Chương 184. Mưu kế của Thánh Vương, mở lối đi giữa hai giới!
Trên Cửu Thiên thần điện, Cửu Nguyên Thánh Vương hồn bay phách lạc ngồi ở vị trí chủ tọa.
Cả người y trông vô cùng tiều tụy, đôi mắt giăng đầy tơ máu, so với vị Thánh Vương oai phong, cao cao tại thượng trước kia tưởng chừng như hai người khác nhau.
"Sư tôn."
Một tiểu đạo sĩ chạy tới, quỳ rạp xuống đất.
"Đều chết hết rồi à?"
Cửu Nguyên Thánh Vương hỏi bằng giọng hơi khàn khàm.
"Vâng, bốn đại vực Đệ Thất, Đệ Bát, Đệ Cửu và Đệ Thập đều không còn ai sống. Tất cả đều mất mạng ngay tại chỗ." Giọng nói của tiểu đạo sĩ mang theo chút sợ hãi.
Cửu Nguyên Thánh Vương đau khổ nhắm mắt lại. Cả một kỷ nguyên nỗ lực, cuối cùng trở thành công dã tràng.
Đại kiếp nạn Thiên Nguyên trở thành bàn đạp cho kẻ khác, hiện giờ y đang hối hận, hối hận đến cùng cực.
Lúc đó không nên ra chiếu lệnh cho các đại vực đến chinh phạt miếu Thiên Thần ở Đệ Thất vực mới phải.
Kết quả toàn quân bị diệt, không chừa lại một mống.
Còn y lúc này lại trở thành tư lệnh tay trắng, không những không thu được chút sinh linh chi lực nào, mà còn tổn thất mất một Dạ Lãng Thiên.
Cửu Nguyên Thánh Vương từ từ mở mắt ra, nhìn ngọc giản sinh mệnh của Dạ Lãng Thiên trong tay. Nó chưa vỡ thì chứng tỏ người vẫn chưa chết.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cửu Nguyên Thánh Vương không thể hiểu nổi chuyện đang diễn ra, ánh mắt nặng nề tử khí.
Ôi, thật là xót xa tê tái!
Mọi kế hoạch đều thất bại cả rồi.
Hiện giờ không những không cướp được thứ mà hắn gọi là pháp bảo Phệ Nguyên, mà còn tổn thất hết số sinh linh chi lực của cường giả từ Đế cảnh trở lên mà y đã nuôi cả một kỷ nguyên qua.
Y không có cách nào để báo cáo kết quả nhiệm vụ nữa rồi.
Đợi đến khi vị trên kia phát giác ra, thì chính là ngày chết của y.
"Đi xuống đi." Cửu Nguyên Thánh Vương nói với tiểu đạo sĩ.
"Đồ nhi xin cáo lui." Tiểu đạo sĩ dập đầu ba cái, khom người lui ra.
Vừa trải qua đại nạn, hiện giờ y cũng không dám ra khỏi Lưỡng Giới Thần Sơn. Bởi vì y không biết mức độ xâm chiếm của Tu Thần đến đâu rồi, chỉ sợ sơ suất một cái là rơi vào cảnh muôn đời không trở lại được.
"Rắc!"
Đột nhiên, ngọc giản sinh mệnh trong tay Cửu Nguyên Thánh Vương chợt vỡ nát.
Con ngươi y co rút lại.
"Chết rồi sao?" Cửu Nguyên Thánh Vương cười khổ một tiếng. Lần này, y đã hoàn toàn trở thành tư lệnh tay trắng rồi.
Có thể giết chết Dạ Lãng Thiên, thì đương nhiên y cũng không phải là đối thủ, bất kể thế nào cũng chỉ có cái chết mà thôi, chẳng còn hi vọng gì nữa.
Đã từng là vua của các vị chúa tể trong Cửu Thiên Thập Vực, địa vị cao ngút trời, vậy mà hôm nay y lại cô độc ngồi một mình trên ghế chủ tọa, mang theo vẻ tiều tụy và bất đắc dĩ.
"Uỳnh..."
Bỗng nhiên, không gian trong đại điện rung lên. Một bóng người bất thình lình xuất hiện.
Đó là Dạ Lãng Thiên.
Cửu Nguyên Thánh Vương biến sắc, theo đó một cỗ khí tức sắc bén tuôn ra.
"Là ta, ta được hồi sinh." Dạ Lãng Thiên cười khổ một tiếng, nói.
Tu Thần quả thực đã thiêu rụi linh hồn Dạ Lãng Thiên, nhưng lại xoay tay hồi sinh rồi vứt hắn vào bên trong Đệ Thất vực, thế là hắn lập tức quay về.
"Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại hồi sinh ngươi?" Cửu Nguyên Thánh Vương cảm thấy da đầu mình tê rần, trong óc đặc sệt như hồ dán.
"Ngươi từng nghe nói đến Thanos chưa?" Dạ Lãng Thiên nhìn về phía Cửu Nguyên Thánh Vương với đôi mắt vô hồn, lên tiếng hỏi.
Lúc này cả người hắn toát ra mùi tử khí, chẳng còn chút ý chí chiến đấu nào.
Trận đánh vừa rồi dường như đã dìm hắn vào trong bể tuyệt vọng, khiến mọi niềm tin đều bị sụp đổ.
Con đường tu luyện của hắn coi như đã phế bỏ, hắn không thể tiến bộ thêm một bước nào nữa, thậm chí tu vi còn không ngừng thụt lùi.
Cửu Nguyên Thánh Vương ngây ra, hỏi lại: "Thanos? Tên kia không phải tên là Tu Thần sao? Là tên giả à?"
Dạ Lãng Thiên cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Không phải, trận đại chiến vừa rồi là giữa Tu Thần và Thanos. Mà ta hoàn toàn không xứng tham dự vào, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn."
Cửu Nguyên Thánh Vương sững sờ nhìn Dạ Lãng Thiên, hiện giờ y cũng không biết mình nên hỏi gì nữa.
Ngươi không xứng là có ý gì? Không xứng đến mức độ nào?
Dạ Lãng Thiên ngồi bệt xuống đất, hồi tưởng lại những hình ảnh mà mỗi khi nghĩ tới trong lòng vẫn còn run sợ không thôi.
"Ta theo đám Tu Thần quay lại núi Thiên Tử, không hề để lộ ra bất cứ lời nào cả. Sau khi Tu Thần tạm thời rời đi, thì đám người Thanos tới."
"Mạnh! Mạnh đến mức không tưởng tượng nổi! Ngay cả thuộc hạ của hắn ta còn không đối phó được, thậm chí không chạm được đến một đầu ngón tay của đối phương. Bị một kẻ tên là Ebony Maw cố định trên không trung, tiếp đó một quái thú xấu xí điên cuồng tấn công ta. Dường như mỗi một đấm của nó lại khiến thần nguyên của ta tiêu tan mất một phần, cơ thể cũng hoàn toàn bị phế bỏ."
"Sau đó Tu Thần quay lại. Ha ha... Đám thuộc hạ của Thanos có thể giày vò ta đến mức không còn chút sức đánh trả nào, vậy mà khi đối diện với Tu Thần đã bị hắn giết trong chớp mắt. Sau đó Thanos sử dụng năng lực quay ngược thời gian, lại hồi sinh đám thuộc hạ..."
"Chuyện tiếp theo ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy. Thanos triệu hồi thiên thạch hủy diệt, còn Tu Thần lại biến núi cao thành người đá khổng lồ chống đỡ thiên thạch. Cuối cùng tất cả đều nổ tung, bốn đại vực không còn một ngọn cỏ, chẳng còn ai sống sốt."
Nghe Dạ Lãng Thiên kể lại, biểu cảm trên mặt Cửu Nguyên Thánh Vương vô cùng hoang mang.
Lũ biến thái từ đâu chui ra?
Thực lực và bản lĩnh như vậy còn muốn tới đây phá một tiểu thế giới để chơi sao? Các ngươi buồn chán nhàn rỗi quá nên đến chỗ này dọa người ta hết hồn à?
Dựa theo tình hình Dạ Lãng Thiên nói, sợ rằng bất kể là Tu Thần hay Thanos, chỉ cần đến đòi đại nhân một thế giới thì chắc hẳn đại nhân sẽ cho ngay.
"Vì sao chứ?" Cửu Nguyên Thánh Vương hỏi.
"Đá vô cực. Lúc trước đám Cẩm Văn Thiên Thiên vẫn luôn nhắc đến chuyện này. Bọn họ kể rằng trong Vạn Giới có sáu viên đá vô cực. Sau khi tập hợp được cả sáu viên đá vô cực này, chỉ cần búng tay một cái, là sinh linh trong Vạn Giới sẽ lập tức biến mất một nửa. Mà Thanos và Tu Thần đều là người đang thu thập đá vô cực."
"Thanos có một viên, Tu Thần có năm viên. Chắc bọn họ chính là người của chín Đại Nguyên Giới trong truyền thuyết. Hơn nữa địa vị và thân phận còn cực kỳ, cực kỳ cao." Dạ Lãng Thiên thì thào.
Cửu Nguyên Thánh Vương nện một phát vào cái đầu đang căng lên vì đau này, vẻ mặt vô cùng khổ sở.
Y hoàn toàn không hiểu những gì Dạ Lãng Thiên vừa nói...
Đá vô cực cái gì? Một búng tay tiêu diệt một nửa sinh linh của Vạn Giới cái gì?
Đừng nói là từng nghe, ngay cả trong suy nghĩ của y cũng chưa từng xuất hiện năng lực và những vật như thế.
Quả thực là khoa trương quá mức!
"Chín Đại Nguyên Giới, ha ha... Cái nơi có cấp bậc vượt xa chúng ta mười vạn tám nghìn dặm ấy. Tiểu thế giới như của chúng ta đáng để họ tới chơi sao? Tiểu thế giới mà một kỷ nguyên mới thu thập được sinh linh chi lực như thế này chẳng đủ cho họ nhét kẽ răng. Vậy họ tới nơi này rốt cuộc để làm gì?" Cửu Nguyên Thánh Vương hỏi bằng giọng khàn khàn, run rẩy.
Y thật sự không nghĩ ra được, cảm giác lúc này lồng ngực mình vừa đau đớn vừa uất hận, máu như cuộn trào muốn phun ra khỏi miệng.
Dạ Lãng Thiên lại lắc đầu, nói: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Làm gì? Mắc cho hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chúng ta cứ chờ chết đi thôi. Trận chiến ấy gây ra động tĩnh lớn như vậy, sớm muộn gì đại nhân cũng phát hiện ra. Đến lúc ngài nhìn thấy Tu Thần, phòng chừng sẽ động thủ. Theo như tình hình ngươi nói, chắc đại nhân cũng bị đánh cho ra bã. Ta đoán đến lúc đó ngay cả Thiên Khôn Tử giới cũng phải chịu tai ương." Cửu Nguyên Thánh Vương lắc đầu cười khổ.
Dạ Lãng Thiên ngẩng đầu nhìn y, khẽ hỏi: "Chúng ta không báo cáo lên trên sao?"
"Vì sao phải báo cáo? Ta và ngươi quản lý thế giới này, bây giờ bị người ta tới nẫng mất toàn bộ sinh linh chi lực của kỷ nguyên này, đại nhân sẽ tha cho chúng ta sao? Chi bằng ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, để Tu Thần giết đại nhân." Lúc nói những lời này, đôi mắt Cửu Nguyên Thánh Vương ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Dù sao cũng đều là chết, chẳng thà kéo thêm một kẻ đến chịu tội thay, nói không chừng còn kéo được cả tử giới này xuống nước cùng.
Nếu thật sự như vậy, thì cuộc đời này của bọn họ cũng là đáng giá.
Hai cái mạng đổi lấy toàn bộ Thiên Khôn Tử giới, quá là lãi rồi!
Ánh mắt Dạ Lãng Thiên hiện lên vẻ bất định. Hai người cùng rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Dạ Lãng Thiên chợt ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén hẳn lên.
"Lối đi giữa hai giới mở rồi!"
Cửu Nguyên Thánh Vương ngẩn người, sau đó nheo mắt lại.