Chương 214. Tống Hoàng Đình giáng lâm, cơn giận của lãnh chúa!
Tư Mã Liệt Dương cũng biết câu trả lời vừa rồi của mình rất ngớ ngẩn, trông giống như một đứa trẻ.
Nhưng mà hắn ta cũng buồn bực lắm, dù sao cũng không thể nghĩ câu trả lời quá lâu được? Đặc biệt là vào lúc này, hắn ta lại càng không thể do dự được, lỡ như Tu Thần cho rằng thực ra trong lòng hắn ta vẫn hướng về Tống Hoàng Đình thì phải làm sao đây?
Tu Thần lắc đầu, cười nói: "Lời đánh giá này nghe có vẻ vẫn chưa đúng trọng tâm cho lắm."
Tư Mã Liệt Dương phụ họa với một nụ cười gượng gạo.
"Ngươi nghĩ, vì sao Thiên Nguyên Tử lại chọn rời đi vào lúc này?" Tu Thần lại hỏi.
Đây là vấn đề mà Tu Thần hiện đang nghi ngờ.
Tốc độ mở rộng lĩnh vực vô địch của mình đã rất nhanh rồi, mà vẫn không thể nào đuổi kịp bước chân chạy trốn của lão già kia.
Tư Mã Liệt Dương lắc đầu rồi đáp: "Ta cũng không rõ nữa, ta đoán là tiền bối Thiên Nguyên Tử vì lo lắng Tống Hoàng Đình sẽ kiểm tra U Minh giới chặt chẽ nên mới rời đi thôi.”
Đối với Thiên Nguyên Tử, thực ra Tư Mã Liệt Dương cũng không hiểu về lão cho lắm, chỉ từng nghe nói đến những việc lúc trước của lão mà thôi.
Khi Tống Hoàng Đình kiểm tra nghiêm ngặt, trong lòng hắn ta cũng vô cùng thấp thỏm, nếu như bị phát hiện, vậy hắn ta nhất định phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng mà bây giờ không còn cần thiết nữa rồi, Thiên Nguyên Tử đã rời đi, và rồi đồ đệ của lão ta cũng rất lợi hại, hiện giờ đang ngồi ở nơi này đợi Tống Hoàng Đình tới.
"Ầm..."
Đúng lúc này, đột nhiên toàn bộ không gian ở U Minh giới bắt đầu rung chuyển, trên bầu trời nứt ra một khe hở cực lớn.
Tu Thần ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng cũng đến rồi sao? Tốc độ này không ổn nha.
Tám vị lãnh chúa cũng ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ mặt vô cùng căng thẳng, một số người thì sợ hãi, trong khi những người khác thì kích động.
Những đám mây trên vòm trời bị hút vào trong khe nứt một cách điên cuồng, trong phút chốc, khe nứt màu đen lóe lên tia chớp dữ dội, mỗi một tia chém đứt không gian thành từng đường, tiếng sấm cuồn cuộn, nghe qua cực kỳ đáng sợ.
Tiếp đó, bốn bóng người bước ra từ trong khe nứt, và người dẫn đầu tất nhiên chính là Tống Hoàng Đình.
Sắc mặt Tống Hoàng Đình nặng nề, giữa hàng lông mày tràn ngập lệ khí, đôi mắt đó lại càng lấp đầy sự giận dữ và sát khí vô biên, ánh mắt đó liếc qua nơi nào, ngay cả không gian nơi đó cũng bị bóp méo.
Sau lưng y là ba vị trưởng lão cũng mang theo vẻ mặt lạnh nhạt, vừa xuất hiện đã nhìn chằm chằm về phía Tu Thần, sát ý ngập trời.
Nhìn thấy mấy người Tống Hoàng Đình, sắc mặt tám vị lãnh chúa xám như tro tàn, trái tim như sắp nhảy ra khỏi họng.
Tư Mã Liệt Dương nuốt nước miếng một cách khó khăn, sau đó cơ thể hơi dịch một chút về phía Tu Thần.
"Đại nhân! Đại nhân cứu ta! Đại nhân cứu ta với! Đám người này đều đã phản bội ngài rồi! Ta bị ép buộc, bất đắc dĩ mới phải tạm thời thỏa hiệp! Đại nhân mau cứu ta với!"
Chúc Cửu U lập tức phản bội, kêu gào một cách điên cuồng về phía Tống Hoàng Đình ở trên bầu trời, sau đó cơ thể lóe lên một cái rồi biến mất ngay tại chỗ.
Sau đó, lại có thêm ba lãnh chúa nữa phản bội, nhanh chóng rời đi theo Chúc Cửu U.
Hiện tại, bên người Tu Thần chỉ còn lại bốn vị lãnh chúa.
Tư Mã Liệt Dương, Thành Không, Phó Nham Du còn có cả Tư Đồ Hạo nữa, bốn người bọn họ quyết tâm muốn đứng về phía Tu Thần.
Nhưng mà nhìn thấy có bốn người rời đi trong nháy mắt, sắc mặt mấy người Tư Mã Liệt Dương cũng trở nên khó coi vô cùng, sớm biết thế này thì vừa nãy đã để Tu Thần giết chết bọn họ cho rồi.
Bốn người đó đến trước mặt Tống Hoàng Đình, quỳ trên không trung, tức giận mà chỉ vào đám người phía dưới rồi nói: "Đại nhân, đám người này đã sớm có lòng phản nghịch! Đặc biệt là Phó Nham Du, hắn ta là người đầu tiên phản bội ngài! Còn có Tư Mã Liệt Dương nữa, gã đã cấu kết với tên Thiên Nguyên Tử đó từ lâu rồi ạ! Mấy tên phía sau chính là đồ đệ của Thiên Nguyên Tử! Hai sư đồ bọn chúng chính là kẻ đã cướp đoạt Tản giới!"
Tư Mã Liệt Dương nói với ánh mắt căm phẫn: "Không sai! Ta phản bội đấy thì sao? Tống Hoàng Đình, ngươi cũng có vợ con! Ngươi đã từng đồng ý với chúng ta, cứ cách một ngàn năm sẽ cho chúng ta trở về Tử giới thăm người thân một lần! Trở về Tử giới tu dưỡng tâm tính một khoảng thời gian! Nhưng kết quả thế nào? Sau khi tới nơi này, chúng ta cũng không thể trở lại được nữa!”
"Đúng vậy! Tống Hoàng Đình, chúng ta là con người! Không phải là những hồn yêu đó! Ở lại nơi này sẽ vất bỏ tương lai, chúng ta biết chứ, ai bảo chúng ta là đệ tử của Lưu Vân Tiên tông, thế nhưng còn chuyện ngươi đồng ý cho chúng ta rời đi thì sao? Vì sao ngươi vẫn chưa làm? Một ngày, cho dù là một nghìn năm chỉ có một ngày cũng được cơ mà!" Phó Nham Du cũng quát theo.
Đối mặt với sự chất vấn của những người đã từng là thuộc hạ của mình, Tống Hoàng Đình hoàn toàn không để ý đến, thậm chí từ đầu tới cuối cũng chưa từng liếc mắt nhìn mấy người bọn họ, tầm mắt của y vẫn luôn đặt trên người Tu Thần.
Đối với y mà nói, Tư Mã Liệt Dương phải chết, mà bốn người Chúc Cửu U phản bội rồi lại trở về vừa rồi cũng phải chết như thế.
Đám người này đã không còn cần thiết để tồn tại nữa rồi.
Nhưng những chuyện này đều nói sau cả đi, vấn đề cần phải giải quyết bây giờ vẫn là Tu Thần!
"Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì? "Tống Hoàng Đình lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt mấy người Tư Mã Liệt Dương đanh lại, chợt khuôn mặt trở nên vô cùng khó chịu, thái độ của Tống Hoàng Đình giống như đâm một nhát dao vào ngực bọn họ vậy.
Đối mặt với sự chất vấn như vậy của bọn họ, vậy mà y lại hoàn toàn không để ý đến?
Bình thường làm con kiến, làm rác rưởi còn chưa tính, nhưng bây giờ bởi vì bọn họ không được xem như người của Lưu Vân Tiên tông nữa, mà không đếm xỉa đến mình như cũ hay sao?
Bọn họ chỉ muốn một câu trả lời mà thôi.
Tư Mã Liệt Dương nhìn về phía Tu Thần, ánh mắt tràn ngập sự khẩn cầu và đau khổ.
"Được, nể mặt ngươi và lão già có giao tình không tồi, ngươi cứ hỏi đi, hỏi cho rõ chuyện của ngươi và y đi." Tu Thần nhìn ra suy nghĩ của Tư Mã Liệt Dương, vì thế mở miệng đáp.
Tư Mã Liệt Dương gật đầu biết ơn với Tu Thần, sau đó lại nhìn Tống Hoàng Đình, lớn giọng nói: "Tống Hoàng Đình, đối với ngươi mà nói, chúng ta quả thật không là gì cả, chỉ là đám người trông nhà mà thôi, nhưng hiện tại ta muốn hỏi ngươi một câu! Lúc trước khi ngươi chọn chúng ta xuống đây, có phải ngay từ đầu đã không dự tính cho chúng ta trở về hay không? Cho dù là một lần!"
"Tư Mã Liệt Dương! Ngươi coi mình là nhân vật thật sao? Thật sự tưởng rằng ngươi theo tên đó thì có thể nói chuyện với đại nhân một cách kiêu ngạo như vậy được sao? Ta nói cho ngươi biết, đại nhân chọn trúng các ngươi tới đây, đó là xem trọng các ngươi! Ngươi không phục, trong lòng ngươi không phục, vậy tại sao mỗi lần đại nhân xuống đây kiểm tra, ngươi đều không dám nói nửa lời? Bây giờ thì sao? Tìm được một chỗ dựa vững chắc, rồi muốn tìm một lí do để yên tâm thoải mái phải bội đúng không?" Chúc Cửu U cười lạnh rồi nói.
"Đúng đó! Tất cả những gì chúng ta có đều do Lưu Vân Tiên tông cho, là do tông chủ cho! Cái mạng này cũng là của y, ngươi có tư cách gì hỏi tông chủ làm việc như thế nào? Tông chủ nhân hậu vô song, sao có thể tha cho ngươi việc nói xấu và không tôn trọng ngài như thế!" Lãnh chúa kia cũng lập tức quát lên giận dữ.
Sắc mặt Tiêu Thiên Hùng đau khổ, mỗi một chữ Tư Mã Liệt Dương nói ra đều chém vào trong lòng hắn ta, nhưng hắn ta lại không dám phản bội Tống Hoàng Đình, cũng chỉ có thể chạy qua một bên, im lặng không lên tiếng.
Bốn người Tu Mã Liệt Dương nghe những lời hai người kia nói, đều tức đến mức cả người phát run, nhìn về phía Chúc Cửu U đầy căm tức rồi nói: "Chúc Cửu U! Ngươi tưởng rằng Tống Hoàng Đình sẽ tha cho ngươi thật sao? Không ai trong chúng ta báo cáo chuyện Thiên Nguyên Tử xuất hiện lúc trước lên trên! Ngươi cảm thấy y sẽ để ngươi sống sao? Thật đúng là ngu xuẩn!"
"Các ngươi vẫn chưa nhìn rõ tình hình sao? Tống Hoàng Đình sẽ không để các ngươi sống đâu! Ai cũng đừng hòng sống sót! Bây giờ ngươi còn nịnh y? Ngươi nhìn xem y có liếc mắt nhìn ngươi không?" Phó Nham Du cười lạnh rồi nói.
Trong lòng hai người Chúc Cửu U và Lạc Vô Dị run lên, theo bản năng nhìn về phía Tống Hoàng Đình.
Quả thật, từ đầu đến cuối, Tống Hoàng Đình và hai vị trưởng lão bên cạnh y không hề liếc nhìn mấy vị lãnh chúa một chút nào, như thể họ không tồn tại vậy.
"Đại... Đại nhân?" Chúc Cửu U hỏi một câu với giọng run rẩy.
Một tiếng kêu này, rốt cuộc cũng khiến Tống Hoàng Đình nhìn về phía y.
Thế nhưng sau khi Chúc Cửu U nhìn thấy ánh mắt Tống Hoàng Đình đang nhìn mình, toàn thân y run rẩy, cả người phát lạnh thật lâu.