Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 229: Thiên Môn tam tử tới! Trở mặt!

Chương 229: Thiên Môn tam tử tới! Trở mặt!

Đệ tử Lưu Vân Tiên tông ai nấy đều hoảng hốt nhìn lên bầu trời. Đám người Tống Hoàng Đình cũng chạy ra ngoài, mang theo nét mặt vô cùng kích động.

Chỉ thấy ở trên bầu trời phía xa xa có một con phương hoàng đang bốc lên ngọn lửa vàng rực tung cánh bay về phía này. Những nơi mà nó đi qua đều để lại vệt sáng lấp lánh màu vàng kim, tạo thành một dải lụa vàng dài trăm dặm.

Một nữ tử mặc áo lam dung mạo xinh đẹp, lạnh lùng đang đứng trên đình đầu phượng hoàng, ngoài ra còn có một nam một nữ chia nhau đứng ở hai bên trái phải.

"Kréc!"

Tiếng phượng hót vút lên tận trời cao, nó bay vài vòng xung quanh đỉnh Lưu Vân Tiên tông, sau đó đáp xuống.

Tống Quan Tĩnh mang theo nét mặt vô cảm, bước xuống khỏi đầu phượng, cả người toát ra khí chất cao ngạo, kiêu kỳ. Một nam, một nữ bên cạnh nàng ta lại hơi mỉm cười, nhìn có vẻ rất thân thiết.

Đệ tử Lưu Vân Tiên tông thấy họ, đều vô cùng hâm mộ.

Đối với bọn họ, Tống Quan Tĩnh còn khiến người ta kính nể và sùng bái hơn cả Tống Hoàng Đình. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng thân phận đệ tử quan môn của môn chủ Thiên môn cũng đủ khiến bao người ước ao rồi.

"Phụ thân." Tống Quan Tĩnh đi tới trước mặt Tống Hoàng Đình, hơi gật đầu, điềm nhiên gọi một tiếng.

"Chào Tống tông chủ." Một nam, một nữ kia chắp tay chào hỏi.

Tống Hoàng Đình không hề để ý đến thái độ lạnh nhạt của con gái mình, cười vui vẻ nói: "Được được, tốt lắm! Vất vả cho hai vị đã đi cùng Tĩnh Nhi về đây. Nào nào, mời vào trong."

Tống Quan Tĩnh liếc mắt nhìn vào trong điện đón khách, nhàn nhạt hỏi: "Người bên trong đến đây từ bao giờ?"

Tống Hoàng Đình hơi sửng sốt, sau đó lập tức trả lời:" Vị bên trong cũng vừa mới tới thôi. Đây là công tử Lý Thần Hi, đệ tử của Vô Niệm môn, trước đây con cũng từng gặp rồi."

"Vô Niệm môn? Lý Thần Hi?" Nam tử nhướng mày, quay sang cười nói với Tống Quan Tĩnh: "Sư muội, trước đây muội quen hắn à?"

"Không quen." Tống Quan Tĩnh trả lời một câu, rồi đi thẳng vào trong điện đón khách.

Tống Hoàng Đình hơi lúng túng, cười ha hả nói: "Mời hai vị."

Nam tử và nữ tử kia cũng cười đáp lại, đi theo y vào trong.

Lúc này Lý Thần Hi đang ngồi trên ghế, thản nhiên uống rượu Tiên Vân. Tống Quan Tĩnh đi tới cửa mà hắn cũng không thèm nâng mí mắt lên, giống như không hề có ai tiến vào vậy.

Tống Quan Tĩnh đi tới , dừng bước trước mặt Lý Thần Hi, hơi liếc đôi mắt không có chút cảm xúc nào về phía hắn, nói: "Người của Vô Niệm môn đến Lưu Vân Tiên tông nho nhỏ này của ta làm gì?"

Lý Thần Hi cười phá lên, uống một chén rượu, sau đó khẽ đặt chén rượu không xuống bàn, hỏi lại: "Sao? Đây chính là đứa bé gái năm đó bị ta từ chối cho vào tông môn đấy hả? Vậy mà hôm nay còn quản lý cả việc ta làm gì cơ à?"

Nói xong, Lý Thần Hi ngẩng đầu lên, nhìn Tống Quan Tĩnh bằng một đôi mắt sắc lẻm như mắt ưng.

Ngay lập tức, bầu không khí trở nên hơi kỳ dị.

Tống Hoàng Đình và đám trưởng lão đứng sau giật thót tim.

Cảnh tượng này không phải là định đánh nhau đấy chứ?

Tống Hoàng Đình vô cùng hiểu nữ nhi nhà mình, từ trước đến nay nàng ta luôn kiêu căng, ngạo mạn, ngay cả người cha như y cũng không để vào mắt.

Nhưng lúc trước việc bị một tên đệ tử như Lý Thần Hi từ chối chẳng thừng đã đâm thẳng vào lòng tự ái của Tống Quan Tĩnh, bởi vậy nàng ta mang lòng oán hận đối với hắn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng dù sao người ta cũng có chỗ dựa rất lơn, hơn nữa việc cần thiết bây giờ là giải quyết Tu Thần. Nếu bây giờ hai người lao vào đánh nhau thì biết làm thế nào cho phải?

Hai vị đại lão giao chiến, bọn họ không thể nhúng tay vào được, không bị liên lụy đã là tốt lắm rồi.

Hơn nữa lần này Tống Quan Tĩnh còn dẫn theo hai người tới. Một người là sư huynh của nàng, Chu Thiên Nhạc. Một người là sư tỷ của nàng Mị Vô Song.

"Ta nghe nói năm đó Lý Thần Hi bị Vương Nhất Huy tiêu diệt rồi mà. Ngươi là Lý Thần Hi từ đâu tới? Chẳng lẽ ta nghe phải lời bịa đặt?" Chu Thiên Nhạc nhìn chằm chằm Lý Thần Hi bằng ánh mắt giễu cợt, lên tiếng hỏi.

Hắn vừa dứt lời, đám người Tống Hoàng Đình lập tức ngây dại.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Tu Thần cũng ngẩn ra.

Không bi kịch đến mức này chứ?

Lý Thần Hi toi rồi?

Một người có thân phận ghê gớm như thế mà lại ngỏm rồi ư?

Chết tiệt!

Không thể ngửa bài như thế được! Không thì những tình tiết lúc trước chẳng phải là lãng phí rồi sao?

Ta nói hắn là thật thì hắn là thật!

Tu Thần lập tức nghĩ ra đối sách.

Hắn phải gây chuyện! Hơn nữa còn là gây ra chuyện lớn!

"Ai nói với ngươi là ta đã chết?" Ánh mắt và vẻ mặt của Lý Thần Hi không hề dao động chút nào, hắn khẽ cười hỏi lại.

Mị Vô Song đi một vòng quanh Lý Thần Hi, tặc lưỡi nói: "Năm đó vì một món tiên thiên linh bảo mà Lý Thần Hi và Vương Nhất Huy của Vân Đỉnh các đã đối đầu một trận sinh tử. Vì cái chết của Lý Thần Hi mà Vô Niệm môn và Vân Đỉnh các đã phát động một cuộc chiến tranh. Những địa phương nhỏ đương nhiên là không biết được chuyện này. Nhưng chính chúng ta đã tận mắt nhìn thấy trận đại chiến đó."

"Bởi vậy, ta rất hiếu kỳ. Vì sao ngươi lại giả mạo Lý Thần Hi để tới Lưu Vân Tiên tông của ta? Muốn chết phải không?"

Tống Quan Tĩnh vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng, vô tình để hỏi, tư thái vô cùng cao ngạo. Dường như tất cả mọi người trên đời này đều là rác rưởi trong mắt nàng, không thể lọt được vào pháp nhãn.

Tống Hoàng Đình tái mét mặt, sao chuyện tình đột nhiên lại phát triển đến nước y hoàn toàn không hiểu gì thế này?

Đây là Lý Thần Hi giả ư?

Nhưng tu vi của người ta quả thực cao hơn mình gấp vô số lần cơ mà? Nếu Lý Thần Hi thực sự muốn gây bất lợi cho Lưu Vân Tiên tông bọn họ, thì lúc này Tống Quan Tĩnh quay về chỉ có thể nhặt xác cho bọn họ mà thôi.

Vấn đề lúc này là Tán Giới Lien Đồ, là Tu Thần đang vị vây khốn trong cấm chế huyết liên chín cánh. Nhưng nhìn tình thế căng thẳng trước mắt này, Tống Hoàng Đình chỉ đành rầu rĩ trong lòng, không dám hé răng một tiếng.

"Chết? Ha ha, ngươi cho rằng ba người các ngươi có thể giết được ta sao?" Lý Thần Hi lắc đầu cười khẽ một tiếng.

Chu Thiên Nhạc nhếch miệng cười, nói: "Cứ thử một chút là biết ngay ấy mà. Bắt được tên giả mạo Lý Thần Hi như ngươi đưa đến Vô Niệm môn, có khi môn chủ Vô Niệm môn còn thưởng hậu hĩnh cho chúng ta ấy chứ!"

Mị Vô Song vung tay phải lên, nhiệt độ trong đại điện đột ngột tăng cao. Trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm đỏ như máu, thân kiếm phủ đầy phù văn, lập lòe ánh sáng đỏ kỳ dị.

"Tĩnh Nhi, rốt... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Hoàng Đình rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.

Đây là dấu hiệu định gây chiến đây mà! Nếu để bọn họ đánh nhau thì Lưu Vân Tiên tông này còn giữ nổi không?

Đừng để đến lúc đó, tiểu thế giới đã mất, mà ngay cả tông môn cũng bị hủy luôn.

"Phụ thân, người dẫn mọi người ra khỏi đây đi." Tống Quan Tĩnh nói.

Tống Hoàng Đình tỏ ra lúng túng, liếc nhìn mấy vị trưởng lão bên cạnh. Cuối cùng y chỉ đành đưa người của Lưu Vân Tiên tông lùi ra khỏi điện đón khách.

Đám người đi rất nhanh. Nhìn đám đệ tử ở bên ngoài đang nhìn về phía này với vẻ mặt phấn khích, Tống Hoàng Đình thở dài một tiếng.

"Hạ lệnh xuống, tất cả các đệ tử lùi ra ngoài nghìn dặm."

"Tông chủ, thực sự phải làm vậy sao? Liệu trong này có gì hiểu lầm không?"

Chiến Vô Cực nhăn nhó mặt mày, nào ngờ cuối cùng sự tình lại phát triển đến nước này. Mấy người kia chẳng mấy chốc nữa sẽ đánh nhau, đến lúc đó sợ rằng Lưu Vân Tiên tông không chịu nổi mấy đòn từ bốn vị cường giả này.

"Lúc này chẳng còn tồn tại hiểu lầm hay không hiểu lầm nữa. Đi thôi, hi vọng Tĩnh Nhi có thể tốc chiến tốc thắng." Tống Hoàng Đình nhìn thoáng qua điện đón khách sau lưng, trong lòng vô cùng khó chịu.

Sao càng lúc ta càng xui xẻo như vậy? Ông trời thực sự muốn Lưu Vân Tiên tông của ta phải gặp nạn sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất