Chương 285: Đại quân ép sát núi Thiên Tử. Tu Thần nghênh địch!
Trong miếu Thiên Thần, tất cả mọi người đều nhìn về hướng biên giới Tây châu.
Đứng ở khoảng cách xa như vậy nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được tình hình khủng khiếp đằng kia.
Chân trời đỏ sậm một màu, sấm chớp đì đùng, thỉnh thoảng mặt đất còn rung động theo, thoạt nhìn có vẻ như đã đánh nhau tới tấp.
“Thầy, bọn họ đánh nhau với ai vậy?” Phương Nhuế Nhuế quay đầu nhìn Tu Thần đang ăn cơm trưa trên Thiên Trì Viên Bàn và hỏi.
Bọn họ cũng không biết Tu Thần phái Vương Nhất Nguyên ra đánh trận đầu, mới nãy mọi người còn đang ngồi ăn cơm trưa, đột nhiên bị động tĩnh lớn ở bên này thu hút.
“Một người từng là thuộc hạ của Thượng Cung.” Tu Thần đáp.
Kinh Như Tuyết nhìn Thượng Cung Cẩn bên cạnh, sau đó hỏi: “Có người của Vũ Hóa Thần triều chuyển thế ở Tử giới à?”
Thượng Cung Cẩn gật đầu, cười đáp: “Đúng vậy, có điều đều nhờ cả vào thầy, nếu không muội cũng không biết.”
“Thầy à, người cho hắn bao nhiêu thực lực vậy? Không phải cho thẳng lên tầng chín đấy chứ? Như vậy chẳng có trò vui để xem.” Phương Nhuế Nhuế buồn bực hỏi.
“Yên tâm đi, thầy cho đến tầng bảy thôi.” Thượng Cung Cẩn trả lời.
Mục Ngưng Sương cũng không đi qua mà ngồi xuống đối diện Tu Thần.
“Cao thủ của toàn thế giới đều đến hả?” Mục Ngưng Sương hỏi.
Tu Thần xắt một miếng, ăn rồi nói: “Có lẽ vậy, đều là một đám lâu la mà thôi, con cá lớn thực sự còn chưa xuất hiện đâu.”
Mục Ngưng Sương quay đầu đưa mắt nhìn về nơi xa như có điều suy nghĩ.
Phương Nhuế Nhuế hấp tấp chạy lại ngồi bên cạnh Mục Ngưng Sương, cười hì hì với Tu Thần: “Thầy à, nếu không người cho con tu vi tầng chín đi? Để con chơi đùa một mình được không?”
“Không được, thầy muốn lôi người đứng sau lưng bọn chúng ra. Cho muội tu vi tầng chín rồi lỡ như người ta không dám thò mặt ra thì sao?” Kính Như Tuyết lên tiếng, nàng cũng đi lại rồi ngồi xuống.
“Được rồi, vậy lần này chúng ta chỉ ngồi xem trò vui sao? Hay là một mình thầy ra tay?” Phương Nhuế Nhuế vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Tu Thần liếc nhìn Phương Nhuế Nhuế, chút tâm tư của con nhóc này sao hắn không nhìn ra chứ, hắn cười bảo: “Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để con ra ngoài lập uy, lần này thì không được. Ta nhất định phải dụ người đứng sau lưng bọn chúng ra. Một người tu vi tầng bảy đã có chút mạo hiểm rồi, lại thêm các ngươi xuất hiện trước mặt bọn chúng nữa, đến lúc đó dọa người ta chạy thì chẳng phải uổng công sao?”
Mục Ngưng Sương gắp một miếng thịt, cũng cười theo bảo: “Thôi nào, một cô bé thì không cần lúc nào cũng phải nghĩ đến chuyện chém chém giết giết đâu, nào, ăn nhiều thịt cho mau lớn.”
Phương Nhuế Nhuế há miệng ăn một phát hết trơn, vừa nhai thịt vừa nói: “Sư nương, thực ra con cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt. Vui vẻ biết bao nhiêu, có ăn có uống lại được vui chơi nữa, còn được hầu hạ bên cạnh thầy, thật tốt biết bao!”
Thượng Cung Cẩn vừa mới bước tới sau lưng các nàng, nghe thấy lời Phương Nhuế Nhuế nói thì hơi dừng bước, vẻ mặt có chút thất thần và tự trách.
Kinh Như Tuyết trừng mắt với Phương Nhuế Nhuế. Con bé này có đôi khi nói chuyện mà không suy nghĩ gì cả.
“Thượng Cung, ta không phải có ý đó đâu. Ý ta là sau khi báo thù xong chúng ta cứ sống như vậy. Ngươi xem mối thù của sư tỷ được báo rồi, ta cũng vậy, ngươi khẳng định cũng phải thế nha. Tên Thiên tôn Dạ Hạ Thiên Quân gì đó, thầy xử lý vài phút là xong.”
Thượng Cung Cẩn mỉm cười bảo: “Ta biết ngươi không có ý đó.”
“Được rồi, ăn cơm thì cứ ăn cơm thật ngon, nói nhiều như vậy làm gì, tất cả ngồi xuống đi.” Mục Ngưng Sương kéo Thượng Cung Cẩn ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó quay đầu nhìn nhóm người đằng sau, lớn tiếng gọi: “Mấy người các ngươi có ăn cơm không? Còn đứng nhìn nữa thì đi rửa chén đĩa đi!”
“Có ăn có ăn!” Đám Tiger vội vàng chạy đến ngồi vào vị trí của mình.
Cả bàn người lại bắt đầu vui đùa, ồn ào ăn cơm.
“Thầy, chốc nữa chúng ta ra ngoài ạ?” Kinh Như Tuyết uống một ngụm canh rồi hỏi.
Tu Thần lắc đầu đáp: “Không cần, các ngươi đứng trên núi Thiên Tử nhìn là được rồi, dù sao cũng là người đã chết. Phương pháp có thể hồi sinh cường giả Thánh Thiên cảnh thực sự có hơi khoa trương, ta e những lão già kia sẽ sợ không dám đến.”
“Rốt cuộc người đứng sau lưng bọn chúng là ai đây? Hắn thần bí như vậy, tu vi có phải đã trên Thánh Thiên cảnh rồi không?” Phương Nhuế Nhuế nghi hoặc hỏi.
Thượng Cung Cẩn lắc đầu đáp: “Tử giới không chấp nhận được cường giả Thiên Vũ cảnh, nếu có người như vậy xuất hiện thì toàn bộ Tử giới sẽ sụp đổ, cho nên ở đây không có kẻ nào Thiên Vũ cảnh cả.”
“Thế đại nhân thì sao?” Tiểu Bạch hỏi.
Hiện tại ngoại trừ Thượng Cung Cẩn thì những người khác hoàn toàn không có xíu khái niệm nào về thực lực của Tu Thần.
Dựa theo những lời Thượng Cung Cẩn nói, vậy tu vi của Tu Thần không phải cũng là Thánh Thiên cảnh sao? Nhưng điều này rất vô lý, lúc hắn đánh nhau với người cùng cảnh giới sao lại có chênh lệch lớn như vậy?
“Thầy không tính, tu vi của thầy thông thiên, quy tắc của Vạn giới không ràng buộc được thầy.” Thượng Cung Cẩn cười nói.
Mọi người lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Tu Thần bỗng nhiên buông đũa xuống, nhìn về phía trước.
Mọi người thấy Tu Thần buông đũa thì cũng vội vàng ngừng lại…
“Lão chết rồi!” Tu Thần nói.
“Thất bại rồi ạ? Có hơi nhanh không?” Thượng Cung Cẩn cau mày nói.
Tu Thần cười ha ha bảo: “Cũng không tính là nhanh. Ninh Vân có tu vi tầng tám đỉnh cấp, Vương Nhất Nguyên chỉ mới tầng bảy mà thôi. Cảnh giới hơn kém một cấp, đánh càng lâu thì thực lực chênh lệch càng lớn. Lão có thể trụ vững đến giờ đã xem như khá lắm rồi.”
Nếu để nhóm Phương Nhuế Nhuế đi đoán chừng chẳng trụ nổi mười lăm phút.
Dù sao Vương Nhất Nguyên cũng từng là một cường giả Tiên Vũ cảnh, bất kể là kinh nghiệm chiến đấu hay tâm tính đều cao hơn Ninh Vân rất nhiều, nhưng chênh lệch cảnh giới chính là thứ mà kinh nghiệm không bù lại được.
Trên Thánh Thiên cảnh là Thiên Vũ cảnh, trên Thiên Vũ cảnh là Tiên Vũ cảnh.
Một Thánh Thiên cảnh tầng một đánh với tầng hai vẫn còn miễn cưỡng, nếu phối hợp với vũ khí và pháp bảo cao cấp thì may ra có thực lực ngang nhau, thậm chí có thể giết ngược lại đối phương.
Nhưng sau khi lên tầng năm thì không xuất hiện tình trạng này nữa.
Tu Thần xòe bàn tay, những chấm nhỏ màu lục tuôn trào ra.
Chẳng mấy chốc cơ thể Vương Nhất Nguyên đã xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đại nhân? Tiểu thư?”
Vương Nhất Nguyên vô cùng ngạc nhiên nhìn người ngồi bên bàn dài phía trước, lão hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Một đòn Liệt Hồn Xích của Ninh Vân đã trực tiếp đánh vỡ hoàn toàn thần nguyên và thân xác của lão, chết rồi thì không thể chết nữa, lão trăm nghìn lần không ngờ mình có thể sống lại.
Trận chiến này lão đã ôm quyết tâm phải chết chắc, không ngờ mình vẫn còn sống, bất thình lình sống lại khiến lão thẫn thờ chưa kịp tỉnh táo.
“Cũng không tệ lắm.” Tu Thần khẽ gật đầu.
“Chưa ăn cơm đúng không?” Tu Thần hỏi.
“Hả?” Vương Nhất Nguyên vẫn chưa kịp phản ứng.
“Ngồi xuống ăn cơm với bọn họ đi, chuyện kế tiếp để ta.” Tu Thần đứng dậy nói.
Sau đó trước mặt mọi người nổi lên một màn hình khổng lồ, hình ảnh trong đó chính là đại quân chinh phạt, hơn nữa hai bên màn hình còn có bộ loa cao mười mét.
“Lại được xem phim rồi!” Phương Nhuế Nhuế vui vẻ vỗ tay.
“Đại nhân, dây cáp nối với loa đâu?” Tiểu Bạch vội vàng hỏi.
Tu Thần cười cười, vừa đi vừa nói: “Ngươi hỏi Kim Cầu ấy, nó giữ.”
Dứt lời, Tu Thần lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
“Kim Cầu! Mau lấy dây cáp nối ra đây! Nhìn hình ảnh không chẳng có tí thú vị nào cả!” Tiểu Bạch la lớn với Kim Cầu đang nằm gáy o o trên ghế sopha cách đó không xa.