Chương 215. Cho nên, giết y mới là chuyện sảng khoái nhất!
Ánh mắt đó như thế nào?
Không có bất cứ cảm tình gì, không có một chút dao động, ánh mắt đó giống như đang nhìn một cỗ thi thể vậy.
Làm thế nào mà loại ánh mắt này không quen thuộc với Chúc Cửu U vốn giết người vô số cho được?
Đó chính là ánh mắt hắn ta thường dùng với những kẻ địch sắp chết dưới dao mổ của hắn ta.
Tống Hoàng Đình muốn giết mình?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Chúc Cửu U, cho nên cơ thể của hắn ta lùi lại một bước theo bản năng.
Thế nhưng chính một bước này, lại khiến Tống Hoàng Đình mở miệng.
"Những lời Phó Nham Du vừa nói là sự thật, đám lãnh chúa các ngươi đều phải chết hết."
Lời này vừa nói ra, bốn người Chúc Cửu U sợ đến mất mật, lập tức nghĩ đến việc chạy trốn.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Đôi mắt Tống Hoàng Đình trực tiếp tản ra một tia lạnh lẽo, tiếp đó cơ thể bốn người Chúc Cửu U vỡ nát trong nháy mắt, vô số hỏa diễm màu lam đậm tuôn ra từ những lỗ thủng trên cơ thể.
"Á..."
"Tông chủ tha mạng..."
"Tông chủ... Tông chủ, chúng ta trung thành với ngài mà..."
Tiếng kêu thảm thiết và đau khổ của bốn người truyền khắp trăm dặm bát phương, khuôn mặt vặn vẹo đến không còn hình người, làn da trên cơ thể bị phỏng và biến dạng trong nháy mắt.
Bốn người Tư Mã Liệt Dương ở phía dưới thấy thế, trong lòng cũng run rẩy và hoảng sợ, không nhịn được nuốt nước bọt thật mạnh.
Bọn họ đã sớm nghĩ đến kết cục này rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn rất khó mà chấp nhận được.
Tám vị lãnh chúa đã từng là tâm phúc trung thần của Tống Hoàng Đình!
Mà hiện giờ đối mặt với bốn người thuộc hạ không chọn phản bội còn xuống tay tàn nhẫn và hung bạo như thế, vậy kết quả của bọn họ sẽ là gì? Hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Đường đã đi đến bước này rồi, đã không còn đường sống để trở về nữa.
"Ngươi đúng là tàn nhẫn thật đấy!" Tư Mã Liệt Dương nhìn bốn người Chúc Cửu U giãy dụa một cách tuyệt vọng và kêu gào thảm thiết trên không trung, toàn thân họ run rẩy, mỗi một chữ, mỗi một thanh âm đều mang theo sợ hãi cùng căm phẫn.
Tống Hoàng Đình liếc về phía Tư Mã Liệt Dương, khẽ cười một tiếng rồi nói: "Vậy thì sao? Đối với bản tôn mà nói, các ngươi đều chỉ là loài giun dế mà thôi, muốn giết thì giết, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản tôn sẽ ôm lòng áy náy với các ngươi sao?"
Những lời nói này, khiến cho tâm bốn người Tư Mã Liệt Dương thật sự như tro tàn, cơ thể hơi lảo đảo.
"Thì ra cho tới nay ngươi vẫn coi chúng ta như vậy sao?" Phó Nham Du siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Hoàng Đình giống như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy.
Tống Hoàng Đình vốn dĩ không để tâm đến những lời Phó Nham Du nói, đưa tay phải ra rồi nắm chặt lại.
"Ặc... A..."
"Ầm!"
Cơ thể của bốn người Chúc Cửu U trực tiếp nổ tung trong không trung, hóa thành huyết vụ đầy trời.
"Tu Thần, ngươi ép ta hết lần này tới lần khác, cho rằng ta không trị được ngươi thật sao?" Tống Hoàng Đình nhìn chằm chằm vào Tu Thần rồi nói.
"Đối với ta và ngươi mà nói, những kẻ này đều là rác rưởi, ta biết hiện tại ngươi đang che chở cho bốn tên vô dụng dưới kia, không để ta giết bọn chúng, nhưng U Minh giới này là lĩnh vực của ta! Hiện giờ ngươi cũng chỉ mới xâm chiếm được một nửa mà thôi. Nếu thật sự phải chiến đấu một mất một còn, vậy mọi người đều chẳng được lợi gì."
Sở dĩ Tống Hoàng Đình tự tin như vậy là vì y cho rằng Tu Thần chỉ khống chế được một nửa hồn vực, thực ra cũng do Tu Thần cố ý để cho y biết mà thôi.
Không có gì bất ngờ, vậy không phải trò chơi sẽ trông rất nhàm chán hay sao?
Hắn thích khiến người khác phải tuyệt vọng trong tự tin, rồi hủy diệt trong tuyệt vọng!
"Tống Hoàng Đình!"
Phó Nham Du nhìn thấy Tống Hoàng Đình hoàn toàn không để ý đến mình, sau đó lại nói mấy lời này với Tu Thần, lập tức nổi giận, lớn tiếng quát.
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Tống Hoàng Đình liếc về phía Phó Nham Du, gầm một tiếng giận dữ.
Chỉ thấy từng mảng không gian sụp đổ rồi hóa thành những hố đen, trực tiếp phóng thẳng về phía Phó Nham Du, trong nháy mắt đã tới trước mặt Phó Nham Du, xé rách hắn ta thành bụi phấn trong thoáng chốc.
Đối mặt với Tống Hoàng Đình, những lãnh chúa bọn họ vốn dĩ không có bất kỳ lực phản kháng nào.
Tu Thần vẫn không động tay như cũ, còn tự đổ một chén trà cho mình rồi nhấp một ngụm.
Tư Mã Liệt Dương nhìn tình hình này, sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau, đi đến bên người Tu thần.
"Kể khổ xong rồi sao?" Tu Thần đặt ly trà xuống rồi hỏi.
"Đại... Đại nhân..." Vẻ mặt ba người Tư Mã Liệt Dương đau khổ, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Tu Thần khẽ cười một tiếng rồi đáp: "Chỉ có kẻ yếu mới kể khổ, mà kẻ mạnh hoặc là hiên ngang chịu chết, hoặc là quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau này lại báo thù, nếu các ngươi còn muốn trút giận thì cứ tiếp tục đi, ta còn rất nhiều thời gian."
Nghe lời này của Tu Thần, ba người cúi thấp đầu trong sự hổ thẹn, không dám lên tiếng.
Tu Thần chậm rãi đứng dậy, sau đó duỗi cái eo mỏi rồi nói: "Nói nhiều lời vớ vẩn như vậy để làm gì, dù sao vẫn là kết cục không chết không ngừng mà thôi, có ích gì khi các ngươi cần câu trả lời sao? Có ý nghĩa sao? Y nói cho các ngươi câu trả lời thì các ngươi sẽ dễ chịu hơn sao? Không, sẽ không dễ chịu đâu, chỉ có thể khó chịu hơn thôi, cho nên, giết chết y mới là chuyện sảng khoái nhất, lui xuống hết đi."
"Rõ! Thưa đại nhân!" Ba người vội vàng lùi về phía sau Tu Thần.
Tu Thần tiến lên vài trước, ngẩng đầu nhìn Tống Hoàng Đình rồi nói: "Vẫn là hóa thân sao? Có thể có chút khí thế của tông chủ Lưu Vân Tiên tông được không, đưa bản thể của ngươi xuống đây..."
"Đồ khốn nạn! Ngươi thật sự cho rằng ngươi coi trời bằng vung thì không ai có thể trị được ngươi sao? Bản thể của chúng ta không tới đây, chính là muốn cho ngươi một cơ hội! Thấy năng lực của ngươi không tồi, trả lại quyền hạn thế giới đây, sau đó bản trưởng lão có thể thỉnh cầu tông chủ bỏ qua chuyện cũ, nhận ngươi vào Lưu Vân Trạch ta, với năng lực của ngươi, vào Lưu Vân Tiên tông chúng ta có thể trở thành trọng điểm bồi dưỡng!" Chiến Vô Cực lạnh giọng nói.
Tu Thần trừng mắt nhìn, chợt cười ha ha.
"Ngươi vừa nói gì cơ? Nói lại lần nữa xem, ta sợ lỗ tai ta nghe nhầm mất rồi, Tống Hoàng Đình, thuộc hạ của ngươi đều bại não và tự đại hết như vậy cả sao? Có phải đầu bị cháy đến hỏng rồi không?" Tu Thần nói với vẻ mặt châm biếm.
"Ngậm miệng vào thứ dốt nát kia! Bản trưởng lão thật muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu sức mạnh mà dám đắc tội với Lưu Vân Tiên tông ta!" Chiến Vô Cực tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên đầy dữ tợn, gầm nhẹ một tiếng, sau đó tức giận xông đến.
Chỉ thấy trong bầu trời, một bóng pháp tướng màu đen cực lớn xuất hiện, bí mật mang theo hỏa diễm màu đen hủy thiên diệt địa, đánh mạnh về phía Tu Thần.
Mấy người Tư Mã Liệt Dương cảm thấy bóng lửa màu đen che trời và che lấp cả mặt trời, bí mật mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, dường như cảm thấy linh hồn của mình sắp bị khí tức đó thiêu hủy, bất luận là cơ thể hay linh hồn đều vô cùng đau đớn, thậm chí không thể đứng thẳng người được.
Tu Thần không hề động đậy, vẫn bình tĩnh đứng một chỗ như cũ.
Mọi người thấy hình như Tu Thần hoàn toàn không có ý định đánh trả, trong lúc nhất thời lo lắng sốt ruột vô cùng.
Mà mấy người Tống Hoàng Đình lại không mang chút biểu cảm nào, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc Tu Thần sẽ đối phó với Chiến Vô Cực thế nào đây.
Hóa thân lần này cũng không phải mang thực lực giống của hóa thân đi đến Thiên Nguyên đại lục ngày trước.
Đây là hóa thân có thực lực mạnh nhất của bốn người bọn họ! Cảnh giới thấp nhất cũng là Nguyên Đan cảnh!
"Đại... nhân!"
Nhìn thế tấn công trước mặt sắp đánh lên người Tu Thần, Tư Mã Liệt Dương thấy Tu Thần vẫn không có bất cứ suy nghĩ phòng thủ hay phản kháng nào như cũ, cuối cùng không nhịn được mà kêu lên.
Sắc mặt của Chiến Vô Cực lúc này thật đáng sợ, lão cười nói: "Được lắm! Không phòng thủ đúng không? Rất kiêu ngạo! Ta thật muốn nhìn xem ngươi tránh một chiêu Hắc Viêm Chước Nguyệt này của ta thế nào!"
Tu Thần mỉm cười, sau đó hắn di chuyển.
Nhưng vẫn không công kích, mà là cơ thể lùi về sau một bước.
Tiếp đó, một bóng người cường tráng màu tím đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, là Thanos.
Thanos hơi vặn cổ, nhìn Hắc Viêm khủng khiếp trên đỉnh đầu kia sắp rơi xuống, gã nhếch mép cười lạnh một cái, sau đó bay thẳng lên, trực tiếp đâm vào ngọn lửa.