Chương 190. Người đứng đầu Thiên Nguyên giáng xuống!
"Đó... Đó là cái gì vậy?" Cẩm Văn Thiên Thiên chỉ lên trời, thì thào hỏi.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt mê man.
Ngay cả ba con người đang chiến đấu dữ dội bên trong không gian Cửu Thiên cũng ngừng lại.
Kinh Như Tuyết rút lui về bên người Tu Thần, ánh mắt hiện lên vẻ có lỗi.
"Thầy, con không giết được bọn họ." Kinh Như Tuyết cúi đầu nói trong sự hổ thẹn.
Tu Thần cười ha ha, vỗ vỗ vai nàng rồi nói: "Đó chỉ là cho ngươi rèn luyện một chút mà thôi, cũng thuận tiện nghiệm thu thành quả rèn luyện của ngươi trong khoảng thời gian này một chút, còn giết bọn họ thì chỉ cần một suy nghĩ của vi sư là đủ.”
"Vậy... Vậy con có đạt yêu cầu không ạ?" Kinh Như Tuyết ngẩng đầu , ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Đối với nàng mà nói, có thể nhận được sự tán thành và khen ngợi của Tu Thần mới là thứ mà nàng cần nhất.
"Vừa rồi vi sư đã tạm thời nâng cao thực lực của ngươi lên bằng hai người kia, có thể đánh không phân được thắng thua như vậy, tốt lắm, rất không tồi." Tu Thần gật đầu, cười đáp.
"Cảm ơn thầy đã khen ngợi, sau này đồ nhi nhất định sẽ cố gắng hơn!" Trên mặt Kinh Như Tuyết nở rộ nụ cười vui vẻ.
"Thầy, đó là gì vậy ạ? Cảm giác nó dường như rất mạnh mẽ." Kinh Như Tuyết cũng nhìn lên trời.
Tu Thần híp mắt lại, mỉm cười nói: "Hẳn là một thứ tốt."
Thứ tốt?
Kinh Như Tuyết nhìn thầy của mình với ánh mắt hoài nghi, sau đó cũng nở nụ cười.
Sắc mặt của hai người Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên lúc này vô cùng khó coi, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng đổ xuống, thậm chí cơ thể cũng bắt đầu run rẩy không khống chế được.
Khí tức quen thuộc mà lại xa lạ này đối với bọn họ mà nói, quả thật giống như thiệp mời của tử thần vậy.
Tống Hoàng Đình tới rồi!
Y cũng chính là chủ nhân của bọn họ.
Chủ nhân chân chính của Thiên Nguyên đại lục!
Đột nhiên, cả vòm trời giống như trở thành một bức màn, sau đó bị người vén một góc lên.
Một con mắt cực to xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Con mắt đó to cỡ nào?
Che trời và che lấp cả mặt trời!
Thiên nhãn này bí mật mang theo một cảm giác có thể khiến vạn vật mất đi linh hồn, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau, thì thần nguyên rung động không thôi, và vô cùng choáng váng, một số người thậm chí không chịu nổi, vỡ vụn thần nguyên mà chết ngay lập tức.
"Bịch bịch."
Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên Thánh Vương trực tiếp quỳ xuống đất, mặt xám như tro tàn.
Thiên nhãn đưa mắt nhìn qua.
Sau đó lại nhìn về phía Tu Thần.
"Cho nên, Thiên Nguyên đại lục này bị người ta chiếm mất rồi sao?"
Một giọng nói vô cùng tang thương và cổ xưa truyền khắp bốn phương tám hướng, dường như vang lên bên tai, lại giống như giọng nói phát ra từ tận sâu trong linh hồn.
"Ặc... Á..."
Vô số tu luyện giả ôm đầu mình, thất khiếu chảy máu, quỳ rạp trên mặt đất giãy giụa kêu gào thảm thiết.
Sắc mặt Nhất, Nhị, Tam Nguyên Thánh Vương cũng trắng bệch, hai chân như nhũn ra, không nhịn được mà muốn quỳ xuống.
Nhưng ngược lại, đám người Cẩm Văn Thiên Thiên và Kinh Như Tuyết lại không xảy ra bất cứ chuyện gì, có Tu Thần ở đây, khí thế uy áp của ai cũng không sinh ra bất cứ tác dụng gì đối với bọn họ.
Bởi vì nơi này đã là địa bàn của hắn!
"Dạ Lãng Thiên, Phạm Vũ Vân, đây là niềm vui mà các ngươi tặng ta sao?" Giọng nói đó lại từ từ truyền tới.
"Phụt!"
Hai người Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên Thánh Vương phun mạnh ra một ngụm máu, những đường cong màu đen leo đầy lên gương mặt, nửa người trên trực tiếp đập thẳng lên mặt đất, không ngừng co giật.
"Á á á... Đại nhân... Đại nhân... A..."
Hai người Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên giơ tay muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng lại không thể thành công, cơ thể trực tiếp bùng cháy lên ngọn lửa màu đen, hai người hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Thần nguyên và cơ thể hoàn toàn biến mất.
Đối với chủ nhân của thiên nhãn mà nói, y vốn dĩ không cần biết đáp án.
Bị chiếm rồi, thì lấy trở lại.
Nếu thất trách, vậy thì hồn phi phách tán, sau đó lại phái người xuống đây lần nữa.
Chính là đơn giản như vậy đấy.
Tu Thần nhìn tất cả mọi thứ một cách lặng lẽ như vậy, nhìn chằm chằm vào thiên nhãn kia bằng ánh mắt trêu tức.
"Người ngoại giới? Vì sao ngươi muốn tới thế giới của ta?"
Tu Thần nhún vai cười, đáp: "Đừng giả bộ làm đại lão thần bí nữa, có bản lĩnh thì xuống đây nói chuyện."
"Đứa nhỏ vô tri, cho rằng ta không giết được ngươi sao?" Giọng điệu của đối phương nghe ra vẫn lạnh nhạt vô tình như cũ, không có bất kỳ sự dao động nào.
Tu Thần thở dài một tiếng.
Người này vốn dĩ không dám xuất hiện trong lĩnh vực của mình, cũng chính là không dám xuống Thiên Nguyên đại lục, chỉ là xé một góc rồi dùng một con mắt lớn để hù dọa người mà thôi.
Nếu Tu Thần không đồng ý, ngay cả mắt của y cũng không mở ra được.
Ai biết đồng ý rồi y cũng không muốn xuống đây?
Còn biết thể hiện hơn cả ta.
Tu Thần cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Được rồi, đừng ra vẻ nữa, bây giờ ngươi chẳng có một chút quyền kiểm soát nào ở thế giới này hết, ngươi sẽ giết ta kiểu gì đây? Hoặc là xuống đây đánh một trận, hoặc là cút đi."
"Thứ vô liêm sỉ!"
Một tiếng gầm lên giận giữ, chợt một luồng sức mạnh khổng lồ áp xuống từ vòm trời, đi qua nơi nào, không gian nơi đó nổ tung và sụp đổ từng tấc, có vẻ như nếu y trực tiếp xuống đây thì có có thể hủy diệt cả Thiên Nguyên đại lục.
Mọi người nhìn cảnh tượng đó trong tuyệt vọng và sợ hãi, hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào hết, chỉ có thể chờ mong Tu Thần có thể ngăn cản được...
Hiện tạim loại tuyệt vọng trong lòng bọn họ khác hoàn toàn với trước đây, trước đây còn muốn chạy trốn, nhưng mà hiện giờ ngay cả suy nghĩ trốn cũng không có luôn.
"Xì..."
Tu Thần trực tiếp búng tay một cái.
Đòn công kích thoạt nhìn hủy thiên diệt địa đó biến mất trong nhát mắt, cảm giác đau đớn dồn nén quét qua trong lòng mọi người, ép họ phải sụp đổ nhanh chóng, cũng biến mất không thấy nữa.
Tu Thần ngẩng đầu nhìn về phía thiên nhãn kia, cười lạnh rồi nói: "Ta cho ngươi mười phút cuối cùng để suy nghĩ, hoặc là xuống đây để chiến, hoặc là cút đi!"
"Muốn chết!"
Sau khi giọng nói vang lên xong, con mắt to lớn trên bầu trời đó đột nhiên biến mất, sau đó hào quang vạn trượng giáng xuống từ trời, một nam nhân mặc cẩm y màu trắng, khuôn mặt tuấn tú, chậm rãi bay đến trước mắt Tu Thần.
Người này ngược lại thoạt trông rất nho nhã, giống như một thư sinh bình thường, hoàn toàn không giống chủ nhân của Thiên Nguyên đại lục.
Những tu luyện giả gần đó khi Tống Hoàng Đình bay xuống, đột nhiên cảm nhận được một lực uy áp cực lớn đè phía bọn họ, ngoài người của Tu Thần ra, thì toàn bộ sinh linh ở Thiên Nguyên đại lục đều quỳ xuống trong nháy mắt.
Tu Thần nhìn những người quỳ xuống bên cạnh mình, khẽ cười một tiếng, hắn khoát khoát tay.
Sức mạnh đẩy họ quỳ đó biến mất vô tung trong phút chốc, mọi người đều bất động trên mặt đất thở hổn hển từng hơi, vừa rồi khi bọn họ quỳ xuống, ngay cả hô hấp và máu trong cơ thể đều ngừng lại, thần nguyên cũng bị giam cầm, cảm giác như sẽ chết ngay lập tức vậy.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tống Hoàng Dình đầy sợ hãi.
Đây chính là chủ nhân chân chính của Thiên Nguyên đại lục sao?
Là chủ nhân của Cửu Nguyên Thánh Vương sao?
Nhớ tới vừa rồi hai người Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên chết trong nháy mắt, mọi người đều thấy rét lạnh cả người.
Giờ khắc này, mọi người lại càng được thể nghiệm sâu sắc hơn về thân phận của loài kiến.
"Gọi một hóa thân xuống đây, có gì thú vị không?" Tu Thần đánh giá đối phương với ánh nhìn chế nhạo.
Người này, thật sự rất thích thể hiện, còn thích hơn cả mình nữa.
Trong đôi mắt lạnh nhạt vô tình của Tống Hoàng Đình toát ra một tia sát ý, nói: "Ngươi đến từ thế giới nào? Tản giới? Tử giới? Hay là Nguyên giới?"
"Có biết Thiên Nguyên giới không?" Đầu Tu Thần đột nhiên lóe lên vầng sáng, lúc này mở miệng hỏi.
Ánh mắt Tống Hoàng Đình không có bất kỳ sự dao động nào, trầm giọng đáp: "Trả lời câu hỏi của ta, ngươi, tới từ đâu, vì sao muốn từng bước xâm chiếm thế giới của ta! Người ngoại giới, ngươi không thể giết chóc lung tung được, nhưng nếu ngươi không cho ta một câu trả lời khiến ta hài lòng, vậy thì giết ngươi cũng là không phải là chuyện không có khả năng."
Giọng điệu của Tống Hoàng Đình vô cùng kiêu ngạo và tự tin.