Chương 271. Cường giả Thánh Thiên cảnh vây giết! Hai đánh ba mươi? Không sợ hãi chút nào!
Trong Vô Nha cốc ở Trung châu, hai người Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn đang cùng nhau tu luyện trong một sơn động ở gần thác nước.
Mấy ngày trước có một tông môn xông tới đây, sau đó hai người đã phải chiến đấu vất vả rất lâu, tuy giết được hai người trong số đó, nhưng bản thân cũng đã bị thương một chút.
Việc rèn luyện trong khoảng thời gian này có hiệu quả rất rõ ràng đối với sự phát triển của bọn họ, tuy không đến mức nói là đột phá, nhưng sự cải thiện về tâm cảnh và kinh nghiệm chiến đấu vẫn cực kỳ rõ rệt.
"Sư tỷ."
Đột nhiên, Thượng Cung Cẩn mở mắt.
Kinh Như Tuyết cũng đồng thời mở mắt ra, sắc mặt nặng nề.
Hai nàng đều cảm nhận được nguy hiểm.
"Có ít nhất ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh! Bọn họ muốn chuẩn bị phản công, bắt chúng ta, giết rồi thị uy." Kinh Như Tuyết nói.
Bởi vì từ khi biết Thiên môn đang kêu gọi các cường giả ở châu khác tập hợp ở Trung châu, các nàng đã đoán được sẽ có ngày này.
Bằng không tại sao Thiên môn, Vô Niệm môn và Vân Đỉnh các đó không phái người tới vây quét các nàng? Vẫn luôn là các nàng tới gây phiền phức ở những tông môn khác, sau đó ba tông môn này im hơi lặng tiếng, sống chết mặc bây.
Trong khoảng thời gian này đã hình thành một loại ăn ý giữa hai bên, Kinh Như Tuyết không đi gây phiền phức cho bọn họ, và bọn họ cũng sẽ không phái người tới vây quét, giết hại.
Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn đang rèn luyện bản thân, còn đám người Khâu Vạn thiên lại để cho các nàng tạo ra sự khủng hoảng và ảnh hưởng lớn hơn nữa, tiếp đó sẽ dẫn đến nỗi căm giận chung. Cuối cùng, trước khi khai chiến chính thức với Tu Thần, họ sẽ chém chết các nàng để khích lệ sĩ khí.
"Bây giờ có tự sát không?" Kinh Như Tuyết hỏi.
Những phân tích trên, đều đã được Thượng Cung Cẩn phân tích ra ngay từ đầu, dù sao kiếp trước nàng cũng là đệ nhất thánh nữ của Vũ Hóa Thần triều. Về phương diện mưu trí thì Kinh như Tuyết cảm thấy mình không bằng nàng, cho nên với bất cứ quyết định gì, Kinh Như Tuyết đều nghe theo ý kiến của Thượng Cung Cẩn.
Đôi mày liễu của Thượng Cung Cẩn hơi nhíu lại, sau khi suy nghĩ một lát nàng nói: "Chắc hẳn hiện giờ họ đã đạt được sự đồng thuận cuối cùng rồi, và họ đã sẵn sàng ra tay với thầy, tính mạng của chúng ta chính là hồi kèn phát lệnh tuyên chiến của bọn họ dành cho thầy."
Thượng Cung Cẩn đã chọn tới Trung châu rèn luyện với Kinh Như Tuyết, cũng không chỉ vì nơi này có nhiều cường giả nhất, nguyên nhân chủ yếu là vì cục diện ngày hôm nay. Lúc đầu nàng đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, tình huống hiện tại chỉ chứng minh cho suy nghĩ của nàng mà thôi, cho nên nàng chẳng bất ngờ một chút nào hết.
"Chúng ta có Tuyệt Mệnh phù trên người, bọn họ không thể khống chế được chúng ta đâu. Cơ hội tốt thế này, đương nhiên phải chiến một trận trước đã, đánh không lại thì tự sát, không thể làm kém uy danh của thầy đi được." Thượng Cung Cẩn cười lạnh một tiếng rồi đáp.
Kinh Như Tuyết hơi rùng mình, chợt khóe miệng cũng hơi nhếch lên, nàng nói: "Đúng, hai người chúng ta quyết chiến với ba mươi người thì có gì mà phải sợ? Chúng ta phải cho bọn họ biết, người của miếu Thiên Thần ta, không sợ gì hết!"
Hai người nhìn nhau cười rồi đứng dậy, bóng người biến mất trong hang động, ngay sau đó đã xuất hiện trên thác nước.
Chẳng mấy chốc, đám người Thiên môn đã tới phạm vi Vô Nha cốc.
Tuy Vương Hán Chi rất quyết tâm đối với hành động lần này, nhưng trong lòng cũng lo lắng, lão sợ Tu Thần sẽ ra tay, cho nên nhất định phải giải quyết chuyện này nhanh chóng! Để Tu Thần hoàn toàn không kịp tới đây!
"Dũng khí lớn đấy! Dám đợi bọn ta cơ à?" Một cường giả Thánh Thiên cảnh nhìn thấy hai người đứng trên không ở chỗ thác nước xa xa, lập tức cười lạnh.
Vương Hán Chi híp mắt nhìn, giơ tay cho dừng đội ngũ lại.
Lúc này, Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn cách bọn họ không đến tám trăm mét.
"Ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh thì có thể hiểu được, nhưng ba nghìn Thượng Tôn Cảnh phía sau là ngươi muốn làm gì đây? Lẽ nào tới vỗ tay cổ vũ sao?" Kinh Như Tuyết nhìn Vương Hán Chi cách đó không xa, cười lạnh một tiếng rồi nói.
Sát ý trong mắt Vương Hán Chi tăng vọt lên, nhìn thấy hai người này khiến lão nhớ tới hình ảnh lúc trước mình bị Saitama sỉ nhục hành hạ, trong lòng tràn ngập hận ý.
"Hai người các ngươi cũng khiến ta rất bất ngờ đấy, biết chúng ta tới đây mà không chạy, nên khen các ngươi gan dạ sáng suốt? Hay nên nói các ngươi không biết sống chết đây?" Vương Hán Chi lạnh giọng quát.
Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn liếc mắt nhìn nhau, sau đó khóe miệng cong lên, khí tức toàn thân tăng vọt lên, cả hai trực tiếp xông tới.
Họ hoàn toàn không muốn phí lời với đối phương thêm nữa!
"Muốn chết đến điên rồi sao?" Một cường giả Thánh Thiên cảnh thực sự không dám tin vào hai mắt mình.
Chưa tính đến chuyện không chạy, bây giờ lại còn định chủ động ra tay nữa sao? Cả đời này của bọn họ chưa từng gặp người nào lại không biết trời cao đất dày như vậy.
Sắc mặt Vương Hán Chi u ám hẳn đi, sau đó lão vung tay lên, hạ lệnh: "Lên!"
Trận chiến hết sắc căng thẳng!
Trận chiến của những cường giả Thánh Thiên cảnh đều là hủy thiên diệt địa. Kinh Như Tuyết nhảy vào giữa đám đông trong nháy mắt, bàn tay đẩy ra một đóa tuyết liên màu trắng đang nở rộ, vô số cánh hoa tuyết liên tản ra, hóa thành lưỡi đao ánh sáng màu trắng quét khắp tám phương.
Không gian bị xé rách và sụp đổ, vỡ vụn từng tấc.
Mà Thượng Cung Cẩn thì lại bay lên không trung, nhìn xuống phía dưới rồi bất ngờ tập kích mười mấy cường giả Thánh Thiên cảnh, hai tay nhanh chóng đánh ra một Thủ ấn quyết.
Chỉ thấy bầu trời rung chuyển mãnh liệt, sau đó vô số xiềng xích khổng lồ màu xanh xuất hiện, nhìn từ xa giống như trụ trời, rơi xuống từng trận.
Hai cường giả Thánh Thiên cảnh tầng bốn nọ lập tức sầm mặt lại, gọi pháp bảo bản mệnh ra, đâm sầm tới. Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên từ trong không trung, truyền khắp ngàn dặm.
Ba ngàn hộ pháp Thượng Tôn cảnh ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức vội vàng lùi về sau nghìn dặm.
Vốn tưởng rằng rằng ba mươi cường giả Thánh Thiên cảnh có thể bắt được hai người đối phương trong nháy mắt, nhưng ai ngờ hai người lại dũng mãnh, quả cảm như thế! Trận giao thủ đầu tiên lại đánh thành bất phân thắng bại, tất cả các chiêu thức của hai bên đều không có khả năng làm đối thủ bị thương.
Nếu bọn họ không nhanh chóng rút lui, chắc chắc sẽ bị ảnh hưởng đến.
Đại chiến giữa những cường giả Thánh Thiên cảnh, bọn họ thật sự không thể nhúng tay vào được, chỉ tới tham gia cho đẹp đội hình mà thôi.
Đại chiến vẫn đang tiếp tục như cũ, nhưng dù sao cũng là hai đánh ba mươi.
Nếu một mình Kinh Như Tuyết đối mặt với Vương Hán Chi, còn có thể phân cao thấp.
Nhưng mà những cường giả Thánh Thiên cảnh này lại ra tay cùng một lúc, chẳng mấy chốc nàng đã có phần không chống đỡ nổi.
Mà Thượng Cung Cẩn đang đối mặt với cường giả Thánh Thiên cảnh tầng bốn có tu vi cao hơn mình một tầng vốn dĩ đã rất vất cả rồi, lại còn bị những cường giả khác lén tấn công ở phía sau, rất nhanh cũng đã bị thương.
"Xem tình hình này, nửa canh giờ nữa có thể kết thúc chiến đấu được rồi." Một hộ pháp Thánh Thiên cảnh nói với nụ cười đắc ý.
"Tiếp theo thì đi đâu nữa? Hình như hai nữ tử này là người lợi hại nhất rồi, những tên khác đều là tu vi cảnh giới tầng một." Một hộ pháp khác hỏi tiếp.
Bây giờ toàn bộ đội ngũ hộ pháp Thượng Tôn cảnh đều lộ ra vẻ thoải mái, tự tại vô cùng. Họ đã trốn đủ xa rồi, chắc chắn trận chiến không ảnh hưởng được đến phía bọn họ đâu. Hiện giờ chuyện bọn họ phải làm chỉ là đợi đám người Vương Hán Chi giết chết đối phương, sau đó qua đấy vỗ tay nịnh hót là được.
"Hình như còn một người là cảnh giới tầng bốn nữa đó? Nhưng mà không sao, một đội ngũ như chúng ta đây, phỏng chừng trực tiếp đi giết chết tên ma vương đó cũng đủ ấy chứ, bây giờ đi tập hợp các cường giả của toàn Thiên Khôn Tử giới liên hợp lại chinh phạt, cứ có cảm giác chuyện bé xé ra to." Một hộ pháp lắc đầu, cười đáp.
"Ta cảm thấy, ba nghìn người có thực lực Thượng Tôn cảnh như chúng ta, đi giết một người là Thánh Thiên cảnh tầng một cũng được lắm chứ? Nếu không thì trở về, chúng ta nói với Cửu trưởng lão một tiếng? Sau đó giữ lại một tên cho chúng ta thử chút?" Một hộ pháp đưa ra ý kiến với nụ cười xấu xa.
Không ít người nghe được lời này, ánh mắt đều hơi sáng lên, tất cả đều gật đầu rồi đáp: "Ta cảm thấy có thể thử xem, ba nghìn người mà không giết được một Thánh Thiên cảnh tầng một sao? Ta nói, cái người mặc bạch y tên Thượng Cung gì đó. Ba nghìn người chúng ta qua đó cũng có thể đấu một trận với ả!"
"Ấy? Loại người có tu vi rác rưởi như Thượng Tôn cảnh, từ khi nào có thể nói chuyện một cách kiêu ngạo như vậy nhỉ?"
Đột nhiên, một giọng nói u ám và chói tai vang lên phía bên phải mọi người.
Tất cả lập tức biến sắc, quay đầu lại nhìn trong nỗi hoảng sợ.
Chỉ thấy một yêu quái mặc tỏa tử giáp màu vàng kim, đỉnh đầu đội mũ Phượng Sí Tử Kim, mặt lông, nhân trung dài, chân đi giày Ngẫu Ti Bộ Vân, đang vác một cây thiết côn màu vàng chơi, đang nhìn chằm chằm vào họ với nét mặt hài hước.