Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 228. Con quả nhiên là đứa con gái yêu quý, thân thương của cha!

Chương 228. Con quả nhiên là đứa con gái yêu quý, thân thương của cha!

Trong điện đón khách, một người hầu đang rót rượu Tiên Vân cho Lý Thần Hi. Tống Hoàng Đình ngồi ở một bên, trên mặt vẫn ủ ê, rầu rĩ.

Y không dám tin hoàn toàn những lời Lý Thần Hi vừa nói, bởi vì dù sao hắn cũng chỉ nghe lời đồn đại, chẳng ai có thể bảo đảm những bí sử thượng cổ đó là thật hay giả. Song Tống Hoàng Đinh cũng không dám bác bỏ.

Hiện giờ y chỉ hi vọng thực lực của Tu Thần cũng không đến mức cao quá. Đến khi nữ nhi của y trở về, liên thủ với Lý Thần Hi chắc là không có vấn đề gì.

Tống Hoàng Đình còn định dằn vặt Tu Thần một trận để giải mối hận trong lòng. Nhưng giờ xem ra có lẽ y phải từ bỏ ý định, giết Tu Thần sớm ngày nào thì yên tâm sớm ngày đó, lấy lại được Tán giới là ổn rồi.

"Lý công tử, lúc trước ngài nói ma đầu diệt thế có chín linh hồn cộng sinh. Tên đầu tiên là quái vật màu tím. Vậy những tên khác gì sao?" Trương Phi Lâu tò mò hỏi.

Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Lý Thần Hi. Chưa nói đến chuyện truyền thuyết này là thật hay giả, nhưng ít nhất nó rất thu hút người khác.

"Những kẻ khác có tên là gì, năng lực cụ thể như thế nào thì chưa rõ lắm. Hình như chỉ biết trong đó có một người gọi là Madara, Uchiha Madara. Hình như đó là một cái tên." Lý Thần Hi nói với giọng không chắc lắm.

"Uchiha Madara? Cái tên này rất hiếm gặp." Phong Nguyệt Lục ở bên cạnh hoang mang lên tiếng.

"Đúng là rất lạ tai." Một trưởng lão khác gật đầu phụ họa.

Thực ra Tu Thần cũng không nhớ những đại tướng khác tên là gì, chỉ tiện mồm nói ra một cái tên mà thôi, hơn nữa nếu nói hết ra thì còn gì là thần bí và chân thực nữa?

"Vậy ma đầu chín nghìn kỷ nguyên mới xuất hiện một lần kia đều có tên là Tu Thần sao?" Tống Hoàng Đình nghi ngờ hỏi.

Việc tất cả ma đầu đều trùng một cái tên Tu Thần vẫn có khả năng xảy ra, nhưng Tu Thần và quái vật màu tím kia cũng xuất hiện một lúc vẫn khiến người ta lo lắng. Điều đó dường như quá trùng hợp!

"Đúng vậy, vẫn luôn như thế. Chỉ có điều hậu nhân không nhớ rõ lắm về tên gọi, đều dùng ma đầu diệt thế để thay thế." Lý Thần Hi gật đầu đáp.

Một cách giải thích rất hợp lý. Bọn họ cũng chỉ biết từng xuất hiện ma đầu diệt thế, nhưng tên là gì thì hoàn toàn không biết.

"Chuyện đến nước này, thà rằng tin là nó có tồn tại còn hơn là không tin. Lý công tử có cần phải thông báo cho người của quý tông môn không? Nhỡ đâu, tiểu nhân chỉ nói là nhỡ đâu, đến lúc đó tên tiểu tử kia dùng thủ đoạn khác để chạy trốn, thì cũng dễ dàng hợp lực vây quét." Chiến Vô Cực lo sốt vó.

Tống Hoàng Đình liếc ánh mắt lạnh lùng về phía lão.

Chiến Vô Cực cảm nhận được ánh mắt sắc bén của y, da đầu hơi tê dại, cười bồi một tiếng không dám nhìn nữa.

"Bị huyết liên chín cánh của các ngươi vây khốn, chắc hẳn tu vi của hắn cũng không cao đến đâu. Nhưng ta vẫn đề nghị để ta lập tức tới tiêu diệt hắn, tránh đêm dài lắm mộng." Lý Thần Hi lạnh nhạt nói.

Để ngươi đi một mình đến đó mới là đêm dài lắm mộng ấy! Đến lúc đó Tán giới bị hủy, ngươi giết Tu Thần xong rồi phủi mông đi mất, Lưu Vân Tiên tông của ta phải làm thế nào? Dám tới Vô Niệm môn hỏi tội hay sao?

Ngoài mặt thì Tống Hoàng Đình mỉm cười như không, nhưng trong lòng thì chửi người ta như tát nước. Y vô cùng e ngại tu vi của Lý Thần Hi, hơn nữa tên này cũng có thân phận rất cao, bởi vậy y đành phải nhịn xuống.

"Ôi, lúc vừa mới phát hiện ra, tưởng rằng có thể tạo ra khoảng cách là hắn không thể sử dụng được pháp bảo Phệ Nguyên nữa. Nào ngờ cuối cùng U Minh giới vẫn bị hắn im hơi lặng tiếng cướp mất. Lý công tử, trên thế gian có pháp bảo Phệ Nguyên lợi hại đến vậy sao? Chẳng phải mỗi lần sử dụng đều cần tiêu tốn một lượng rất lớn sinh linh chi lực sao? Với tốc độ xâm chiếm nhanh như vậy, hắn lấy sinh linh chi lực từ đâu ra?" Tống Hoàng Đình hỏi.

Đây là vấn đề mà y khó nghĩ ra nhất.

Đã đề phòng đầy đủ, kéo Thiên Nguyên đại lục vào góc trong cùng, toàn bộ sinh linh chi lực của Thiên Nguyên đại lục chắc chắn không đủ để Tu Thần khởi động pháp bảo Phệ Nguyên đi xâm chiếm U Minh giới. Nhưng thực tế lại tàn khốc, phút trước vừa mới điều tra xong, xoay người một cái đã mất luôn cả U Minh giới.

Y phải đi đâu để nói lý đây?

Nghe Tống Hoàng Đình hỏi câu này, Lý Thần Hi không trả lời ngay.

Thực ra những lời này của y đã nhắc nhở Tu Thần một lần nữa. Hắn thu thập sinh linh chi lực, mở rộng lĩnh vực có hiệu quả rất giống với pháp bảo Phệ Nguyên, chỉ có điều tỷ lệ chuyển hóa không thể so sánh được với hắn mà thôi.

Nhưng cũng giống như lựa chọn của Tống Hoàng Đình lúc đó, trực tiếp chặt đứt nguồn cung sinh linh chi lực.

Y đã làm thế nào mà phát giác ra được?

Đó là do quyền kiểm soát!

Bởi vì lúc Tống Hoàng Đình đến Thiên Nguyên đại lục, phát hiện mình đã bị mất hoàn toàn quyền kiểm soát, tương đương với việc mất đi tiểu thế giới, đương nhiên là y sẽ cho rằng đây là hiệu quả của việc sử dụng pháp bảo Phệ Nguyên, bèn bổ ra một vực sâu để ngăn cách. Lúc trước Cửu Nguyên cũng từng làm như vậy.

Giải quyết vấn đề này như thế nào?

Thực ra hết sức đơn giản.

Dùng chung mã nguồn mở!

Lúc trước Tu Thần cũng từng làm vậy, chính là mở quyền kiểm soát thế giới ra, để người vốn nắm quyền kiểm soát vẫn tiếp tục nắm giữ quyền này. Nhưng quyền hạn của Tu Thần lại cao hơn đối phương, hắn là người nắm quyền cao nhất.

Như vậy người chiến thắng vẫn là Tu Thần, người khác chỉ cho rằng Tu Thần có thực lực trên mình, chứ không nghề hoài nghi Tu Thần đã cướp đi toàn bộ quyền kiểm soát thế giới.

Vả lại, sau này hắn cũng không có ý định chuyện gì cũng tự tay làm. Đồ đệ và thuộc hạ sẽ thu thập sinh linh chi lực thay hắn, còn hắn sẽ sáng tạo ra đủ loại kẻ xâm nhập và tai họa cho vạn giới.

Thứ mà hắn sáng tạo ra sẽ giết người để thu thập sinh linh chi lực cho hắn.

Làm một đại lão đứng sau thao túng không phải sướng hơn sao?

Giống như lúc này Tu Thần đang trêu đùa đám người Lưu Vân Tiên tông vậy.

Giấc mộng của hắn chính là tạo ra một lịch sử thượng cổ mới, sau đó khiến vạn giới phải chấn động! Mọi người đều phải suy xét lại về cuộc đời mình.

Cảnh tượng đó chỉ tưởng tượng thôi đã khiến người ta vô cùng mong đợi rồi.

"Pháp bảo Phệ Nguyên cũng có năng lực chứa đựng sinh linh chi lực. Có lẽ Tán giới của tông môn các ngươi cũng không phải là nơi đầu tiên bị thôn tính." Lý Thần Hi nói.

Tống Hoàng Đình nheo mắt lại.

Khả năng này không phải là không tồn tai!

"Lý công tử. Giết Tu Thần xong, ngài cứ cầm pháp bảo Phệ Nguyên đi. Chúng tiểu nhân không cần gì cả, chỉ muốn xin ngài lúc ra tay thì để ý một chút, đừng phá hủy tiểu thế giới của ta." Tống Hoàng Đình nói với giọng điệu lấy lòng.

Y không muốn lấy pháp bảo Phệ Nguyên sao?

Đương nhiên là y muốn hơn bất cứ ai.

Nhưng y cũng biết mình không có năng lực có được nó, thậm chí ngay cả con gái của mình cũng không thể! Lưu Vân Tiên tông không có đủ thực lực để nắm giữ pháp bảo Phệ Nguyên, huống hồ hiện giờ còn xuất hiện một đệ tử của Vô Niệm môn.

Thậm chí hắn còn nghi ngờ nguyên nhân mà Lý Thần Hi này ở lại thực ra chính là pháp bảo Phệ Nguyên trong tay Tu Thần.

Cũng hết cách rồi, thực lực đại diện cho tất cả, thứ bảo bối như thế không tới phiên y nhăm nhe.

"Vậy thì đa tạ." Lý Thần Hi mỉm cười gật đầu.

Tống Hoàng Đình nhìn thấy nụ cười của tên kia thì vô cùng đau lòng!

Vì sao lại cứ phải vào lúc này cơ chứ?

Nếu Lý Thần Hi không tới, chưa biết chừng pháp bảo Phệ Nguyên chính là của bọn họ rồi! Chiếm được pháp bảo Phệ Nguyên, thì lần này Lưu Vân Tiên tông tổn thất là hoàn toàn đáng giá.

Nếu nữ nhi nhà mình có thực lực cao hơn Lý Thần Hi này thì sao?

Cùng là cấp bậc tam đại bá chủ, địa chỉ của nữ nhi nhà mình chắc chắn là cao hơn Lý Thần Hi. Chưa biết chừng đến lúc đó hắn sẽ bằng lòng nhường cho, chẳng lẽ Tống Quan Tĩnh lại không muốn?

Y không dám đắc tội Lý Thần Hi, nhưng không có nghĩa là Tống Quan Tĩnh không dám.

Nghĩ vậy, đôi mắt Tống Hoàng Đình hiện lên ý cười sâu xa.

"Đến rồi." Lý Thần Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài.

Đám người Tống Hoàng Đình sửng sốt, chớp mắt sau đã cảm nhận được một vài khí tức vô cùng hùng mạnh đang tiến đến đây với tốc độ cực nhanh.

Khí tức này quá quen thuộc! Chính là Tống Quan Tĩnh, con gái của mình!

Rốt cuộc cũng chờ được rồi! Hơn nữa còn về sớm hơn thời gian đã dự định!

Con gái à! Con quả nhiên là đứa con gái yêu quý thân thương của cha! Biết tình cảnh của cha lúc này đang khó khăn thế nào, phải chịu bao nhiêu là nhục nhã, cho nên con đã lập tức quay về sớm để báo thù thay cho cha con!

Tống Hoàng Đình đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng kích động.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất