Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 270. Vị trí chủ soái! Bổ nhiệm tướng đi giết địch!

Chương 270. Vị trí chủ soái! Bổ nhiệm tướng đi giết địch!

"Chỉ mười ba cường giả Thánh Thiên cảnh. Mà cường giả Thánh Thiên cảnh của Thiên Khôn Tử giới chúng ta phỏng chừng cũng phải hơn một nghìn? Điều động binh lực như vậy, không phải là có phần chuyện bé xé ra to hay sao? Tỏ ra Thiên Khôn Tử giới ta yếu đuối và nhát gan?" Liễu Vô Ngôn hỏi.

Lời này vừa nói ra, mí mắt của tất cả những người ở đó đều hơi run lên.

Vấn đề này có hơi làm họ mất mặt.

Quả thật, cho dù mười ba cường giả Thánh Thiên cảnh của đám Tu Thần liên hợp lại, cũng không đến mức đuổi cho tất cả đám người này phải chạy đến Trung châu.

Nói cho cùng, vẫn là không muốn bỏ sức ra đi đối phó một mình, hơn nữa cũng kiêng dè thực lực của tên Tu Thần đó.

Lỡ như giết chết người của Tu Thần, sau đó hắn trực tiếp đánh tới cửa thì phải làm sao?

Có rất nhiều cường giả Thánh Thiên cảnh ở Thiên Khôn Tử giới, nhưng họ không phải là một khối bền chắc! Không phải nói một tông môn ra tay, thì mấy tôn môn bên cạnh sẽ lập tức ra tay trợ giúp sao? Đạo lý môi hở răng lạnh hoàn toàn không thể thực hiện được ở nơi này, mỗi một người đều có dã tâm của riêng mình, đều tha thiết mong mỏi tông môn bên cạnh bị hủy diệt, sau đó bọn họ có thể xâm chiếm nó.

Cho nên hưởng ứng lệnh chiêu mộ chính là lựa chọn tốt nhất của bọn họ, những thế lực tông môn không tới, nhất định cũng sẽ bị thanh trừng sau khi kết thúc thảo phạt, đến lúc đó địa bàn sẽ được mọi người phân chia.

"Đối phương lại dám trắng trợn như thế, chắc chắc đã có chỗ dựa rồi. Hiện giờ, mười ba cường giả Thánh Thiên cảnh đã biết chỉ là bề nổi mà thôi, vẫn chưa biết được sức mạnh thật sự của đối phương, nhưng có thể chắc chắn một điều, miếu Thiên Thần đó nhất định không phải là đối thủ của Thiên Khôn Tử giới chúng ta! Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, nghe mệnh lệnh của Khâu mỗ ta cùng nhau chinh phạt, trong vòng nửa tháng chắc chắn có thể giết sạch đám người xâm nhập này, và trả lại hòa bình cho Thiên Khôn Tử giới!" Khâu Vạn Thiên hô to.

Câu cuối cùng lão lại kéo quyền chỉ huy về trong tay mình.

Sắc mặt Liễu Vô Niệm ở bên cạnh hơi thay đổi, đôi mắt nheo lại.

Liễu Vô Ngôn trao đổi ánh mắt với lão, sau đó tiếp tục nói: "Khâu môn chủ chỉ huy thì tất nhiên là chúng ta yên tâm rồi, nhưng hiện tại mười ba cường giả Thánh Thiên cảnh đó đang hoành hành ngang ngược ở Thiên Khôn Tử Giới ta, giờ có phải là lúc thảo phạt ma vương đó hay không? Giết bọn họ trước để làm lòng người phấn chấn thì sao? Mà ngài thân là người khởi xướng thảo phạt, có phải cũng nên thể hiện thực lực của mình một chút rồi không? Ta rất tin phục Khâu môn chủ, nhưng chỉ sợ trong lòng người khác sẽ không phục đâu. Nếu ngài có thể giết chết mười ba người kia, thì chắc hẳn mọi người đều sẽ tâm phục khẩu phục, hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh."

Mọi người nghe mấy lời này, vẻ mặt đều trở nên phức tạp.

Đây là một nước đi buộc Khâu Vạn Thiên phải ra tay trước!

Hơn nữa yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý, ngươi muốn chỉ huy, muốn khiến mọi người tin tưởng và nghe theo ngươi, vậy thì mang chút thành ý ra đi, không phải cứ nói ngươi lợi hại hơn người là được đâu, không phải vẫn còn hai người lợi hại như ngươi đang ngồi bên cạnh đó sao? Vậy tại sao bọn họ không phải là chủ soái?

Mười ba cường giả Thánh Thiên cảnh đối với Thiên môn mà nói, quả thật không phải là nhân vật lợi hại gì, có thể giải quyết sạch sẽ được.

"Lời Liễu môn chủ nói tuy thô nhưng thật. Quả thật chuyện này rất hệ trọng, liên lụy đến tất cả các thế lực ở Thiên Khôn Tử giới, muốn thuyết phục hoàn toàn mọi người, để họ nghe theo sự điều khiển, vẫn phải thể hiện chút năng lực. Lấy đầu của mười ba người này làm lệnh thảo phạt đi." Liễu Vô Niệm ở một bên cũng mở miệng nói theo.

Vẻ mặt Khâu Vạn Thiên không thay đổi chút nào, không nhìn ra được cảm xúc gì.

Liễu Vô Niệm đang ép lão phải không chết không ngừng với Tu Thần trước, cũng giống như lúc trước lão và Ninh Vân tính kế Liễu Vô Niệm, để gian tế ngụy trang thành người của Vô Niệm môn đi giết thuộc hạ của tu Thần vậy.

"Được!"

Khâu Vạn Thiên lập tức lên tiếng đáp.

"Ngay cả môn chủ cũng nói thế, nếu Khâu mỗ không lấy mình làm gương thì thật sự là không có cách gì có thể nói nổi, không xứng đáng làm chủ soái cuộc thảo phạt này."

Khâu Vạn Thiên nói xong, liếc mắt nhìn Liễu Vô Niệm ở phía sau, chợt quát lớn:

"Vương Hán Chi nghe lệnh!"

"Có thuộc hạ!"

Lúc này, Vương Hán Chi bước ra khỏi hàng.

"Dẫn đầu ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh, ba nghìn hộ pháp Thượng Tôn cảnh, giết chết toàn bộ mười ba người đó và các thành viên của tổ chức 'Hiểu'! Năm ngày! Chỉ cho ngươi thời gian năm ngày. Sau năm ngày, ta phải nhìn thấy đầu của bọn chúng đặt trên đỉnh núi Cửu Chỉ này!”

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Vương Hán Chi lập tức lĩnh mệnh, sau đó lui đi.

Liễu Vô Niệm nhíu mày, hành động quả quyết như vậy của Khâu Vạn Thiên khiến lão hoang mang trong lòng.

Ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh, và ba nghìn hộ pháp Thượng Tôn cảnh, thế này đã rút mất hai phần ba chiến lực của Thiên môn rồi! Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến Khâu Vạn Thiên mất đi tất cả, vậy không phải là sẽ khóc như mưa sao?

Hiện giờ, Liễu Vô Ngôn cũng không còn lời nào để nói, nói gì được nữa đây? Người ta đã phái người đi tiêu diệt mười ba cường giả Thánh Thiên cảnh kia rồi, nếu còn nói mấy lời bới lông tìm vết nữa, vậy thì ý đồ nhằm vào Khâu Vạn Thiên sẽ quá rõ ràng.

"Khâu môn chủ lấy mình làm gương, quyết đoán vô song, chúng ta xin bội phục! Xin đợi Vương trưởng lão giết địch rồi quay trở về! Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ vì Khâu Môn chủ mà như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó!" Liễu Vô Ngôn ôm quyền rồi hô lên.

Những cường giả của thế lực khác cũng đều ôm quyền phụ họa theo.

Khâu Vạn Thiên gật đầu hài lòng, ngồi trở lại vị trí của mình với một nụ cười...

"Khâu môn chủ, vị trí thống soái chinh phạt này vốn là của ngươi, không cần thiết phải nghiêm túc để ý tới lời nói của Liễu Vô Ngôn như vậy." Liễu Vô Niệm thì thầm.

Khâu Vạn Thiên cười rồi đáp: "Liễu môn chủ, để củng cố lòng người, Khâu mỗ làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi! Tu vi và thủ đoạn của Tu Thần đó quỷ dị vô cùng, ai biết hắn có bao nhiêu chỗ dựa chứ? Chuyện này liên quan đến tương lai của Thiên Khôn Tử giới, phải hết sức cẩn thận. Chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực, nếu không làm vậy thì không thể làm họ tin phục. Lỡ như có người đột nhiên đâm một đao sau lưng, vậy chẳng phải sẽ sinh ra đại họa sao?”

Mí mắt Liễu Vô Niệm hơi run lên, lão chợt cười ha hả rồi nói: "Nói có lý, vẫn là Khâu môn chủ suy xét chu toan. Khâu môn chủ suy nghĩ tỉ mỉ, trí tuệ hơn người, Liễu mỗ khâm phục."

Ninh Vân ở một bên liếc mắt nhìn hai người, chỉ cười khẽ vài tiếng, cũng không nói gì.

...

Tu vi bản thể của Vương Hán Chi là Thánh Thiên cảnh tầng năm, hoàn toàn đủ để đối phó với Kinh Như Tuyết. Hơn nữa, Khâu Vạn Thiên còn sai hai vị trưởng lão cảnh giới tầng bốn đến nữa, những người còn lại đều ở cảnh giới tầng một, bắt mười ba người Kinh Như Tuyết hoàn toàn không thành vấn đề.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bản thân Tu Thần không tự mình ra tay.

Nhưng mà Khâu Vạn Thiên đã sớm phái người trông chừng mọi góc ở bốn châu, chỉ cần có một dị động sẽ lập tức báo cáo lên ngay. Hơn nữa, hiện giờ hướng đi của toàn bộ đám người Kinh Như Tuyết đã sớm bị tra ra cả rồi, đã có người lén lút theo dõi, Vương Hán Chi cứ trực tiếp đưa người tới từng chỗ một để xử lý là xong.

Vương Hán Chi trở về Thiên môn, ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh và ba ngàn hộ pháp Thượng Tôn cảnh đã chờ rất lâu rồi, từ điểm này có thể nhìn ra Khâu Vạn Thiên đã sớm đoán chắc được Liễu Vô Niệm sẽ gây khó dễ, tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của lão hết.

Thật ra những hộ pháp Thượng Tôn cảnh vốn dĩ không cần thiết phải đi cùng, mục đích là để tạo ra khí thế và đội hình, cho người ta biết được quyết tâm và thực lực của Thiên môn lão.

"Cửu trưởng lão, Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn đang ở trong Vô Nha cốc của Trung châu." Một cường giả Thánh Thiên cảnh đi tới trước mặt Vương Hán Chi, báo cáo.

Vương Hán Chi nhìn những cường giả Thiên môn ở phía sau, trầm giọng nói: "Lập tức xuất phát đến Vô Nha cốc! Hộ pháp Thượng Tôn cảnh không cần ra tay, cứ đợi ở phía sau là được. Cường giả Thánh Thiên cảnh gặp được kẻ địch, lập tức bắt đối phương! Tốc chiến tốc thắng! Nhớ rõ, Kinh Như Tuyết thì trực tiếp chém chết, mà Thượng Cung Cẩn thì giữ còn sống."

"Rõ!"

Đám người ở phía sau lập tức đáp lại.

Vương Hán Chi gật gật đầu, phất tay một cái.

"Xuất phát!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất