Chương 259: Đời ta bội phục nhất là người tự tin!
Lúc này Tu Thần đang cầm cần câu, ngồi trên Thiên Trì Viên Bàn câu cá dưới hồ.
Mục Ngưng Sương ngồi ở bên cạnh, yên lặng quan sát hắn.
Nhìn chiếc phao câu nổi trên mặt nước nửa ngày mà chẳng thấy động tĩnh gì, Tu Thần khe khẽ thở dài trong lòng.
Muốn câu được cá mà không sử dụng năng lực khó khăn thật đấy! Thế nhưng dùng năng lực thì câu cá còn gì thú vị nữa, chẳng bằng dùng luôn điện đánh cá trong ao phơi trắng bụng còn sướng hơn.
"Công tử ơi, dưới hồ nước có cá ạ?" Mục Ngưng Sương tò mò hỏi.
Tu Thần chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu bảo: "Có nhiều lắm, nhưng chúng thành tinh cả rồi, không thèm cắn câu."
Mục Ngưng Sương thò đầu nhìn xuống, sau đó bảo: "Hay là hôm nay chúng ta không ăn cá nữa nhé? Trong tủ lạnh còn ít thịt rồng, ta đi xào một đĩa rau cải, sau đó nấu một bát canh xương rồng và một nồi thịt rồng xào. Chắc cũng không tệ đâu."
Khoảng thời gian này, Tu Thần và Mục Ngưng Sương cứ như hai người phàm sinh hoạt ở miếu Thiên Thần vậy, không có người nào xâm nhập, không có kẻ thù tập kích, mà Tu Thần cũng không đi đến nơi khác làm màu nữa.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn sống rất gấp, mỗi giây mỗi phút đều có chuyện để làm, nghĩ cách mở rộng lĩnh vực ra sao, tăng cấp bậc lên như thế nào, tiếp đó tiêu diệt từng kẻ thù, từng thế lực .
Đã lâu lắm rồi hắn không có cuộc sống đơn giản, chất phác giống như bây giờ, ung dung tự tại lại có cái thú riêng.
Chẳng qua những ngày tháng như thế này chắc chắn sẽ không kéo dài.
Đám Kinh Như Tuyết rời đi, giờ đã tiến vào các châu lớn trong Thiên Khôn Tử giới, mở ra cục diện đấu tranh với các thế lực trong Tử giới, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ nghênh đón một đợt tấn công.
Các thế lực ở Thiên Khôn Tử giới sẽ tập trung lại, sau đó tiến đánh miếu Thiên Thần.
Mặc dù Tu Thần không biết đám Kinh Như Tuyết hiện giờ đang làm gì, tu vi tiến triển đến mức nào rồi, nhưng hắn vẫn có thể thu được điểm kinh nghiệm và điểm lĩnh vực!
Điểm kinh nghiệm liên tiếp tăng thêm mấy nghìn tỷ lận. Hắn vừa ngồi câu cá một lúc mà con số đã lên đến hơn mười nghìn tỷ, sợ là chúng giết người đến điên rồi ha?
"Vậy được rồi." Tu Thần buông cần câu xuống, khẽ gật đầu.
Hắn là một người không quá kiên nhẫn, nếu không phải có Mục Ngưng Sương ở bên cạnh, cá trong Thiên Trì đã sớm bị hắn đánh điện chết toàn bộ rồi.
"Vâng, vậy ta đi nấu bữa tối đây." Mục Ngưng Sương vui vẻ đứng dậy nói, sau đó rời đi.
Sau khi Mục Ngưng Sương đi rồi, Tu Thần cũng chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía Đông.
Hắn lắc mình một cái, chốc lát sau đã thấy xuất hiện ở trên không trung của một ngọn núi.
Đây là khu vực Bắc châu. Khoảng thời gian này, nhờ đám đồ đệ và thủ hạ thu thập, lĩnh vực của Tu Thần đã mở rộng đến một phần năm lãnh thổ Bắc châu.
Trên đỉnh núi có một khoảng đất bằng, ở đó có một mái nhà tranh.
Một nam tử trung niên đang ngồi trên ghế đá trước nhà uống trà.
Nam tử trung niên này liếc mắt thấy Tu Thần lơ lửng trên bầu trời, mỉm cười tiếng mời: "Có xuống đây ngồi một chút không?"
Như thể lão ở đây chỉ để chờ Tu Thần vậy.
Tu Thần mỉm cười, đáp xuống, trực tiếp ngồi đối diện với lão.
Nam tử trung niên này có khuôn mặt chữ điền, mày rậm, mắt to, nhìn vô cùng đứng đắn. Lão lấy một chiếc chén ra rót trà cho Tu Thần.
"Bây giờ đâu đâu cũng đang lan truyền về ma đầu diệt thế. Hôm qua ở khu vực trung tâm Bắc châu còn xuất hiện một con hầu yêu và một thụ yêu, hai con yêu quái này đều có tu vi Thánh Thiên cảnh tầng một. Bọn chúng tự xưng là kẻ bảo vệ miếu Thiên Thần, tiêu diệt hết mấy tông môn lớn trong phạm vi Bắc châu. Yêu quái có thể đạt tới Thánh Thiên cảnh, thật là khó lường!" Nam tử trung niên vừa rót trà vừa nói.
Tu Thần nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm.
Nam tử trung niên nhìn thoáng qua Tu Thần, tiếp tục kể: "Ma đầu diệt thế và chín linh hồn cộng sinh khiến vô số tông môn ở Thiên Khôn Tử giới sợ hãi không thôi, lại thêm một miếu Thiên Thần nữa. Bây giờ có thể nói, cả Thiên Khôn Tử giới này, ai ai cũng cảm thấy bất an. May mà còn có sự liên hiệp giữa Vô Niệm môn và Thiên môn, hiện giờ họ đã tạo thành một liên minh khổng lồ, chuẩn bị thanh trừ kẻ xâm nhập. À, suýt chút nữa thì ta quên, tổ chức tên là 'Hiểu' kia cũng xuất hiện rồi."
Tu Thần đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn lão rồi nói: "Vậy ngươi cảm thấy, ta là người của miếu Thiên Thần, người của ma đầu diệt thế? Hay là người của 'Hiểu'?"
Nam tử trung niên cười ha ha, bảo: "Cái đám gọi là chín linh hồn cộng sinh kia, lúc trước ta có gặp một kẻ, hình như tên là Tôn Ngộ Không thì phải? Nó xuất hiện trên đỉnh Tống Thần Sơn ở Bắc châu, vũ khí là một cây gậy thánh giai, kết hợp với tu vi Thánh Thiên cảnh tầng một, thật sự rất hống hách và lợi hại!"
"Có điều ta mạnh hơn nó một chút, cuối cùng thắng trong nguy hiểm, thế nhưng cũng không bắt được mà để nó chạy thoát mất." Nam tử trung niên không trả lời Tu Thần, giống như đang lẩm bẩm một mình vậy.
Tu Thần lắc đầu cười một tiếng, lại nâng chén trà lên, nói với hàm ý sâu xa: "Xem ra ngươi rất tự tin với thực lực của mình. Đời ta bội phục nhất là người tự tin, bởi vì họ không biết chữ 'chết' viết như thế nào."
Dứt lời, Tu Thần dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Người ra vẻ trước mặt ta, cỏ trên mộ đều không mọc nổi đâu."
Nam tử trung niên giương mắt nhìn Tu Thần, cười khẽ một tiếng: "Quả thực là vậy, ngươi có tư cách nói câu này. Ngươi là ma đầu diệt thế, còn là chủ nhân phía sau tổ chức 'Hiểu' ở miếu Thiên Thần, quả thực có thể khiến người ta chết đến mức mảnh tro cũng không còn."
Tu Thần chẳng bất ngờ khi lão biết được thân phận của mình.
"Cho nên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Tu Thần, giọng điệu bỗng nhiên trở nên thâm trầm.
Tu Thần nhếch miệng cười, nhướng lông mày bảo: "Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Ta là ma đầu diệt thế mà, đương nhiên là muốn hủy diệt thế giới rồi. Đã tu luyện hóa thân đến Thánh Thể cảnh tầng hai, sao ngươi còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy chứ?"
Tròng mắt nam tử trung niên lóe lên tia rét lạnh rồi biến mất, lão chợt nở nụ cười, nói: "Dây hồ lô tiên thiên, hơi thở cuối cùng hóa thành Tam Thanh, chín thiên niên kỷ mới xuất hiện một lần. Không thể không nói, chuyện xưa mà ngươi bịa ra đến cả ta cũng sắp tin là thật đây. Giờ lại thêm Thiên môn và Vô Niệm môn đổ dầu vào lửa, rất nhiều người khắp Thiên Khôn Tử giới cũng bắt đầu tin đoạn bí sử thượng cổ này rồi."
Tu Thần đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh: "Không, ngươi sai rồi, đây không phải bịa đặt chuyện xưa, những gì ta nói là chính sử."
Nam tử trung niên nheo mắt nói: "Ngươi chắc cũng biết làm như vậy sẽ khiến bên trên chú ý chứ. Mặc dù ngươi có thể hoành hành khắp Thiên Khôn Tử giới nhưng còn chưa đủ để uy hiếp người Nguyên giới đâu. Nếu ngươi thực sự làm quá lên, đến lúc đó một đám hóa thân Thánh Thiên cảnh tầng chín truyền tống thẳng xuống đây, chỉ sợ ngươi gánh không nổi."
"Ôi, ta sợ thật đấy!" Tu Thần giả bộ sợ hãi vỗ vỗ ngực, sau đó cười khẩy nói: "Các chủ Vân Đỉnh các thích hù dọa người khác như vậy sao?"
Nghe hắn nói câu này, sắc mặt người trung niên rốt cuộc thay đổi.
"Ngươi biết ta?" Ninh Vân lạnh giọng hỏi, lão không còn vẻ thong dong bình tĩnh trước đó nữa, đôi mắt trở nên vô cùng cảnh giác.