Chương 279. Đỉnh núi Vương Ốc ở Tây châu! Vác cờ mà chiến!
Thượng Cung Cẩn nhìn Vương Nhất Nguyên, ánh mắt dần dần trở nên khó tin, mà vẻ mặt của Vương Nhất Nguyên thì lại mê man, đồng thời tim cũng đập nhanh vô cùng.
Lão không cảm nhận được tu vi của Tu Thần, nhưng khí tức Thánh Thiên cảnh của Thượng Cung Cẩn lại khiến tất cả những người có mặt ở đây cảm thấy vô cùng đau đớn và khó chịu.
"Thầy, sao thầy lại biết lão ạ?" Thượng Cung Cẩn bình tĩnh lại, vội vàng nhìn về phía Tu Thần.
Tu Thần cười ha ha, rồi đáp: "Thầy của ngươi có bãn lĩnh gì?"
Thượng Cung Cẩn hơi sửng sốt, trên mặt chợt nở rộ nụ cười xinh đẹp, nàng nói: "Vô địch Vạn giới!"
"Chuyện đó cũng chưa thành đâu.” Tu Thần nhún vai, đáp.
Hiện giờ Vương Nhất Nguyên vẫn còn đang mù mờ, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, nhìn điệu bộ đó của Thượng Cung Cẩn như thể biết mình vậy?
"Đại nhân... chuyện… chuyện này là sao?" Vương Nhất Nguyên hỏi một cách cẩn thận.
Thượng Cung Cẩn nhìn về phía Vương Nhất Nguyên, ánh mắt lóe lên một tia kích động, mở miệng đáp: "Vương thống lĩnh, đã lâu không gặp."
"Hả?"
Vương Nhất Nguyên và những đệ tử, trưởng lão bên cạnh liếc mắt nhìn nhau.
Thống lĩnh là cách gọi gì đây?
Lão là Vương tông chủ cơ mà...
"Kiếp trước ngươi là đệ nhất đại thống lĩnh đội hộ vệ thiên đô của Vũ Hóa Thần triều ta, Vương Bá Khảo." Thượng cung Cẩn nói.
"Vũ Hóa Thần triều? Hộ vệ thiên đô? Đại thống lĩnh? Ta... không phải ta đâu... Ta chỉ là tông chủ của Bát Quyền tông mà thôi, ta tên là Vương Nhất Nguyên...” Vương Nhất Nguyên luống cuống cả người.
Vẻ mặt Thượng Cung Cẩn cứng lại, sau đó nhìn về phía thầy mình cầu cứu.
Giờ đây có thể nhìn thấy một người đã từng là thuộc hạ trung thành ở Thiên Khôn Tử giới, khiến Thượng Cung Cẩn vô cùng vui vẻ, nhưng đối phương lại chưa đạt đến Thánh Thiên cảnh, vậy nên không thể thức tỉnh ký ức kiếp trước được.
"Thưa thầy, lão cũng không nhớ chuyện này ạ..." Thượng Cung Cẩn nói với một nụ cười gượng gạo.
Tu Thần gật đầu, sau đó búng tay về phía Vương Nhất Nguyên.
Chỉ thấy cơ thể Vương Nhất Nguyên đột nhiên bị ánh sáng màu vàng bao phủ lấy, cơ thể lão trôi nổi giữa không trung, cả người vô cùng sợ hãi và hoảng hốt, không biết Tu Thần muốn làm gì.
Các đệ tử và trưởng lão ở một bên thấy thế, cũng sợ đến mức không biết phải làm sao.
Bọn họ không dám ra tay với Tu Thần, hơn nữa nơi này còn có một cường giả Thánh Thiên cảnh nữa.
Dưới Thánh Thiên cảnh, tất cả đều chỉ là con kiến!
Tất cả mọi người ở đây đều rất rõ ràng về điểm này, nếu họ ra tay, thì chắc chắn chỉ có chết chứ không sống được.
"Ặc... Á..."
Chỉ nghe Vương Nhất Nguyên kêu thảm một tiếng, sau đó ánh sáng tản đi thì lão cũng rơi xuống đất.
"Tông chủ!" Trưởng lão ở bên cạnh vội vã đi lên muốn đỡ lấy lão, nhưng Vương Nhất Nguyên đột nhiên đưa tay ngăn bọn họ lại.
Lão chậm rãi đứng dậy, ánh mắt của Vương Nhất Nguyên bây giờ trở nên kích động vô cùng, viền mắt đỏ hoe, cơ thể cũng run lên nhè nhẹ.
"Tiểu thư..."
Vương Nhất Nguyên nhìn Thượng Cung Cẩn, giọng nói mang theo tiếng nức nở cùng với nỗi đau buồn và tuyệt vọng, khiến người nghe được đều sởn gai ốc.
Vương Nhất Nguyên lập tức quỳ sụp xuống.
"Tiểu Thư! Thần bảo vệ người không chu toàn, khiến cho tên phản đồ Hạ Dạ Thiên Quân đó xông vào Thánh cung, thần tội đáng chết vạn lần!" Vương Nhất Nguyên quỳ trên mặt đất, đầu dập mạnh xuống.
Người của Bát Quyền tông nhìn thấy mà choáng váng.
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Tại sao tông chủ đột nhiên lên cơn mà quỳ xuống đất dập đầu như thế? Những lời vừa nói kia rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào bị Tu Thần đó khống chế rồi sao?
Thượng Cung Cẩn hít sâu một hơi, nàng vung tay lên, cách không gian mà đỡ Vương Nhất Nguyên dậy.
"Ngươi đã làm hết sức rồi."
Lão quả thực đã làm hết sức.
Tu Thần đã nhìn thấy rõ mọi chuyện trong kí ức của Vương Nhất Nguyên.
Năm đó, Dạ Hạ Thien Quân thống lĩnh quân đội tấn công Vũ Hóa Thần triều, Vương Nhất Nguyên là người đầu tiên nghênh chiến địch.
Một trăm nghìn hộ vệ thiên đô của Vũ Hóa Thần triều cố thủ trước điện Thánh cung, không còn người nào sống sót.
Để có thể kéo dài thời gian, Vương Nhất Nguyên đã hy sinh thần nguyên không toàn vẹn, cưỡng ép đổi lấy cơ hội sống trong mười lăm phút.
Nhưng đối mặt với đại tướng Hổ Khiếu Ngâm, thuộc hạ của Dạ Hạ Thiên Quân, vẫn thất bại thảm hại, ngay cả mười lăm phút cũng không chống đỡ được.
Vào thời khắc cuối cùng, cha của Thượng Cung Cẩn phải đánh tan toàn bộ thần nguyên tinh phách của tất cả thuộc hạ trong Trữ Nguyên các, lưu đày Vạn giới, khiến lão mới có thể đầu thai thành Vương Nhất Nguyên ngày hôm nay.
"Tiểu thư, hiện giờ... hiện giờ người và vị đại nhân này có quan hệ thế nào vậy? Chúng ta còn có thể trở về Thiên giới được không?" Vương Nhất Nguyên liếc nhìn Tu Thần trong sợ hãi, sau đó hỏi với giọng nhỏ nhẹ.
"Đây là thầy của ta, ta sẽ tự tay lấy mạng Dạ Hạ Thiên Quân." Thượng Cung Cẩn trả lời.
Vương Nhất Nguyên lại nhanh chóng nhìn thoáng qua Tu Thần, ánh mắt lão trông hơi phức tạp.
Lão của hiện giờ, chỉ là một tu luyện giả Tổ Nguyên cảnh mà thôi, đừng nói là đi đến Thiên giới, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình ở Thiên Khôn Tử Giới cũng chẳng có.
Hơn nữa lão cũng biết Kinh Như Tuyết bây giờ là tu vi Thánh Thiên cảnh.
Ở Tử giới này, Thánh Thiên cảnh chính là đỉnh cao, nhưng tới Nguyên giới rồi, thì thật sự không đáng để ý tới.
Về phần Tu Thần rốt cuộc có tu vi gì, thì Vương Nhất Nguyên hoàn toàn không đoán ra được, nhưng cũng sẽ không vượt qua Thánh Thiên cảnh đâu nhỉ? Trong mắt lão, nếu Tu Thần đột phá Thánh Thiên cảnh, vậy thì sẽ không có khả năng còn ở lại Tử giới này nữa.
...
Vậy phải đi báo thù thế nào đây?
"Tông chủ." Một vị trưởng lão đứng phía sau Vương Nhất Nguyên gọi to một câu với vẻ khúm núm.
Cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Thượng Cung Cẩn và lão, có lẽ cũng đã khiến những trưởng lão này nghe ra được vài thứ.
Nói đến chuyện chuyển kiếp thì bọn họ cũng biết, chỉ là không bao giờ nghĩ tới tông chủ của mình lại là người chuyển thế từ thượng giới, hơn nữa hình như còn có địa vị khá cao ở trong Nguyên giới nữa chứ, điều này khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ không rõ ràng, giống như đang nằm mơ vậy.
"Triệu Khải, từ nay về sau, ngươi chính là tông chủ của Bát Quyền tông. Ta đã thức tỉnh ký ức kiếp trước, vị trí tông chủ này đã không còn phù hợp với ta nữa rồi, ta phải đi theo bên cạnh tiểu thư." Vương Nhất Nguyên mở miệng nói.
"Tông chủ!"
...
Các đệ tử của trưởng lão Bát Quyền tông nghe được những lời này đều sợ đến mức hồn bay phách lạc, tất cả cùng quỳ xuống.
"Tông chủ, không được đâu! Năm đó ngài sáng lập ra Bát Quyền tông, Bát Quyền tông này chính là cội nguồn của ngài!"
"Tông chủ, không thể đâu ạ!"
"Tông chủ đừng vất bỏ chúng ta mà!"
Nghe được lời khẩn cầu của chúng đệ tử và trưởng lão, sắc mặt Vương Nhất Nguyên tái nhợt đi.
"Được rồi, ngươi cứ tiếp tục làm tông chủ của ngươi, chuyện báo thù cũng không cần ngươi phải quan tâm." Tu Thần mở miệng nói.
Vương Nhất Nguyên nhìn về phía Tu Thần, sau đó vội vàng đáp: "Đại nhân, tuy rằng hiện giờ tu vi của tiểu nhân còn thấp, nhưng tiểu nhân có thể nỗ lực tu luyện! Có ký ức của kiếp trước rồi, chẳng mấy chốc có thể cải thiện được thôi!"
"Không cần thiết." Tu Thần phất tay.
"Đại nhân..."
"Vương thống lĩnh, thầy nói đúng đó, ngươi cứ tiếp tục làm tông chủ của ngươi đi, đối với thầy mà nói, nhân số với thực lực đã hoàn toàn chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì hết." Thượng Cung Cẩn cắt ngang lời nói của Vương Nhất Nguyên.
Vương Nhất Nguyên nhìn về phía Thượng Cung Cẩn với ánh mắt mê man, không rõ câu nói này của nàng là có ý gì.
"Ngày mai đám người Khâu Vạn Thiên chắc hẳn sẽ tới chinh phạt miếu Thiên Thần, ngươi đó, cứ giúp ta làm một chuyện." Tu Thần nhìn về phía Vương Nhất Nguyên rồi nói.
"Mời đại nhân cứ nói! Tiểu nhân làm được sẽ không từ chối đâu ạ!" Vương Nhất Nguyên vội vàng đáp.
"Ngày mai, trên đỉnh núi Vương Ốc ở biên cảnh Tây châu, tay cầm chiến kỳ của miếu Thiên Thần, đợi bọn họ tới." Khóe miệng Tu Thần lộ ra nụ cười hàm ý sâu xa.
Đợi đại quân chinh phạt? Còn cầm đại kỳ của miếu Thiên Thần trong tay nữa?
Đây là muốn để mình đánh trận đầu sao?
Vương Nhất Nguyên hoảng sợ ngẩng đầu lên, thật sự nghi ngờ tai mình đã nghe lầm.