Chương 222: Hao tổn tu vi ngàn năm! Cấm chế Cửu Biện Huyết Liên!
Lưu Vân Tiên Tông, dưới chân vách núi Quỷ Mưu có một vực sâu thăm thẳm.
Lúc này sắc mặt của Tống Hoàng Đình và tám trưởng lão đều rất nghiêm trọng
Chín người đứng thành vòng tròn, Tán Giới Liên Đồ sắc vàng lơ lửng giữa bọn họ.
Mà tất cả tiểu thế giới trên Tán Giới Liên Đồ đều là tối tăm.
Ba tiểu thế giới khác cũng đã bị ba vị trưởng lão thu hoạch hoàn toàn, bên trong không còn sinh linh nào nữa.
Xem ra hiện giờ trong toàn bộ phạm vi Tán Giới Liên Đồ chỉ có Thiên Nguyên đại lục là còn sinh linh.
“Tông chủ, được rồi.” Chiến Vô Cực trầm giọng nói.
Dưới vách núi Quỷ Mưu là nơi bọn họ phong ấn Tán Giới Liên Đồ, toàn bộ vực thẳm đều được thiết lập cấm chế mạnh mẽ, trừ phi có ngọc giản cấm chế, nếu không tu vi dưới Đan Tổ cảnh đều không thể giải trừ.
Tống Hoàng Đình khẽ gật đầu nói: “Bắt đầu đi, đem liên đồ này phong ấn ở đây, sau này đợi Tĩnh Nhi quay trở lại là được.”
“Thiếu tông chủ khi nào mới về?” Phong Nguyệt Lục khẽ hỏi.
“Ngày kia là có thể về đến nơi, chúng ta chỉ cần phong ấn Tán Giới Liên Đồ, khiến Tu Thần không thể ra ngoài là được. Đợi khi Tĩnh Nhi trở về, không cần biết hắn có thủ đoạn và thân phận gì, giết không tha!” Tống Hoàng Đình đanh mặt lại, ánh mắt ngâp tràn sát ý.
Cả đời này y hận nhất chính là Tu Thần, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hận người nào như vậy.
Giờ đây mỗi khi nghĩ đến bộ dạng thản nhiên như không của Tu Thần, y đều cảm thấy đau thắt tim. Nếu có thể, y không ngại đích thân cắn nát từng miếng thịt trên người Tu Thần! Y không sợ ghê tởm, không sợ mất mặt, chỉ muốn trút hết oán hận trong lòng.
Chín người lùi về phía sau một bước, tiếp đó hai tay đồng thời làm ra pháp quyết thần thông.
“Rầm…”
Cả vách núi Quỷ Mưu lúc này bỗng rung lắc dữ dội. Trong lòng bàn tay mỗi người chợt hiện lên một cánh hoa màu đen xoay tròn.
Cả cánh hoa đen kịt, tỏa ra tử khí nồng nặc. Chín cánh hoa đen chầm chậm trôi về phía Tán Giới Liên Đồ, bay lơ lửng bên trên nó.
Bọn Tống Hoàng Đình nhanh chóng cắn ngón tay, một giọt máu bay về phía những cánh hoa, trong chốc lát dung hòa vào cánh hoa.
Sau đó, chín cánh hoa này bắt đầu dần biến thành màu đỏ máu, khiến cả vùng vực thẳm sáng rực một màu đỏ chói lọi, tràn ngập huyết khí.
“Ngưng!”
Tống Hoàng Đình thấp giọng quát một tiếng. Khí tức toàn thân của tám vị trưởng lão khác cũng đồng thời tăng vọt.
Chỉ thấy chín cánh hoa bỗng chốc kết hợp lại với nhau, hình thành một đóa Cửu Biện Huyết Liên. Sau đó, bầu trời cũng bắt đầu biến sắc, những đám mây đỏ bắt đầu tụ lại trên bầu trời,
Cửu Biện Huyết Liên chầm chậm bay lên, lơ lửng trên vách núi Quỷ Mưu, sắc máu nhuốm thẫm đất trời.
“Đoàng!”
Chín tia sét đỏ giáng xuống Cửu Biện Huyết Liên, sau đó không gian bắt đầu rung lắc kịch liệt. Cửu Biện Huyết Liên rơi xuống hàng nghìn mét, sắc máu bao trùm toàn bộ vực Quỷ Mưu.
“Hoàn thành rồi, cấm chế Cửu Biện Huyết Liên này là cấm chế tối cao, hao tổn tu vi ngàn năm của chúng ta. Tên Tu Thần đó cho dù có thủ đoạn thông thiên, trong thời gian ngắn cũng không cách nào phá giải được!” Sắc mặt Phong Nguyệt Lục hơi nhợt nhạt, ánh mắt đầy dữ tợn.
Tu vi ngàn năm đối với họ là một cái giá quá đắt! Nhưng không còn cách nào khác, nếu Tán Giới Liên Đồ bị đoạt mất, để Tu Thần mang đi, thì cái giá phải trả còn thê thảm hơn bây giờ gấp vạn lần, thậm chí Lưu Vân Tiên tông từ giờ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Đến lúc đó nhất định phải khiến tên tiểu tử này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong! Sau khi lấy những tiểu thế giới kia về cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể hồi phục nguyên khí, thành quả một ngàn năm này coi như là uổng phí rồi!” Trương Phi Lâu cau mày, lạnh giọng nói.
Chiến Vô Cực nhìn Tán Giới Liên Đồ nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, không cần thiết phải rối rắm mãi như thế, cứ coi đây là một kiếp nạn đi. Dù sao chúng ta cũng sẽ thu hồi lại rất nhanh, chỉ một ngàn năm thôi. Lưu Vân Tiên tông chúng ta có thể kiên trì được.”
“Được rồi, mau rời khỏi đây thôi, ở trong cấm chế Cửu Biện Huyết Liên không có lợi cho chúng ta, đợi Tĩnh Nhi trở lại là mọi chuyện đều ổn.” Tống Hoàng Đình nói.
Mọi người đồng loạt gật đầu, bóp vỡ ngọc giản cấm chế trong tay, rồi biến mất ngay tại chỗ.
Trong U Minh giới, Tu Thần ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Đại nhân, sao tiểu nhân cảm giác hình như có một luồng huyết khí vô cùng lớn mạnh đang ngập tràn trên bầu trời? Ngài xem bầu trời đã biến thành màu đỏ sẫm rồi kìa.” Tư Mã Liệt Dương lo lắng ngước nhìn lên trời.
Phó Nham Du cũng lo âu, lẩm bẩm nói: “Bọn họ đã khởi động cấm chế Cửu Biện Huyết Liên rồi ư? Phong ấn Tán Giới Liên Đồ, là để đại nhân không thể ra ngoài được?”
Tu Thần nhìn về phía Phó Nham Du, đọc những ký ức liên quan đến cấm chế Cửu Biện Huyết Liên.
“Tu vi ngàn năm, lấy máu tươi làm vật dẫn, hóa thành huyết liên vây trận, không tồi, rất có bản lĩnh.” Tu Thần cười lớn.
Mấy người Tư Mã Liệt Dương nhất thời biến sắc.
“Thật là cấm chế Cửu Biện Huyết Liên sao? Ta nghe nói cấm chế này vô cùng hung ác, trừ phi có ngọc giản huyết liên, nếu không căn bản không thể ra được.” Tư Đồ Hạo hoảng hốt.
Tu Thần mỉm cười.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn khống chế được U Minh giới, còn lại ba tiểu thế giới không rõ tình hình, nhưng cũng không cần rõ nữa.
Cấm chế trâu bò như thế mà cũng xuất hiện rồi, thì chắc chắn ba tiểu thế giới kia cũng đã bị thu hoạch hoàn toàn, có lẽ bên trong đến một con kiến cũng không còn.
Lần này bọn họ vây khốn mình, chứng tỏ hiện tại bọn họ tạm thời bỏ qua Tán Giới để chờ đợi!
Nhưng là đợi ai?
Chẳng lẽ bọn họ có thể mời được đại năng nào của Tử giới ra tay ư?
“Lưu Vân Tiên tông có chỗ dựa không?” Tu Thần hỏi.
Tư Mã Liệt Dương lắc đầu nói: “Không rõ nữa, chí ít trước khi chúng tiểu nhân xuống đây, không nghe nói có chỗ dựa nào cả. Nhưng Tống Quan Tĩnh - con gái Tống Hoàng Đình có thực lực và thiên phú vô cùng lớn mạnh, nói không chừng được gửi cho một thế lực lớn nào đó, từ đó dựa dẫm vào đối phương.”
Tống Quan Tĩnh?
Tu Thần nheo mắt.
Bọn người Tư Mã Liệt Dương đã xuống đây cả vạn năm rồi (vạn năm này là vạn năm của Tử giới, không phải của Tán giới, thời gian không giống nhau).
Trong vạn năm này, Lưu Vân Tiên tông trèo được lên cao cũng không phải là không thể, nếu Tống Quan Tĩnh đó thật sự là một nhân tài, thì khả năng này rất lớn.
“Bọn họ… đừng bảo là muốn nhốt chúng ta lại, sau đó cho cao thủ xuống đối phó với đại nhân đấy nhé?” Thiết Đầu vẫn luôn chậm nhịp bỗng tự vỗ đầu mình kinh hãi kêu lên.
Bọn Tư Mã Liệt Dương lườm nó một cái, không thèm để ý đến nó.
“Đại nhân, trước mắt chúng ta phải làm gì đây?” Phó Nham Du khẽ hỏi.
Hắn ta thấy Tu Thần vẫn mang vẻ mặt điềm tĩnh, điệu bộ dường như không bị lay động chút nào, trong lòng bỗng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Bọn họ chắc đang đợi Tống Quan Tĩnh đến chăng? Được, đợi thôi.” Tu Thần nói.
“Vậy… Không phá vỡ cấm chế này sao?” Tư Mã Liệt Dương có chút khó hiểu.
“Người ta hao tổn tu vi ngàn năm chế tạo ra cấm chế, chính là vì muốn kéo dài thời gian đợi viện binh đến. Vừa mới làm xong đã phá vỡ, chẳng phải sẽ khiến bọn họ cảm thấy rất mất mặt sao?” Tu Thần nhìn Tư Mã Liệt Dương nói.
Mọi người: "…"
Những lời này của Tu Thần khiến đám người kia không biết phải tiếp lời ra sao nữa.
Trước đó hắn kêu Thanos vờn giết Tống Hoàng Đình và ba vị trưởng lão là đã không cho người ta chút thể diện nào rồi, bây giờ lại còn nói phải nể mặt…
“Các người đợi ở đây, để ta đi bế quan chút.” Tu Thần nhìn một lượt, sau đó biến mất.
Bọn Tư Mã Liệt Dương mang đầy lòng nghi hoặc, ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này rồi còn bế quan cái quái gì?
Ngộ nhỡ bế quan vạn năm, đợi ngươi xuất quan thì bọn ta đều chết sạch rồi…
Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra này,trái tim mọi người đều không nhịn được mà run lên.