì bọn họ đều là cường giả Thánh Tôn cảnh, bay như vậy hiệu suất thật sự hơi chậm.
Vấn đề này có vẻ làm khó cho Tu Thần.
Bây giờ hắn đang cần một chút thời gian để chuẩn bị.
"Ta cố tình làm như vậy vì muốn nhìn thử xem Cửu Nguyên Thánh Vương có ra tay với ta hay không, nếu y xuất hiện ta dứt khoát xử lý luôn tránh khỏi phiền phức về sau." Tu Thần chỉ có thể dùng cái cớ này.
Mí mắt Dạ Lãng Thiên ở trên lưng hắn Tu Thần khẽ giật.
Hắn ta thấy Tu Thần vẫn cứ cõng bản thân như vậy, thâm chí Dạ Lãng Thiên bắt đầu hoài nghi không phải bị bại lộ nên Tu Thần cố ý muốn chơi hắn ta hay không.
Thế nhưng sau khi nghe câu này hắn ta lại yên tâm, đó thực sự là một lý do có thể giải thích được.
Tu Thần xuất hiện ngông nghênh như vậy, nghênh ngang đến cứu hắn ta, không có âm mưu và tính toán thì không thể nào giải thích nổi tại sao hắn lại làm như vậy.
Bây giờ xem ra người này chính là cố ý xuất hiện, cũng đã mở rộng phạm vi đến Đệ Thất vực rồi.
Vừa rồi Dạ Lãng Thiên cũng xoắn xuýt có nên ra tay hay không, cuối cùng không thấy Cửu Nguyên Thánh Vương có dấu hiệu ra tay nên đành nhịn xuống, nếu một khi hắn ta cảm nhận được Cửu Nguyên ra tay đương nhiên Dạ Lãng Thiên sẽ hành động ngay.
Lý Như Ca nghe Tu Thần giải thích, chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Nàng không thể hiểu nổi thế giới của những vị lão đại, Tu Thần lại ước sao có người động đến hắn.
Cửu Nguyên Thánh Vương đó! Sự tồn tại cao nhất ở thế giới này, đối với bọn họ mà nói thì một Thánh Vương bình thường cũng là ngọn núi lớn không thể chạm tới rồi, càng khỏi nói đến Cửu Nguyên Thánh Vương.
Ấy thế mà tiểu sư đệ của hắn ta lại có vẻ như không hề kinh sợ đối phương, hắn ta còn có cảm giác như Tu Thần cầu cho người ta đến đánh hắn nữa.
Ngay cả Cửu Nguyên Thánh Vương cũng không để vào mắt, rốt cuộc Thanos khiến cho tiểu sư đệ xem trọng lợi hại đến mức nào nhỉ?
Nhất thời trong lòng Lý Như Ca bỗng muốn cấp bách mở mang kiến thức một chút về uy lực của Thanos.