Chương 284: Liệt Hồn Xích! Bầu trời biến mất!
Chớp mắt Ninh Vân và Vương Nhất Nguyên đã lao vào chiến đấu.
Tu vi của cả hai gần như đã đạt tới cực hạn trong Tử giới, cho nên mức độ tàn phá khi đánh nhau vô cùng khủng khiếp.
Liễu Vô Niệm trực tiếp ném một pháp bảo ra, một màn sáng màu vàng hiện lên giữa không trung bao trùm lấy tất cả mọi người.
“Ầm!”
Vương Nhất Nguyên đập một kích lên Gian Hoàn Trọng Xích của Ninh Vân. Hai thanh vũ khí va vào nhau, trực tiếp xé ra một khe hở khổng lồ giữa không trung.
Ninh Vân hừ lạnh, nhanh chóng bắt ấn quyết. Chỉ thấy không gian chỗ Vương Nhất Nguyên đột nhiên giống như một tấm gương bị chém nứt ra, sau đó vây lão lại bên trong.
Vương Nhất Nguyên chẳng hề sợ hãi, đâm thẳng một kích tới, sức mạnh chân nguyên điên cuồng tỏa ra. Không gian mà nó đi qua đều sụp đổ vỡ vụn. Trên đầu Phương Thiên Kích tuôn ra chín con rồng khổng lồ màu vàng sậm, tiếng rồng ngâm chấn động chín tầng mây, phóng thẳng về phía Ninh Vân.
Ninh Vân lộ ra nụ cười lạnh, cơ thể lùi lại mấy bước, truyền chân nguyên vào trong Gian Hoàn Trọng Xích.
Chỉ thấy Gian Hoàn Trọng Xích bùng lên ánh sáng vàng chói mắt, hóa thành con cự thú một mắt giữa bầu trời, nó lao thẳng về phía chín con cự long vàng sậm kia.
Chớp mắt hai bên đụng vào nhau.
“Ầm ầm!”
Đất trời rung chuyển dữ dội, đất đai trong vòng vạn dặm đều nổ thành bột mịn, làn sóng khí mạnh mẽ đánh thẳng vào bức màn ánh sáng trước mặt đám người Khâu Vạn Thiên. Bức màn ánh sáng kia như thể gợn sóng, lắc lư không thôi.
“Thủ đoạn của tên Vương Nhất Nguyên này cay độc thật đấy. Kinh nghiệm chiến đấu của lão cũng ngang với Ninh Vân.” Liễu Vô Niệm chẹp miệng nói.
Lão và Khâu Vạn Thiên vẫn vô cùng tự tin về Ninh Vân, chỉ có điều hiện tại không ít người lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Những người có tu vi Thánh Thiên cảnh ở đây có khả năng không biết đến Vương Nhất Nguyên, nhưng đám Thượng Tôn cảnh và Tổ Nguyên cảnh đều có nghe nói về lão ít nhiều.
Thậm chí không ít cường giả Tổ Nguyên cảnh còn qua lại với lão.
Tại sao tu vi của Vương Nhất Nguyên vốn đang bằng với bọn họ lại đột nhiên mạnh lên như thế? Không ngờ lão có thể đánh ngang tay với Ninh Vân.
Ninh Vân là ai?
Trong cả đoàn quân, tu vi của Ninh Vân tuyệt đối đứng trong hạng ba! Chuyện này đã được bọn họ công nhận.
Vân Đỉnh các, Thiên môn và Vô Niệm môn có thể xưng bá Thiên Khôn Tử giới không chỉ vì họ có nhân tài và cao thủ đông đảo mà còn vì có chưởng môn mạnh mẽ nữa!
Một người mạnh, cả tông môn hưng thịnh!
Đây là định luật bất biến trong Thiên Khôn Tử giới.
Người đứng đầu càng mạnh thì càng lôi kéo được nhiều cường giả gia nhập.
Chỉ dựa vào mình bồi dưỡng thì đến lúc nào mới nuôi ra nhiều cường giả Thánh Thiên cảnh đây? Hơn bảy phần mười cường giả Thánh Thiên cảnh của ba thế lực kia đều không phải tự tay bọn họ bồi dưỡng ra.
Hiện giờ Vương Nhất Nguyên vùng dậy, dốc sức chiến đấu với Ninh Vân khiến trong lòng vô số người từ tu vi Thượng Tôn cảnh trở xuống tràn ngập bóng ma tâm lý.
Thậm chí còn có người thầm suy đoán, nếu bây giờ bọn họ cũng gia nhập miếu Thiên Thần thì phải chăng sẽ nhận được tu vi giống như Vương Nhất Nguyên?
Thánh Thiên cảnh đó!
Đối với những người có tu vi Tổ Nguyên cảnh và Thượng Tôn cảnh mà nói, Thánh Thiên cảnh là cảnh giới tu vi cao không thể với! Phần lớn mọi người dùng cả đời cũng không chạm tới cánh cửa đó.
Nhưng gia nhập miếu Thiên Thần lại có thể!
Bảo họ làm sao không nghĩ nhiều cho được đây?
“Hai bên cũng gần như khó phân thắng bại. Ninh Vân là tầng tám đỉnh cấp còn Vương Nhất Nguyên mới bước chân vào tầng bảy mà thôi, lão có thể chịu đựng lâu như vậy coi như cũng rất khá.” Khâu Vạn Thiên híp mắt chậm rãi nói.
Thực ra trong lòng lão cũng cực kỳ chấn động.
Trước tiên không nhắc đến chuyện tu vi của Vương Nhất Nguyên từ đâu tới, bởi vì loại người lặng lẽ không tiếng tăm, hạ thấp bản thân để che giấu tu vi không phải không có.
Thế nhưng sau khi lên đến tầng năm, kém một tầng cảnh giới nhỏ thôi cũng đã tạo ra chênh lệch vô cùng to lớn. Vậy mà mới bắt đầu giao chiến, Vương Nhất Nguyên đã mạnh mẽ biểu hiện ra sức mạnh ngang với Ninh Vân.
“Nếu thực lực hai người ngang nhau, ta đoán Ninh Vân không phải là đối thủ của lão.” Liễu Vô Niệm cảm khái nói.
Mặc dù Khâu Vạn Thiên không muốn thừa nhận nhưng lão vẫn nhịn không được khẽ đật đầu và bảo: “Xem ra tên Tu Thần này quả thực có chút bản lĩnh. Không biết những đồ đệ và thuộc hạ đã chết trước đó của hắn có phải sống lại rồi không?”
Đôi mắt Liễu Vô Niệm hiện lên vẻ tham lam. Lão cười nói: “Chúng sống lại chẳng phải càng tốt hay sao? Thân xác thần nguyên và bản thể bị diệt sạch mà cũng làm sống lại được. Thủ đoạn thần thông bực này ở Vạn giới chỉ sợ khó có ai!”
Đây cũng là điều Khâu Vạn Thiên nóng lòng muốn chứng thực nhất. Nếu quả thực có chuyện thần thông như vậy, đến lúc đó lão trở mặt cũng không thấy ngại.
May mà lão có đủ tự tin xử lý Tu Thần sau đó đối phó Liễu Vô Niệm, bởi vì bọn họ có hai người! Phía sau Liễu Vô Niệm có một lão tổ, mà sư tôn của lão cũng dõi mắt nhìn phía sau. Dựa theo thực lực mà nói, Thiên Vân tông của lão thắng chắc!
“Hai vị đại nhân, nếu Tu Thần có thể ban cho người khác tu vi cao như thế thật, vậy đến lúc đó liệu hắn có thể phái ra hàng nghìn cường giả Thánh Thiên cảnh tầng bảy đến nghênh chiến với chúng ta không?” Trịnh Trạch Minh ở bên cạnh vô cùng lo lắng hỏi.
Hiện giờ y mặc kệ phép thần thông gì đó có thể hồi sinh người chết được hay không. Y tự mình biết mình, những thứ này căn bản không có khả năng rơi vào tay y.
Bây giờ y chỉ mong giết chết được Tu Thần một cách sạch sẽ gọn gàng, không xảy ra bất cứ sai lầm gì là được rồi. Chuyện sau đó ba thế lực các ngươi cứ từ từ chơi, ta núp ở phía sau nhìn là xong.
“Không đâu.” Khâu Vạn Thiên vô cùng quả quyết nói. Lão nói lời này là cho tất cả mọi người cùng nghe.
“Nếu hắn có thể làm như vậy thì cần gì phải phái một đám thuộc có tu vi tầng một ra ngoài làm loạn? Cứ trực tiếp phái mấy cường giả tầng bảy đi càn quét không phải tốt hơn sao? Rốt cuộc tên Vương Nhất Nguyên này có phải được Tu Thần ban tu vi cho hay không còn chưa chứng thực được. Các ngươi nhìn cách chiến đấu của lão với Ninh Vân đi, kinh nghiệm dày dặn làm sao, không hề thua kém ta và người. Một người vừa mới bước vào tầng bảy sao đủ khả năng làm được đến thế?”
Liễu Vô Niệm cũng nói theo: “Hành động lần này của Tu Thần chỉ là để hăm dọa, làm chúng ta sợ hãi và dao động thôi. Hắn muốn mọi người sợ sệt, từ đó không vây quét chinh phạt hắn nữa.”
Mọi người nghe được những lời Khâu Vạn Thiên và Liễu Vô Niệm nói thì lập tức cảm thấy rất có lý, sự dao động và chần chừ mới nảy lên trước đó cũng dần dần tan đi.
“Sắp kết thúc rồi.” Khâu Vạn Thiên nói.
Mọi người tập trung nhìn lại.
Chỉ thấy trên người Ninh Vân tản ra ngọn lửa ngập trời. Gian Hoàn Trọng Xích trong tay lão dài ra vạn trượng, vô số sấm sét lập lòe phóng ra, thu toàn bộ linh khí trong phạm vi vạn dặm lại.
Vương Nhất Nguyên tái nhợt mặt, trận chiến vừa rồi gần như làm tiêu hao hết chân nguyên của lão, thế nhưng lão phải khó khăn lắm mới làm Ninh Vân bị thương một chút. Về phần muốn đánh bại Ninh Vân là chuyện bất khả thi.
“Được lắm! Ngươi cũng được lắm! Ngươi phải cảm thấy tự hào khi có thể khiến ta phải sử dụng chiêu này để kết thúc trận chiến đấy!” Ninh Vân cười to đầy dữ tợn.
Vương Nhất Nguyên ngẩng đầu nhìn Gian Hoàn Trọng Xích che khuất bầu trời, tản ra khí tức vô cùng khủng khiếp mà cười lạnh trong lòng.
“Ngươi hẳn phải cảm thấy tự hào khi có thể giết chết ta!”
Ninh Vân giật giật mí mắt.
“Thế hả? A, vậy thì đi chết đi! Liệt Hồn Xích!”
Ninh Vân gầm lên giận dữ.
Gian Hoàn Trọng Xích cao vạn trượng đột nhiên vặn vẹo run rẩy, chớp mắt sau đã xuất hiện trước mặt Vương Nhất Nguyên.
Đất trời như ngừng lại, không gian trong vạn dặm hóa thành hư vô. Bóng dáng Vương Nhất Nguyên cũng bị nuốt chửng, biến mất không thấy tăm hơi.