Chương 280: Dùng cái chết tỏ rõ chí hướng! Một mình đối đầu với kẻ thù mà lòng không sợ hãi!
Tu Thần nói lời này khiến tất cả mọi người đều sợ hãi run rẩy, ngay cả Thượng Cung Cẩn cũng lộ vẻ hoang mang và khó hiểu.
Tu vi của Vương Nhất Nguyên mới đến Tổ Nguyên cảnh mà thôi, ngay cả Thượng Tôn cảnh còn chưa tới. Bảo lão cầm chiến cờ miếu Thiên Thần đợi đại quân chinh phạt đến không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Dù Tu Thần có tăng tu vi của lão lên Thánh Thiên cảnh thì e rằng lão cũng nhất định phải chết.
Thực ra trận chiến này chỉ trông vào mỗi mình Tu Thần mà thôi, những người khác cùng lắm chỉ làm nhân vật ở phía sau hô “cừ quá, cừ quá” mà thôi.
“Đại… Đại nhân… Tu vi của ta như thế này e sẽ làm hỏng việc.” Vương Nhất Nguyên cười khổ nói.
Lão không sợ, nhất là sau khi nhớ lại ký ức kiếp trước, lão hoàn toàn chẳng còn cảm giác gì với hai từ “sợ hãi” này. Bây giờ lão chỉ muốn đi theo Thượng Cung Cẩn tới Thiên giới để báo thù rửa hận.
Nhưng bảo lão làm vậy thì quá khoa trương rồi, quả thực là để lão đi chịu chết.
“Hỏng việc thật!” Tu Thần gật đầu.
Thượng Cung Cẩn: "…"
Vương Nhất Nguyên: "…"
“Có biết vì sao ta lại tới tìm ngươi không?” Tu Thần hỏi.
“Bởi vì tiểu nhân từng là thống lĩnh hộ vệ của tiểu thư sao? Ngài là sư phụ của nàng, dĩ nhiên bây giờ cũng là chủ tử của tiểu nhân…” Vương Nhất Nguyên đáp với vẻ rụt rè và không dám chắc.
“Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, nhưng bây giờ ngươi cũng là người Thiên Khôn Tử giới. Ngươi tận hiến với ta, một mình đối đầu với đại quân chinh phạt, ngươi cảm thấy người khác sẽ nghĩ như thế nào?” Một nụ cười thần bí lộ ra trên khuôn mặt Tu Thần.
Vương Nhất Nguyên chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu.
Lão không biết, quả thực không biết rốt cuộc Tu Thần muốn làm gì.
“Ý của sư phụ là, để cho những thế lực khác của Thiên Khôn Tử giới thấy, gia nhập miếu Thiên Thần sẽ có được lợi ích to lớn nhường nào.” Thượng Cung Cẩn cất tiếng, hiển nhiên nàng đã hiểu được ý của Tu Thần.
“Nhưng thuộc hạ giương cờ chiến đấu thì có thể hiện ra được bao nhiêu chỗ tốt được nhận đâu?” Vương Nhất Nguyên vẫn không hiểu.
“Cho nên ta cần ngươi cống hiến hết mình. Ngươi có bằng lòng cống hiến cho miếu Thiên Thần không?” Tu Thần nhìn vào mắt Vương Nhất Nguyên và hỏi.
Vương Nhất Nguyên hơi ngẩn người, đưa mắt nhìn Thượng Cung Cẩn, sau đó lại nhìn Tu Thần.
"Thuộc hạ sẵn lòng cống hiến cho miếu Thiên Thần, đi theo bên cạnh đại nhân! Tuyệt không hai lòng!” Vương Nhất Nguyên quỳ một gối xuống, trầm giọng nói.
Lão nhìn ra Thượng Cung Cẩn vô cùng tín nhiệm Tu Thần, thậm chí mơ hồ cảm giác được mối thù của Vũ Hóa Thần triều chỉ có thể dựa vào người này!
Cho nên việc tận hiến với Tu Thần không khác nào việc tiếp tục tận hiến cho Thượng Cung Cẩn. Năm đó vì bảo vệ Vũ Hóa Thần triều, lão đã dẫn một trăm nghìn hộ vệ thiên đô tử thủ ở trước điện Thánh cung mà chẳng hề có chút dao động hay sợ hãi nào. Lão nói mình là người trung thành với Vũ Hóa Thần triều thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Tu Thần chỉ cần liếc mắt nhìn là biết Vương Nhất Nguyên có tận hiến hay không. Trong lĩnh vực vô địch của Tu Thần, chẳng ai có thể giở thủ đoạn với hắn cả.
“Tốt lắm! Bản tọa ban cho ngươi tu vi Thánh Thiên cảnh tầng bảy, để ngươi giương cờ chiến giữ vững biên cảnh Tây châu! Vương thống lĩnh, bảo ngươi một mình đấu với triệu người, ngươi có sợ không?” Tu Thần trầm giọng quát.
Người xung quanh nghe vậy thì hoảng sợ rối rít nhìn về phía Tu Thần.
Ban thưởng tu vi?
Còn là Thánh Thiên cảnh tầng bảy nữa chứ?
Trên thế giới có tồn tại loại chuyện này hả? Quả thực chưa từng nghe qua.
Nếu chuyện này là thật thì bọn họ phải khổ sở tu luyện như thế để làm gì chứ? Chẳng có tí giá trị nào.
Vương Nhất Nguyên cũng run rẩy, ngẩng đầu nhìn Tu Thần với vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ.
“Đại nhân… Ngài… ngài có thể ban cho thuộc hạ tu vi Thánh Thiên cảnh tầng bảy thật sao?”
“Sư phụ chưa bao giờ nói khoác. Ngươi chỉ cần trả lời có dám hay không?” Thượng Cung Cẩn nói rõ.
Vương Nhất Nguyên hít thở dồn dập, ánh mắt dần dần trở nên cuồng nhiệt.
Nếu Tu Thần thực sự có thể làm được điều này, vậy mối thù lớn của Vũ Hóa Thần triều chẳng phải có hy vọng rồi sao? Dù lúc còn ở Nguyên giới, lão cũng chưa từng nghe ai có thể trực tiếp ban cho người khác tu vi cao thế này!
“Thuộc hạ lĩnh mệnh! Quyết không sợ hãi!” Vương Nhất Nguyên trầm giọng đáp.
Đệ tử Bát Quyền tông ở hai bên đưa mắt nhìn nhau. Đây là chuyện quá khó tin đối với bọn họ. Nếu Tu Thần có thể nâng cao tu vi của người khác một cách tùy ý, vậy thì các thế lực lớn của Thiên Khôn Tử giới tụ hội lại còn có ý nghĩa gì nữa?
Thánh Thiên cảnh tầng bảy đấy!
Đó là cảnh giới tu vi mà họ không dám nghĩ tới, thậm chí ngay cả một cường giả Thánh Thiên cảnh cũng chưa từng gặp. Nhất thời tất cả mọi người đều hít thở dồn dập, tim đập cực nhanh, mắt cứ nhìn chòng chọc Tu Thần.
Tu Thần điểm nhẹ ngón tay lên trán Vương Nhất Nguyên, sau đó một vầng sáng màu vàng như sóng gợn nổi lên.
Trán lão dập dờn, mà tu vi cũng theo đó tăng lên nhanh chóng.
Chớp mắt đã tăng lên Thánh Thiên cảnh tầng bảy!
Một khí tức hùng mạnh và khủng bố đến chấn động tỏa ra từ cơ thể Vương Nhất Nguyên. Lão nhịn không được ngửa mặt thét vang trời!
Tiếng kêu vang khắp vạn dặm, trên bầu trời mây và sấm tụ lại, sấm chớp ầm ầm, thanh thế vô cùng dọa người.
“Đa tạ đại nhân ban ân!” Vương Nhất Nguyên quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy, trong lòng vô cùng kích động.
Lão kích động không phải vì hiện tại mình đã trở thành Thánh Thiên cảnh mà vì Tu Thần thực sự có thể nâng cao tu vi của người khác!
Có chỗ dựa này, mối thù của tộc Thượng Cung nhất định sẽ được báo!
Tu Thần vươn tay, một thanh chiến kích màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn…
Đây chính là vũ khí Thánh giai ở kiếp trước của Vương Nhất Nguyên – Phương Thiên Kích!
“Cầm lấy!” Tu Thần ném Phương Thiên Kích cho Vương Nhất Nguyên.
Vương Nhất Nguyên ngạc nhiên nhìn Phương Thiên Kích của mình, cảm ơn lần nữa: “Đa tạ đại nhân ban cho chiến kích! Thuộc hạ nhất định sẽ ứng phó hết sức mình, chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để kẻ thù bước vào Tây châu nửa bước!”
Lần này lão ôm quyết tâm “ra đi đầu không ngoảnh lại”.
Từ khi xác định Tu Thần có năng lực giúp Thượng Cung Cẩn báo thù, lão đã cam tâm tình nguyện chết trận vì Tu Thần.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, nhớ những lời người mới nói đó!” Tu Thần cười cười vỗ bả vai Vương Nhất Nguyên.
Thượng Cung Cẩn cũng lên tiếng: “Vương Thống lĩnh, nhận được sự bảo vệ của ngươi chính là vinh hạnh của tộc Thượng Cung chúng ta, bảo trọng!”
“Cung tiễn đại nhân, tiểu thư!” Vương Nhất Nguyên ôm quyền khom người, ánh mắt dứt khoát, trầm giọng nói.
Vương Nhất Nguyên không cần thiết phải dài dòng. Kiếp trước lão sinh ra ở Vũ Hóa Thần triều, lớn lên ở Vũ Hóa Thần triều, đồng thời cũng chết ở Vũ Hóa Thần triều, giờ lại chiến đấu thêm một lần có sao đâu?
Mạng của lão đổi lấy tin tức Thượng Cung có thể phục hưng rất đáng giá!
Tu Thần và Thượng Cung Cẩn trực tiếp biến mất tại chỗ.
“Tông chủ! Ngài không đi được đâu! Không đi được đâu!” Các trưởng lão của Bát Quyền tông giờ mới mở miệng khuyên can. Đệ tử xung quanh cũng rối rít quỳ xuống.
Kiếp trước Vương Nhất Nguyên có thể huấn luyện ra một trăm nghìn hộ vệ thiên đô trung thành thấy chết không sờn, kiếp này những người trong tông môn của lão dĩ nhiên cũng vô cùng trung thành.
“Đứng lên hết đi! Triệu Khải, sau này ngươi chính là tông chủ của Bát Quyền tông. Ta có sứ mệnh của mình, ngày mai giương cờ chiến đấu chính là sứ mệnh cuối cùng của ta! Ta xin lỗi các vị.” Vương Nhất Nguyên lộ vẻ xấu hổ, lão gần như phải cắn rang để nói ra những lời này.
“Tông chủ! Chúng ta muốn đi cùng ngài!”
“Chúng ta muốn đi cùng ngài!”
Tất cả mọi người đột nhiên lớn tiếng gào lên.
Vương Nhất Nguyên khẽ run trong lòng.
Một hình ảnh lóe lên trong đầu lão.
Một trăm nghìn hộ vệ thiên đô quỳ gối trước mặt một nam tử mặc kim giáp màu đen, tay cầm Phương Thiên Kích. Họ quyết chiến đấu một trận sống còn, quyết không lùi bước.
Kết cục cuối cùng là một trăm nghìn hộ vệ thiên đô đã bị diệt toàn quân!
Máu chảy thành sông, thây chất thành núi!
Vương Nhất Nguyên có một tia thần nguyên cất trong Nguyên các, hộ vệ thiên đô lại không có, cho nên những người từng là thuộc hạ của lão không có kiếp sau!
Bây giờ, lão dĩ nhiên sẽ không để những người này đi theo mình chết trận ở núi Vương Ốc.
“Ý ta đã quyết! Các vị xin hãy bảo trọng!”
Vương Nhất Nguyên nói xong, cơ thể hóa thành một tia sáng màu đen, phóng tới biên cảnh Tây châu.