Chương 189: Kinh Như Tuyết dốc sức chiến đấu với hai Thánh Vương, cường giả bên ngoài thế giới xuất hiện!
Tu Thần nói ra những lời này khiến tất cả mọi người có mặt đều phải trợn tròn mắt.
Giết hai người kia?
Bảo nữ đệ tử Thần Thông cảnh của ngươi giết hai người đã từng là chúa tể của Thiên Nguyên đại lục?
Là tai ta bị nghễnh ngãng, hay là ngươi đang nói đùa?
Trên trời dưới đất, trừ ngươi ra liệu ai có thể giết được hai đại nhân vật này nữa?
Dạ Lãng Thiên và Cửu Nguyên Thánh Vương cũng tỏ ra ngơ ngác, sau đó sắc mặt lập tức sầm lại.
Bọn họ cho rằng Tu Thần đang dùng việc này để sỉ nhục mình!
Chắc chắn hắn sẽ phong ấn tu vi của mình lại, sao đó cho Kinh Như Tuyết chém mình như chém gà.
Tuy họ không cam lòng chết trong tay Tu Thần, nhưng ít nhất nhìn từ bên ngoài họ vẫn còn có danh dự.
Bây giờ mà bị một kẻ Thần Thông cảnh giết chết thì đó là sự sỉ nhục vô cùng to lớn!
"Muốn giết chúng ta thì cứ giết, cần gì phải hạ nhục chúng ta như vậy? Để cho một Thần Thông cảnh như nàng ra ta, ngươi tưởng như thế thú vị lắm sao?" Cửu Nguyên Thánh Vương lớn tiếng quát lên.
"Tu Thần, lẽ nào chúng ta tu luyện bao nhiêu năm, trở thành vua của chúa tể Thiên Nguyên đại lục, lên làm người cai quản, mà ngươi lại thực sự không chừa cho chúng ta một con đường sống nào sao? Lẽ nào đám sâu bọ bọn chúng lại so được với chúng ta sao?" Dạ Lãng Thiên cũng vô cùng tức giận.
Tu Thần đi được mấy bước bèn dừng chân, quay đầu nhìn về phía hai người đang sửng cồ, nhàn nhạt nói: "Trong mắt ta, ngươi và bọn họ giống nhau cả thôi, đều chỉ là sâu bọ."
"Ngươi!"
"Yahhh!"
Dạ Lãng Thiên vừa lên tiếng, Kinh Như Tuyết đã đánh thẳng tới, từ không trung bổ một chưởng xuống. Pháp tướng Phượng Hoàng hiện thân, tiếng phượng hót vang vọng chín tầng trời, làm không gian bốn xung quanh chấn động như muốn sụp xuống.
Trong lĩnh vực của Tu Thần, hắn muốn cho ai vô địch thì người đó sẽ vô địch.
Chỉ khi nào ra khỏi lĩnh vực mới bị đánh về nguyên hình mà thôi.
Toàn thân Kinh Như Tuyết bốc lên ngọn lửa hình phượng hoàng, cơ thể bay lơ lửng giữa bầu trời, tay phải cầm một dây roi đang cháy hừng hực. Sau đó nàng quất mạnh sợi roi trong tay xuống.
"Rầm!"
Dạ Lãng Thiên kinh hãi, lập tức lắc người né tránh.
Nhưng lúc cơ thể hắn xuất hiện lại lần nữa, sợi roi đang bốc cháy bất thình lình quấn chặt lấy hắn.
"A...a..."
Dạ Lãng Thiên phát ra những tiếng kêu thảm thiết chói tai, khiến người ta phải rúng động tâm can.
Ngọn lửa phừng phừng trên sợi roi không ngừng thiêu đốt thần nguyên của hắn. Không gian xung quanh hắn cũng bị cháy rụi, nứt ra vô số vết rách không gian dài mảnh.
Con ngươi của Cửu Nguyên Thánh Vương chợt co rút lại.
Sao lại mạnh đến mức này?
Rõ ràng nàng ta chỉ có tu vi Thần Thông cảnh thôi mà? Vì sao Dạ Lãng Thiên lại không thoát được đòn tấn công của đối phương?
Kinh Như Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Cửu Nguyên Thánh Vương, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, giống như đang nhìn một vật chết rồi.
Sau đó người nàng lóe lên, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt Cửu Nguyên Thánh Vương, khẽ quát lên một tiếng.
"Uỳnh!"
Chỉ thấy nàng giẫm xuống một bước, toàn bộ không gian dưới chân phải của nàng bị nén xuống, sau đó vỡ nát.
"Leng keng!"
Dường như trước mặt Cửu Nguyên Thánh Vương xuất hiện vô số mảnh kính vỡ, tiếp đó từng mảnh kính vỡ này không ngừng lao về phía y.
"Grào!"
Một pháp tướng Bạch Hổ xuất hiện phía sau Cửu Nguyên Thánh Vương, nó to hệt như một ngọn núi, há ngoác miệng ngoạm về phía Kinh Như Tuyết.
Kinh Như Tuyết sầm mặt lại, bàn tay đang nắm sợi roi lửa bỗng nhiên giật một phát, Dạ Lãng Thiên bị kéo đến trước mặt nàng.
Cửu Nguyên Thánh Vương biến sắc, cho ngừng đòn tấn công của pháp tướng, dùng ngón tay bên trái lập ấn.
Hai bàn tay ảo ảnh khổng lồ xé không gian lao đến, chộp mạnh về phía Kinh Như Tuyết.
Kinh Như Tuyết quẳng Dạ Lãng Thiên về phía Cửu Nguyên Thánh Vương, sau đó pháp tướng Phượng Hoàng tỏa ra ngọn lửa chói chang như ánh mặt trời, lao vào đánh nhau với bàn tay ảo ảnh khổng lồ kia.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, khiến toàn bộ Cửu Thiên phải chao đảo.
Dạ Lãng Thiên bị ném bay giữa không trung chợt dừng lại, sau đó hắn khẽ gầm lên một tiếng, vỗ một chưởng xuống đất.
Không gian trước mặt hắn bỗng nhiên tách ra, tạo thành một hố đen khổng lồ cắn nuốt tất cả mọi thứ. Ngọn lửa điên cuồng xung quanh và đá vụn bị nó hút sạch trong nháy mắt.
Hố đen lại một lần nữa mở rộng ra, sau đó hút về phía Kinh Như Tuyết.
Sắc mặt Kinh Như Tuyết lạnh như băng, nàng xòe bàn tay ra túm vào hư không. Hố đen kia lập tức bị chém thành vô số vết nứt màu đen lan ra khắp bốn phương tám hướng, những nơi mà chúng chạm phải đều bị nuốt sạch sẽ không còn một mống.
Người ở bên ngoài không gian Cửu Thiên xem trận chiến bên trong đó, da đầu đều tê dại, tay chân lạnh run.
Một nữ tử Thần Thông cảnh lại có thể đấu ngang tài ngang sức với hai vị Cửu Nguyên Thánh Vương sao?
Thế giới này rốt cuộc là thế nào vậy?
Từ đầu đến cuối họ đều chỉ cảm nhận được tu vi của Kinh Như Tuyết là Thần Thông cảnh mà thôi!
Hơn nữa Tu Thần cũng không hề áp chế thực lực của Cửu Nguyên và Dạ Lãng Thiên.
Một Thần Thông cảnh thực sự có thể đánh với hai Thánh Vương sao?
"Sao lại như vậy chứ?" Cẩm Văn Thiên Thiên cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Nếu nói trận chiến giữa Tu Thần và Thanos đã thay đổi nhận thức của nàng về thực lực, thì trận chiến giữa Kinh Như Tuyết và hai người Dạ Lãng Thiên ngày hôm nay đã khiến nàng hoàn toàn không hiểu gì hết.
Để đối phó với một người có tu vi Thần Thông cảnh, nàng chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là đủ giải quyết rồi!
Nhưng vì sao Kinh Như Tuyết có thể chiến đấu mạnh mẽ và bá đạo đến mức kia? Thậm chí còn có chiều hướng áp đảo hai người Dạ Lãng Thiên?
"Có phải là sư đệ đã dùng thần thông nào đó để nâng cao thực lực của nàng ấy không?" Diệp Thanh Huyền hỏi.
"Có thể tùy ý tăng thực lực của người khác tương đương với Cửu Nguyên Thánh Vương sao? Vậy thì còn tu luyện gì nữa?" Lý Như Ca cười khổ.
Lời của Lý Như Ca rơi vào tai những người khác, khiến họ lập tức co quắp khóe miệng, da gà nổi hết cả lên, thậm chí cả người còn hơi run rẩy.
Điều này quá trái với lẽ trời, thật là ngang ngược phách lối!
Có thể tùy ý cho một người tới đánh nhau với vua của chúa tể Thiên Nguyên đại lục?
Vậy thì họ còn vất vả tu luyện làm gì? Còn ý nghĩ gì nữa?
Tôi luyện mấy vạn năm còn không sướng bằng việc bái được một sư phụ giỏi.
"Nhưng đại nhân không hề áp chế thực lực của hai người kia... Lẽ nào đại nhân thực sự có thể sửa đổi quy tắc thực lực theo ý mình?" Nhất Nguyên cũng hoang mang, mờ mịt.
Nhị Nguyên cười cay đắng, có lẽ y là người bình tĩnh nhất lúc này. Dù sao cũng là do Tu Thần tạo ra, cho nên khác chuẩn mực là chuyện bình thường, đi ngược nhận thức của mọi người cũng là lẽ đương nhiên.
Tam Nguyên nhìn Tu Thần, lại nhìn ba người đang đánh nhau trong không gian Cửu Thiên, thì thào với giọng hâm mộ: "Ta cũng muốn đi vào đó đánh nhau với hai người họ, nhất là Cửu Nguyên Thánh Vương. Ta ngứa mắt với hắn lâu rồi."
Nhất Nguyên: "..."
Nhị Nguyên: "..."
Hai người liếc nhau, sau đó cùng gật đầu tán đồng, đây cũng là suy nghĩ của họ.
Bình thường họ phải sống như chó trước mặt Cửu Nguyên, lúc nào cũng phải ăn nói khép nép. Nếu được đánh một trận, trút hết mọi căm hờn vì bị khinh thường tích tụ bao năm qua, thì có lẽ lúc ngủ họ cũng phải bật cười mà tỉnh dậy mất.
Tu Thần nhìn Kinh Như Tuyết quần đấu với hai người kia, hài lòng gật đầu.
Quả thực là hắn có tăng thực lực của Kinh Như Tuyết lên ngang với cảnh giới của hai người kia, nhưng thực lực như nhau, không có nghĩa là ngươi có thể đánh thắng.
Cách thức chiến đấu và tố chất tâm lý, cộng thêm sách lược đối đầu mới là những điều vô cùng quan trọng.
Thời gian qua, sự rèn luyện của Kinh Như Tuyết đã mang đến hiệu quả tương đối tốt. Nếu để Thượng Cung Cẩn tới đây, đoán chừng chẳng được bao lâu sẽ không chống đỡ nổi, dù sao kinh nghiệm chiến đấu và tố chất tâm lý của nàng ấy vẫn chưa thể dùng ở đây được.
Kinh Như Tuyết mặc xác ngươi là ai, Thánh Vương cũng thế mà Thiên Vương cũng vậy, ông giời xuống đây nàng còn không sợ. Tu Thần bảo giết thì nàng sẽ giết.
Tố chất tâm lý của nàng được Tu Thần "rèn luyện", đã sớm phá vỡ mọi ranh giới rồi.
Trong nháy mắt Tu Thần tăng thực lực cho mình, nàng đã cảm nhận được đó là một thứ sức mạnh hàng thật giá thật! Cho nên những chiêu thức và thủ đoạn trước đây nàng không thể phát huy liền mạch do tu vi thấp thì với tu vi hiện giờ, nàng có thể phát huy tất cả chúng một cách hoàn mỹ.
Kinh Như Tuyết đánh đến say sưa thoải chí!
"Hử?"
Đột nhiên, Tu Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Tới nhanh vậy sao?"