Chương 181: Đến lúc mình tự diễn với mình rồi!
"Vừa rồi hắn còn ở đây, sau đó nói có việc phải đi. Ta chỉ biết nhiêu đó thôi." Lý Như Ca run giọng nói.
Ebony Maw nghiêng đầu nhìn Lý Như Ca, nhếch miệng cười: "Xem ra, ngươi muốn chịu tội thay nàng ta. Cũng được, ta sẽ chiều ý ngươi."
"Sư tỷ!"
Cẩm Văn Thiên Thiên và Diệp Thanh Huyền ở bên cạnh gào lên một tiếng thê lương.
Lý Như Ca nhắm hai mắt, cắn chặt môi.
Hiện giờ chẳng còn hi vọng nào nữa, đám người họ không phải là đối thủ của những kẻ quái dị này.
Mình đi trước một bước, coi như kéo dài được chút thời gian. Biết đâu tiểu sư đệ quay về, chưa biết chừng còn cứu được một người.
"Đừng! Đừng mà!"
Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn số kim châm linh hồn từ từ đâm về phía đầu Lý Như Ca, chẳng mấy chốc sẽ xuyên vào da thịt, mặt cắt không còn giọt máu vì sợ. Nàng khóc thất thanh, kêu lên.
"Muốn chết?"
Một giọng nói bỗng vang lên.
Lý Như Ca chợt mở bừng mắt, vẻ mặt vô cùng kích động.
Ebony Maw ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ thấy khoảng không gian ở chỗ Ebony Maw giống như tấm kính thủy tinh, đột nhiên vang lên mấy tiếng vỡ giòn tan.
Cái chết ập đến trong nháy mắt!
Thanos và mấy tên Black Order còn lại chợt quay đầu nhìn lại.
Dạ Lãng Thiên yếu ớt đảo tròng mắt, sau đó hắn thấy Tu Thần đáp xuống trước mặt đám người Cẩm Văn Thiên Thiên.
Trói buộc trên người đột nhiên được giải trừ, Dạ Lãng Thiên ngã phịch xuống đất, đầu vừa vặn đối diện với phương hướng của Tu Thần.
"Không sao chứ?" Tu Thần đỡ ba người đang sợ hãi đến mức toàn thân tê dại, đầu gối như nhũn ra ngồi xuống một bên.
"Nhị sư huynh... nhị sư huynh chết rồi..." Diệp Thanh Huyền vừa khóc vừa nói.
Tu Thần cười một tiếng, đáp: "Không sao, có ta ở đây, không ai chết được."
Cẩm Văn Thiên Thiên gật mạnh đầu: "Đúng đúng, tiểu sư đệ có thể hồi sinh người chết! Không sao đâu!"
"Sư đệ, đệ có đối phó được với bọn chúng không? Dạ Lãng Thiên là kẻ phản bội, là gian tế. Kẻ đứng đằng sau chủ mưu chuyện năm đó chính là hắn. Hắn là một trong hai vị vua của Thiên Nguyên đại lục, thực lực ngút trời, vậy mà lúc đối diện với bọn chúng, hắn còn không có chút sức đánh trả nào." Lý Như Ca nhìn chằm chằm Dạ Lãng Thiên nằm dài dưới đất cách đó không xa, ánh mắt ngập tràn vẻ giận dữ.
Tu Thần nhìn Dạ Lãng Thiên, khẽ cười một tiếng: "Ta đã sớm biết thân phận của hắn. Về phần đám người này, cứ để ta đối phó là được, ngồi đây nghỉ ngơi đi."
Dạ Lãng Thiên cũng nghe thấy giọng nói của Tu Thần, đôi mắt nhìn Tu Thần bỗng nhiên trở nên vô cùng sửng sốt và kinh hãi.
Thì ra ngay từ đầu hắn đã biết thân phận của mình, nhưng lại chỉ đứng nhìn mình làm trò như thằng ngu ngay trước mặt.
"Không... không thể nào..." Dạ Lãng Thiên yếu ớt kêu lên, muốn đứng dậy, nhưng thần nguyên bị tra tấn một trận đau dữ dội, cơ thể cũng không thể động đậy được chút nào.
"Lát nữa ta sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi." Tu Thần quay sang nói với Dạ Lãng Thiên.
Sau đó, hắn đi tới trước mặt đám người Thanos. Bây giờ chính là lúc mình tự diễn với mình rồi.
Nghĩ thôi cũng đã thấy kích thích rồi!
Vừa rồi đám người Thanos thể hiện sức mạnh chiến đấu, ngay cả Dạ Lãng Thiên cũng bị đánh đến mức phải suy nghĩ lại về cuộc đời, sự chấn động thị giác và lực đánh đã đủ lớn rồi.
Tiếp theo phải đánh nhau với bọn họ thế nào để tạo ra trận chiến hoành tráng, mãn nhãn, khiến cường giả như Dạ Lãng Thiên phải sợ vãi ra quần?
Một trận chiến đẳng cấp cao là như thế nào?
Tu Thần rơi vào suy tư.
Bốn người Thanos đứng bất động nhìn chằm chằm vào Tu Thần.
Chiêu thức thế nào mới được coi là choáng ngợp đây?
Tu Thần chưa từng nhìn thấy, thế là chỉ đành khai phá trí tưởng tượng của mình.
Bầu không khí có phần yên ắng. Không ai nhúc nhích cả.
Đám người Cẩm Văn Thiên Thiên liếc nhìn nhau, ai nấy đều ngơ ngác.
Tình huống gì đây?
Vừa rồi bọn Thanos còn hùng hùng hổ hổ, cứ thấy người là hành hạ, sao bây giờ Tu Thần tới lại đứng im bất động thế kia?
Dạ Lãng Thiên đang nằm bẹp dưới đất cũng nghệt mặt ra.
Đánh đi? Cả đám đứng ngây ra đó làm gì?
Tên vừa tới kia đã giết một thuộc hạ của ngươi rồi đấy! Sao ngươi còn bình tĩnh đến vậy?
Trong lòng Dạ Lãng Thiên gào thét điên cuồng. Hắn ta muốn chờ xem Thanos tra tấn chết Tu Thần!
Dù sao hắn ta cũng không thể nào trốn thoát được nữa, so với việc bị Tu Thần giết, hắn ta thà để cho Thanos giết còn hơn.
Ít nhất còn không bị mất mặt.
Đá thời gian có màu gì ấy nhỉ?
Tu Thần đã phác họa được hướng đi, nhưng bỗng nhiên không nhớ nổi đá vô cực màu gì thì đại diện cho sức mạnh gì.
Để ý nhiều thế làm gì? Dù sao viên đá trong tay Thanos hiện giờ cũng chính là đá thời gian rồi.
Bắt đầu giả ngầu!
"Ngươi chính là tiểu sư đệ mà bọn chúng nói?" Thanos lên tiếng hỏi.
Tu Thần nhún vai, sau đó cười nói: "Ngươi nghĩ còn có người khác sao?"
Thanos cười khẩy một tiếng, sau đó giơ bàn tay trái đang đeo găng tay vô cực lên, hướng về phía Ebony Maw vừa bị vỡ vụn, sau đó siết chặt tay.
Chỉ thấy đống kính vụn vương vãi dưới đất đột nhiên rung lên, sau đó từ từ dâng lên, một lần nữa hợp lại với nhau giống như thời gian bị quay ngược.
Ebony Maw lập tức sống lại.
Thời gian đảo chiều?
Dạ Lãng Thiên thấy cảnh tượng ấy, cả người đờ đẫn. Ba người Cẩm Văn Thiên Thiên cũng ngây ra nhìn Ebony Maw sống sờ sờ trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Việc Tu Thần có khả năng hồi sinh dù sao cũng vẫn gắng gượng chấp nhận được.
Nhưng năng lực đảo ngược thời gian, hơn nữa còn có thể chọn đảo ngược thời gian ở một chỗ nhất định nào đó thì thật sự làm người ta sợ hãi đến tuyệt vọng.
"Ngươi không giống lũ rác rưởi này, ngươi rất mạnh. Nhưng ngươi cho rằng đối đầu với ta, ngươi sẽ có phần thắng sao?" Ánh mắt và giọng nói của Thanos mang đầy vẻ khinh thường và kiêu ngạo.
"Phụt..."
Dạ Lãng Thiên phun ra một ngụm máu đen.
Câu nói "ngươi không giống lũ rác rưởi này" hệt như một con dao đâm vào tim hắn ta. Các ngươi còn chưa đánh, dựa vào cái gì mà ngươi lại đánh giá cao Tu Thần như vậy? Để sỉ nhục ta sao?
Tốt xấu gì ta cũng là một trong hai vị vua của Thiên Nguyên đại lục!
Lửa giận và nỗi căm hờn bốc lên ngùn ngụt trong lòng Dạ Lãng Thiên, hắn ta chỉ hận không thể dùng cằm bò tới, liều mạng với Thanos.
"Chưa đánh thì làm sao mà biết được?" Tu Thần nhếch miệng cười.
Nghe thấy vậy, Ebony Maw vừa sống dậy nheo mắt lại.
Kim châm linh hồn lập tức xuất hiện xung quanh người Tu Thần, đâm mạnh về phía hắn.
Corvus Glaive tay cầm lưỡi hái, lắc mình lao tới trước mặt Tu Thần, bổ lưỡi hái xuống, rạch nát không gian phía trước hắn.
Kim châm linh hồn và lưỡi hái đồng thời đánh trúng cơ thể Tu Thần khiến cả người hắn chia năm xẻ bảy.
"Sư đệ!" Cẩm Văn Thiên Thiên thấy Tu Thần bị giết trong chớp mắt, hét lên một tiếng não lòng.
Đôi mắt Dạ Lãng Thiên ánh lên vẻ đắc ý, trong lòng hắn vô cùng sung sướng và sảng khoái. Chết đi, chết đi! Hôm nay các ngươi chết hết đi!
Bất cứ ai trong số họ đều không thể chống lại đám người kia.
Bỗng nhiên sắc mặt Dạ Lãng Thiên dần trở nên vặn vẹo vì sợ hãi.
Thân thể bị phanh ra làm mấy mảnh của Tu Thần nhanh chóng hợp lại, sau đó hắn lại nguyên vẹn không sứt mẻ gì xuất hiện ở chỗ cũ.
"Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
Tu Thần nghiêng đầu, nhếch miệng cười. Rồi hắn bỗng dang hai tay ra, không gian ở chỗ Corvus Glaive và Ebony Maw lập tức nát bấy, cơ thể của hai người kia cũng vỡ tan thành mảnh vụn.
Tu Thần đưa tay ra trước túm một cái vào không khí, một hố đen xuất hiện ngay trước mắt hắn. Toàn bộ mảnh vỡ không gian bị hắn đưa vào trong hố đen đó.
Hố đen chớp mắt đóng lại.
Nhìn thấy chiêu thức ấy, ba người Cẩm Văn Thiên Thiên hoàn toàn choáng váng, còn Dạ Lãng Thiên cũng mụ mị cả đầu óc.