Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 258: Thiên Vân lão tổ, nhân vật phản diện xấu xa!

Chương 258: Thiên Vân lão tổ, nhân vật phản diện xấu xa!

Mấy lời Saitama nói như đâm thẳng vào tim Phiên Ngu.

Dù sao lão cũng nắm giữ thế lực cả một vùng, có thể đứng vững gót chân nhiều năm qua ở Nam châu như thế cũng coi như có chút bản lĩnh.

Nhưng từ trong miệng Saitama lại chẳng khác gì tờ giấy mỏng manh yếu ớt?

Theo lời mấy người nói thì ta đây là rác rưởi đấy à!

Nhưng với những thế lực khác mà nói thì ta đây vẫn được coi là đáng nể đấy!

Không cho người ta chút thể diện nào, phủ nhận thế lực của cả một tông môn như thế mà được sao?

“Vậy ngươi cứ tiếp tục đi, chúng ta đi đây.” Phương Nhuế Nhuế bĩu môi nói.

Không thể đánh nhau, tất nhiên là nàng chẳng có ý định ở lại chỗ này, còn không bằng xuống thành trì ở nhân gian chơi đùa vui vẻ.

“Vâng vâng, tiểu thư đi thong thả.” Saitama vẫy tay.

Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vũ lập tức rời đi.

Saitama đưa mắt nhìn theo bóng hai người rời đi, sau đó nhìn về phía đám người Vương Hán Chi và Phiên Ngu ở bên cạnh.

“Ta còn tưởng rằng là do ngọc giản gì đó gọi đến, không ngờ là nhị tiểu thư, xem ra chẳng gọi được ai đến rồi.” Saitama lẩm bẩm.

Sau đó hắn xòe tay, lòng bàn tay ngưng tụ ra một quả cầu ánh sáng, linh khí trời đất điên cuồng tụ vào đó.

“Cầu xin đại nhân tha thứ! Xin tha mạng!” Sắc mặt Phiên Ngu tái xanh, lão vội vàng cầu xin tha thứ.

“Uỳnh!”

Long trời lở đất.

Saitama vốn chẳng hề quan tâm đến đám Phiên Ngu, đánh quả cầu năng lượng trong tay ra, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng tất cả mọi thứ gần như chẳng còn gì.

Trương Phong Nguyệt đứng phía sau Saitama, nhìn khung cảnh bụi bay mù mịt đầy trời trước mắt mà âm thầm nuốt nước bọt lần nữa.

“Này.” Saitama gọi một tiếng.

“Hả? A, đại nhân, tôi ở đây, ở đây này.” Trương Phong Nguyệt vội vàng đáp.

“Đi làm chuyện ngươi nên làm đi, ta đi đây.” Saitama xua tay.

Trương Phong Nguyệt bày ra vẻ mặt phát sầu, do dự một lúc mới lấy dùng hết dũng khí nói: “Đại nhân, có chuyện này không biết có nên nói hay không…”

“Nói đi.” Saitama nhìn về phía Trương Phong Nguyệt.

“Vừa nãy ngài và nhị tiểu thư ra ám hiệu với nhau đúng không? Người kia hẳn là hóa thân của Vương Hán Chi, chỉ sợ là lão cũng nghe hiểu. Người của Thiên môn chắc chắc đều biết mấy thứ ám hiệu này, tiểu nhân lo liệu bọn họ có lợi dụng chuyện này…” Trương Phong Nguyệt không dám nói hết.

Saitama chớp mắt một cái, nói: “À, chuyện này ấy à, không sao đâu.”

Nói xong liền bỏ đi ngay, chỉ để lại một mình Trương Phong Nguyệt đứng trong gió bụi mịt mù.



Đại điện Thiên môn, bầu không khí có chút nặng nề.

Khâu Vạn Thiên ngồi trên ghế chính giữa, chân mày cau chặt.

Sắc mặt Vương Hán Chi trắng bệch, mất đi hóa thân, hao tổn tu vi cả vạn năm! Tổn thất này đối với lão mà nói là vô cùng nặng nề! Nhưng sau khi lão nghĩ đến Hồng Trần ở bên cạnh, trong lòng lại dễ chịu hơn một chút, chí ít vẫn có một người làm bạn.

“Thiên Vương áp địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu? Đây là ám hiệu giữa bọn họ sao?” Khâu Vạn Thiên nhíu mày hỏi.

Vương Hán Chi khẽ gật đầu trả lời: “Có lẽ vậy, trước đó bọn chúng không hề quen biết, suýt chút đã đánh nhau. Nhưng sau khi con nhóc kia nói câu này thì hai người liền nhận ra nhau.”

Hồng Trần ở bên cạnh nheo mắt, nói: “Nếu là vậy thì chúng ta có thể dặn bên dưới, sau này nếu có gặp phải bọn chúng thì dùng ám hiệu này với đối phương, chí ít có thể giữ được một mạng.”

Khâu Vạn Thiên lắc đầu, nói: “Không có chuyện đơn giản thế đâu, tên Saitama kia biết ngươi là hóa thân nhưng vẫn dám dùng ám hiệu này. Rõ ràng bọn chúng có khả năng phân biệt, nhưng cứ dặn bên dưới đi. Bây giờ mà đụng phải đám người này, trừ phi chúng ta dùng bản thể ra tay, nếu không hóa thân cũng chẳng phải là đối thủ.”

Hồng Trần có chút lo lắng nhìn về phía Vương Hán Chi, nói: “Vương trưởng lão, hai kẻ biến thành dáng vẻ của trẻ con kia có thật chỉ là trẻ con không? Dựa vào cảm giác của ngươi, hai người kia đều là Thánh Thiên cảnh, tên Saitama kia cũng là Thánh Thiên cảnh, bọn chúng có nhiều cường giả Thánh Thiên cảnh thế sao?”

Ba người vừa xuất hiện đều là cường giả Thánh Thiên cảnh, vậy những kẻ chưa xuất hiện thì sao? Đều là Thánh Thiên cảnh hết ư? Nếu là thế thật, thì mọi người lo lắng đi là vừa.

Vương Hán Chi cười khổ, lắc đầu nói: “Ta cũng không chắc, nhưng dựa vào giọng điệu của kẻ xưng là nhị tiểu thư kia thì hình như đúng là trẻ con thật, không giống một lão quái vật.”

“Cũng có thể giả trang mà? Hoặc là bọn chúng vốn dĩ chỉ đang diễn kịch mà thôi?” Một trưởng lão khác nói ra suy nghĩ của mình.

Khâu Vạn Thiên khẽ gật đầu, lạnh giọng nói: “Bây giờ đừng để bản thân bị cuốn vào các phỏng đoán không có kết quả này nữa. Mau tăng tốc lên, nhất định phải nhanh chóng hợp nhất các thế lực Thiên Khôn Tử giới. Phía Vân Đỉnh các đã hành động rồi, còn kéo dài nữa chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện xấu, mang đến bất lợi với chúng ta”

“Vâng.” Đám trưởng lão đáp lời.

“Đúng rồi, đã tìm ra nguyên nhân xuất hiện khe hở ở chỗ giáp ranh giữa Bắc châu và Tây châu chưa?” Khâu Vạn Thiên hỏi thêm.

“Đã phái người đi tra thử, tạm thời chưa có kết quả, nhưng nghe nói hình như có người rơi ra từ trong đó. Nhưng mà người của chúng ta vẫn chưa tìm được, người ở gần đó cũng không thấy rơi xuống ở đâu.” Hồng Trần trả lời.

Khâu Vạn Thiên nhíu mày, mấy chuyện gần đây thật sự quá kỳ lạ.

Hoặc là không xuất hiện, một khi xuất hiện thì kéo theo rất nhiều chuyện xảy ra. Lão cảm thấy mọi thứ chắc chắn không phải trùng hợp, khiến trong lòng lão có cảm giác vô cùng bất an.

Loại cảm giác không thể khống chế trong tay mình làm lão cực kỳ khó chịu.

“Nhanh chóng điều tra cho rõ đi.” Khâu Vạn Thiên nghiêm giọng nói.

“Thuộc hạ đã rõ.” Hồng Trần cúi đầu.

“Lui đi.” Khâu Vạn Thiên xua tay, những người khác cũng vội vàng lui xuống.

Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Khâu Vạn Thiên cũng biến mất, một khắc sau đã xuất hiện trong một mật thất.

Mật thất này không quá lớn, chỉ khoảng mười mấy mét vuông, không có gì hết, nhìn rất đơn sơ. Chỉ có điều trên vách tường trong mật thất hiện đầy phù văn màu vàng lúc ẩn lúc hiện, nhìn vô cùng quỷ dị.

Ở chính giữa mật thất, một lão giả tóc trắng đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại.

Nhìn lão giống một ông cụ bình thường, tuổi đã gần đất xa trời, trên người không có chút khí tức nào của người tu luyện.

“Sư tôn.” Khâu Vạn Thiên đi đến trước mặt lão giả, khẽ gọi một tiếng.

Lão giả nọ từ từ mở mắt, trong tròng mắt không hề có con ngươi, mà chỉ có một đen kịt khiến người ta nhìn vào không khỏi sợ hãi.

“Vừa nãy Ninh Vân có đến đây.” Lão giả nói.

Khâu Vạn Thiên ngây người một chút, chợt hỏi: “Ngũ sư đệ vừa đi rồi sao?”

Lão giả khẽ gật đầu, sau đó nói: “Năm đó sư huynh đệ Thiên Vân tông các ngươi chia nhau ra, vốn định mưu tính sau này sẽ để Thiên Vân tông nhất thống Thiên Khôn Tử giới. Bây giờ vì sự xuất hiện của Tu Thần nên tiến hành trước thời hạn mà thôi. Nhưng phía sau Vô Trần vẫn còn có kẻ khác, ngươi phải cẩn thận đề phòng, muốn đánh thì nhất định phải kéo thù hận lên Vô Niệm môn, để tên Tu Thần kia đối phó với hắn trước.”

“Đệ tử đã hiểu.” Khâu Vạn Thiên đáp.

Lão giả hướng mắt lên phù văn màu vàng trên đầu, chậm rãi nói: “Cấm Nguyên Phù Văn này không chống đỡ được bao lâu nữa, ngươi và Ninh Vân phải nắm chắc thời gian. Nếu không đến khi phù văn tan vỡ, vi sư sẽ phải nhập thăng Nguyên giới. Các ngươi phải cố hết sức khiến cho Vô Niệm và người phía sau hắn đối đầu với tên Tu Thần kia. Sau khi vi sư giúp các ngươi loại bỏ Tu Thần là có thể an tâm rời đi. Đến lúc đó, Thiên Khôn Tử giới sẽ là của Thiên Vân Tông chúng ta.”

Sắc mặt Khâu Vạn Thiên trở nên nghiêm trọng. Lão hít một hơi thật sâu, trầm giọng trả lời lão giả: “Đệ tử đã hiểu! Nhất định sẽ không phụ mạng sống của sư tôn!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất