Chương 221: Khống chế hoàn toàn! U minh đổi chủ!
Từ trong lời nói ban nãy của bà lão, Tu Thần cũng mơ hồ có được nhận thức ban đầu về chín đại lão Đại Nguyên giới.
Trong đám người này chắc chắn có kẻ đã đạt đến Hư Không Tạo Vật, thậm chí còn có khả năng đạt đến Vãng Sinh Chuyển Hồn.
Cũng khó trách tích điểm không nhịn được muốn chuyển kiếp, còn lề mề thêm nữa nói không chừng hắn thật sự toi mất, bị người ta ăn tươi nuốt sống, để người ta trở thành tích điểm mới.
Đương nhiên, lĩnh vực vô địch vẫn là đặc quyền tuyệt đối của Tu Thần, đây là điều mà tích điểm mang đến, những kẻ khác đều không cách nào có được.
Đây cũng là sự bất lực và bi ai của tích điểm, không phải thể sinh mệnh thì không thể có được năng lực này, thế nên mới có Tu Thần của hôm nay.
“Xem ra, bà hiểu rất rõ bản chất của Chư Thiên Vạn Giới.” Tu Thần khẽ cười.
Bà lão cười tự giễu nói: “Dù sao cũng là cư dân Nguyên giới, lại còn là nô bộc của đệ nhất thánh nữ Vũ Hóa Thần triều, vẫn nghe được ít nhiều về những chuyện này.”
“Tiên sinh, bà già này biết ngài đến tìm ta vì chuyện gì. Năm đó ta dùng pháp bảo Phệ Nguyên mượn nơi đây làm chỗ trú thân, nay ngài muốn khống chế hoàn toàn U Minh giới đương nhiên cũng phải thu hồi, bà già này thực lực không bằng ngài, đỡ không nổi nửa chiêu. Nhưng ta có một thỉnh cầu, có thể cho ta gặp tiểu thư một lần không? Chỉ một lần thôi.” Bà lão khẩn cầu nhìn Tu Thần, khẽ run rẩy giơ ngón tay khô quắt lên.
Tu Thần biết rõ, bà lão này thật sự muốn gặp Thượng Cung Cẩn, nhưng cũng là muốn xác nhận Thượng Cung Cẩn có phải thật sự bái sư nhập môn nơi hắn hay không.
“Được.” Tu Thần gật đầu.
Tuy bà lão không thể xác định Tu Thần có thật sự là sư phụ của Thượng Cung Cẩn hay không, nhưng Tu Thần lại có thể xác định được thân phận của bà ta, từ khi Thượng Cung Cẩn ra đời bà lão này vẫn luôn cận kề chăm sóc.
“Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh!” Khóe mắt hoen đỏ, bà lão cảm kích đứng dậy.
Tu Thần phẩy tay, bóng dáng Thượng Cung Cẩn xuất hiện bên cạnh.
“Sư phụ?” Thượng Cung Cẩn ngây người, nghi hoặc nhìn Tu Thần, sau đó lại nhìn xung quanh. Khoảng không vô tận khiến sắc mặt nàng ta bỗng chốc tái nhợt, trái tim run rẩy sợ hãi.
“Tiểu… tiểu thư…”
Bà lão nhìn bóng lưng Thượng Cung Cẩn, chầm chậm giơ đôi tay run rẩy lên muốn chạm vào, nhưng lúc sắp chạm đến lưng Thượng Cung Cẩn bỗng ngừng lại, rút tay về.
Thượng Cung Cẩn cau mày, quay đầu nhìn phía sau.
Sau đó, nàng ta ngẩn người.
Khi nàng ta nhìn thấy bà lão này, trong lòng bỗng ngập tràn đau thương, khóe mắt cũng hoen đỏ, trong lòng khó chịu vô cùng.
Nàng ta thề rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy bà lão, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy thân thiết quen thuộc đến vậy.
“Bà… bà là ai?” Thượng Cung Cẩn nghẹn ngào, sau đó nàng ta cũng phát hiện bản thân có gì đó không đúng. Khi lau khóe mắt, Thượng Cung Cẩn nhìn ngón trỏ của mình với vẻ không dám tin, không ngờ bên trên lại có nước mắt của mình.Sao ta lại khóc?
Tại sao bây giờ tim lại thấy đau đến vậy?
Tại sao lại cảm thấy bà lão trước mặt thân thiết quen thuộc vậy?
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Thượng Cung Cẩn, sau đó nàng ta nhìn về phía Tu Thần.
“Sau này sẽ giải thích cho ngươi, bây giờ không cần biết quá nhiều.” Tu Thần nói.
Thượng Cung Cẩn gật đầu.
Bà lão cũng gật đầu với Tu Thần, tỏ ý với hắn là đã được rồi.
“Ngươi về trước đi, vi sư còn có chút việc cần xử lý.” Tu Thần nói.
“Vâng thưa thầy, nhờ thầy đưa con về ạ.” Thượng Cung Cẩn buồn bã nói.
Nàng ta tuyệt đối nghe theo lời nói của Tu Thần, cũng biết rằng Tu Thần sẽ không hại mình, không nói cho nàng biết chắc chắn là có nguyên nhân, có lẽ liên quan đến thực lực của bản thân nàng. Cho nên Tu Thần đã nói sau này giải thích thì nàng sẽ đợi đến sau này.
Sau khi Thượng Cung Cẩn được đưa đi, bà lão cuối cùng cũng không kìm nổi nữa, ngồi bệt xuống đất, hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi.
Tu Thần không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát.
“Khiến tiên sinh chê cười rồi.”
Mãi một lúc sau, bà lão mới lau nước mắt từ từ đứng dậy.
“Tình cảm con người mà.” Tu Thần nói.
Bà lão thở dài, nói với nét mặt thoáng bối rối: “Tiểu thư bây giờ có thiên tư bậc chín, vừa nãy cảm nhận được vô lượng chi lực trong người nàng, có lẽ đã luyện Vô Lượng Thánh Tâm quyết. Nhưng ta thấy người vẫn chưa khôi phục ký ức kiếp trước, tiên sinh có thể nói cho ta biết vì sao tiểu thư lại học được Vô Lượng Thánh Tâm quyết không?”
Tu Thần khẽ cười, nói: “Ta đã từng nói với bà, có ta ở đây, thù nào cũng có thể trả.”
Bà lão run người, kinh hãi nhìn Tu Thần.
“Lẽ nào tiên sinh thật sự là người của Nguyên giới?”
Nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức bị bà thầm phủ nhận, nếu thật sự là người của Nguyên giới, sao có thể nhìn đến Tán giới này? Chí ít cũng phải là Tử giới chứ! Lùi vạn bước mà nói, cho dù nhìn trúng Tán giới, thì đó cũng phải là loại thế giới đã tạo luân hồi.
Với loại bán thành phẩm như Tán giới, một nô bộc như bà ta còn khinh bỉ không thèm.
“Bà cũng nên giao trả nốt phần pháp tắc không gian chi lực cuối cùng rồi.” Tu Thần không trả lời câu hỏi của bà lão, cũng không nhất thiết phải trả lời.
Bà lão hốt hoảng hoàn hồn, cười áy náy: “Vâng, phải đưa cho tiên sinh chứ.”
Ngay sau đó, bà lão xòe tay phải ra, một đóa kim liên xuất hiện trong lòng bàn tay, chầm chậm xoay vòng, tỏa ra pháp tắc không gian chi lực.
Đây chính là pháp bảo Phệ Nguyên mà Cửu Nguyên và Tống Hoàng Đình luôn nhắc đến.
“Quyền lực của pháp tắc không gian nằm trong pháp bảo Phệ Nguyên, mang đi luyện hóa là được.” Bà lão vừa nói vừa đưa đến trước mặt Tu Thần.
Tu Thần căn bản không cần phải luyện hóa pháp bảo Phệ Nguyên, khi bà lão bước ra thì mọi việc ổn rồi.
“Nhắm mắt lại.” Tu Thần nói.
Bà lão giật mình, lộ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chầm chậm nhắm mắt lại.
Vào giây phút bà ta nhắm mắt lại, cơ thể bỗng chốc biến mất, lát sau lại ngưng tụ lại.
Gặt hái thành công!
Năm mươi ngàn tỷ điểm lĩnh vực! Đủ hết rồi!
Hoàn thành!
Tu Thần trong lòng thoải mái vô cùng.
U Minh giới cuối cùng cũng cũng hoàn toàn thuộc về hắn!
Bà lão mở to mắt kinh ngạc, sau đó nhìn lại cơ thể mình, bối rối hỏi: “Lúc nãy ta dường như rơi vào trong hỗn độn, là đã chết rồi sao?”
Bà ta không xác định được, bởi vì thời gian quá ngắn ngủi, khiến bà ta hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Pháp bảo Phệ Nguyên này bà tự giữ lấy đi, nếu bà muốn trở về Thiên Nguyên đại lục, ta có thể đưa bà qua đó. Nếu bà muốn tiếp tục ở đây cũng được.” Tu Thần cũng không trả lời câu hỏi của bà lão.
Chẳng lẽ lại nói lúc nãy ta thật sự đã giết bà, sau đó lại hồi sinh cho bà? Hoàn toàn không cần thiết.
“Ngài không cần pháp bảo Phệ Nguyên nữa sao? Không đúng, tại sao ta không cảm nhận được một chút ý chí kiểm soát nào của pháp bảo Phệ Nguyên đối với khu vực này? Ngài đã lấy đi rồi sao?” Bà lão vô cùng kinh ngạc nhìn Tu Thần.
“Đúng vậy, lấy đi rồi, trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.” Tu Thần nói.
Cho dù trong lòng bà lão vô cùng bối rối, nhưng cũng không muốn tiếp tục truy hỏi nữa, bèn cất pháp bảo Phệ Nguyên, nói bằng giọng điệu khẩn cầu: “Có thể nhờ tiên sinh đưa ta đến nơi gần tiểu thư được không? Ta không xuất hiện, cũng không làm phiền tiểu thư, chỉ muốn chờ đợi ở nơi có khí tức của tiểu thư cho đến khi nào chết mà thôi.”
“Được, vậy thì đưa bà đến tĩnh tu ở miếu Thiên Thần trên sơn mạch Thiên Loan. Nhưng bà phải nhớ kỹ những lời bà vừa nói, không được xuất hiện, không được làm phiền. Giờ chưa phải lúc cho Thượng Cung biết chuyện kiếp trước của nàng.” Tu Thần khẽ nói.
Bà lão vái một cái thật sâu về phía Tu Thần, cảm kích nói: “Đa tạ tiên sinh đã hoàn thành tâm nguyện, lão hiểu ý của tiên sinh rồi.”
Tu Thần phất tay, bóng dáng lão bà tan biến.
Tu Thần quay người nhìn lại phía sau, khẽ nhếch môi cười.
Thiên Khôn Tử giới!
Ta đến đây!