Chương 291. Ba phần thiên hạ? Các ngươi xứng sao?
Đợt pháo vừa rồi đã giết nhiều cường giả như thế, giúp hắn nhận được điểm lĩnh vực vô cùng lớn, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ một phần hai Thiên Khôn Tử giới.
Sau đó hắn tìm được vị trí của hai lão già kia có tu vi Thánh Thiên cảnh tầng chín kia.
Trong mật thất đều có phong ấn cấm nguyên áp chế tu vi của bọn họ. Nhưng chỉ cần bọn họ ra ngoài, không quá một giờ đương nhiên sẽ đột phá, sau đó bị Nguyên giới triệu hồi.
Hai lão già này vẫn luôn chú ý đến trận chiến, bọn họ đang chờ đợi, đợi đến khi ba người Khâu Vạn Thiên và Tu Thần đánh nhau đến hấp hối. Sau đó hai người họ sẽ chớp lấy thời cơ đánh lén Tu Thần! Tiếp theo sẽ diệt trừ tất cả tai họa ngầm còn sót lại.
Hai lão già này lại không biết rằng Tu Thần đã khóa chặt không gian lại, nói cách khác dù là ai trong số họ cũng không thể nào rời khỏi phạm vi Lĩnh Vực Vô Địch. Dù là phi thăng, ngay cả Nguyên giới cũng không thể triệu hồi được.
Ba người Khâu Vạn Thiên lúc này cũng đã nhìn thấy rõ thảm trạng của hai lão già này.
Chênh lệch giữa tầng tám và tầng chín quả thật rất lớn, bọn hắn tự tin mình cũng có thể làm được như vậy. Nhưng một khi làm như thế thì sẽ lập tức bị triệu hồi đến Nguyên giới.
Hai người bọn họ hiện tại đang nghi hoặc một chuyện là, tại sao Tu Thần sử dụng tu vi tầng chín viên mãn nhưng Nguyên giới lại không có chút phản ứng nào?
Chẳng lẽ do hắn nắm giữ một thứ thuật pháp thần thông nào đó có thể trốn tránh triệu hồi phi thăng đến Nguyên giới?
Nghĩ đến đây, hai người cũng bắt đầu nổi lòng tham.
Không phải ai cũng muốn đến Nguyên giới, cho nên phi thăng Nguyên giới cũng không phải lựa chọn của bọn họ. Đây chính là quy tắc Nguyên giới thiết lập cho Tử giới.
Làm vua một cõi ở Tử giới không tốt hơn sao?
Với tu vi của bọn họ, đến Nguyên giới thì cũng chỉ là một tu luyện giả trình độ bình thường, thậm chí muốn gia nhập vào một vài thế lực cường đại, người ta cũng chẳng cần.
Đây cũng là lý do hai lão vẫn luôn muốn để Tông môn của mình thống nhất Tử giới.
Nắm giữ cả một Tử giới, thế thì khi bọn họ phi thăng tiến vào Nguyên giới chắc chắn sẽ có lợi thế!
Nếu như chỉ một thân một mình phi thăng đến Nguyên giới, vậy cũng chỉ có thể liệu cơm gắp mắm, chờ người ta đến lựa thôi.
Tu Thần tiếp tục hành hạ ba người Khâu Vạn Thiên, cố ý không để bọn họ trọng thương. Hắn muốn nhìn thử xem hai lão già kia có thể nhịn được bao lâu.
Trong Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, toàn bộ lòng tham của bọn họ dành cho hắn lúc này đã bị hắn đọc thấu.
Muốn lấy được phương pháp ở lại Tử giới từ mình?
Thật ra rất đơn giản, tự phế tu vi thì có thể ở lại Tử giới thôi.
Nhưng hai lão già này sẽ không nguyên ý làm theo cách này.
Những cường giả Thiên Khôn Tử giới may mắn còn sống sót bây giờ đã chết lặng cả, chạy thì bọn họ không dám, chỉ có thể đứng xa xa nhìn Tu Thần không ngừng giày vò ba người đã từng được xem là những người mạnh nhất đối với mình.
Hiện tại trong lòng bọn họ thậm chí đã bắt đầu sắp xếp lại ngôn ngữ, chờ sau khi Tu Thần giải quyết xong xuôi ba người Khâu Vạn Thiên, nên xin góp sức thế nào thì hắn mới nhìn trúng mình.
“Ù ù…"
Tu Thần vừa một cước đá bay Liễu Vô Niệm, bỗng nhiên giữa trời đất dội lại một đợt tiếng ù ù đinh tai nhức óc.
Hắn dừng động tác lại, nhìn về phía bên phải.
Những người khác cũng nhao nhao xoay đầu nhìn sáng, sắc mặt hoang mang khó hiểu.
Chẳng lẽ bây giờ lại có người muốn ra mặt chịu chết, rước họa vào thân à?
Không được đâu, ba người lợi hại nhất Thiên Khôn Tử giới đều đã bị tra tấn đến nỗi chuyện sống chết của chính mình còn không tự gánh nổi. Những cao thủ ẩn thế khác trước đây gia nhập đại quân chinh phạt chắc sẽ không ngu ngốc xông vào chịu chết đâu nhỉ?
“Khí tức này!”
Đột nhiên, sắc mặt một cường giả Thánh Thiên cảnh thay đổi hẳn.
Hắn cảm nhận được hai cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức còn khủng khiếp hơn ba người Khâu Vạn Thiên cộng lại!
Đây là sự tồn tại thế nào?
Chẳng lẽ người có thể ngang cơ với Tu Thần xuất hiện sao?
Nhưng tại sao từ trước đến nay lại chưa từng nghe nói tới?
Lúc này vô số nghi vấn nảy ra trong đầu của mọi người.
Tu Thần cười ha ha vài tiếng, hai lão già này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, thậm chí còn đồng thời xuất hiện.
Ba người Khâu Vạn Thiên đang nằm rạp dưới đất, sau khi cảm nhận được khí tức của sư tôn mình, đã kích động đến mức lệ nóng lưng tròng, đồng thời cũng cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình.
Bọn họ đã hoàn toàn mất hết mặt mũi, bị Tu Thần chà đạp tôn nghiêm ngay trước mặt nhiều cường giả ở Thiên Khôn Tử giới như thế. Xem như có giết được Tu Thần, sau này bọn họ cũng sẽ trở thành đối tượng bị chế giếu sau lưng.
Trận chiến này hoàn toàn thảm bại.
Nơi chân trời xa xa, hai áng mây bảy màu nhanh chóng bay đến, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Tu Thần.
Tường vân tản ra, thân ảnh hai lão giả xuất hiện.
Bọn họ vẫn luôn cố áp chế tu vi, che giấu, ngầm tranh cao thấp, thật ra mục đích đều là muốn giết chết đối phương, sau đó nâng đỡ tông môn của mình thống nhất Thiên Khôn Tử giới.
Toàn bộ cuộc chinh phạt này cũng đã bị họ âm thầm khống chế.
Nhưng thủ đoạn và thực lực của Tu Thần trực tiếp phá vỡ kế hoạch của hai lão giả này. Bây giờ bọn họ tạm thời vứt bỏ hiềm khích trước đây, quyết định hợp tác đối phó Tu Thần, lấy được phương pháp không phải nhận triệu hồi, có thể ở lại Tử giới từ trong tay hắn.
Nếu như có thể ở lại Tử giới, thì sau này hai nhà chia đều Thiên Khôn Tử giới cũng không phải không thể chấp nhận được. Trước đó sỡ dĩ không muốn tuyệt diệt thực lực của tông môn đối phương là vì sợ sau khi mình rời đi sẽ bị đối phương diệt ngược lại.
“Sư tôn…”
Hai người Khâu Vạn Thiên và Ninh Vân nhìn sang Chiến Thiên Vân, mặt mũi tràn đầy nỗi tuyệt vọng và áy náy.
Kế hoạch ấp ủ từ năm Thiên Vân Tông phân ra, trải qua bao nhiêu năm như thế, vốn cho rằng Tu Thần xuất hiện sẽ giúp bọn họ sớm hoàn thành đại nhất thống, nhưng ai ngờ sẽ thất bại thảm hại như thế.
Liễu Vô Niệm nhìn thấy Chiến Thiên Vân, mí mắt khẽ run, sau đó nhìn về phía sư phụ của mình.
Lão thật sự không ngờ Chiến Thiên Vân còn sống! Chuyện này sư phụ Phong Trần Tử chưa tiết lộ chút nào với lão, chỉ nói với hắn rằng phía sau Khâu Vạn Thiên còn có một cao thủ khác mà thôi.
Người bên cạnh nghe thấy Khâu Vạn Thiên và Ninh Vân gọi một trong hai lão giả là sư tôn, thật sự đã kinh ngạc tột cùng.
Chiến Thiên Vân vẫn còn sống? Lúc trước không phải nói đã bị giết rồi sao?
Vậy chuyện Thiên Vân Tông phân ra chẳng phải là do hai sư huynh đệ Khâu Vạn Thiên đang diễn trò ư?
Không chờ bọn họ hoàn hồn từ trong khiếp sợ, Liễu Vô Niệm cũng gọi một câu sư tôn, lão đang gọi Phong Trần Tử.
Trong lúc nhất thời, đám người càng thêm hỗn loạn, kinh sợ đến tột đỉnh!
Hai người này có tiếng tăm lừng lẫy trong dòng lịch sử Thiên Khôn Tử giới, tất cả mọi người cho rằng bọn họ đã chết! Nhưng bây giờ vẫn còn sống sờ sờ, xuất hiện trước mặt họ!
Ngay lúc này, cuối cùng bọn họ cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra họ đều là con tốt thí cả!
Trận chiến chinh phạt này chỉ là một thủ đoạn đại thanh trừng mà thôi.
Nỗi tức giận tột cùng xộc lên đầu, nhưng bọn họ cũng không dám thể hiện ra ngoài, bởi vì bọn họ không xứng! Hiện giờ chỉ có thể nhìn mấy vị đại lão này giằng co với nhau.
“Ồ, rốt cuộc cũng xuất hiện rồi à? Ta sắp đánh chết bọn họ rồi.” Tu Thần nhìn hai lão già trước mặt, cười đầy hứng thú.
Chiến Thiên Vân lộ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không ra bất kỳ tâm trạng gì, đôi mắt đục ngầu điềm tĩnh, giống như chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì với lão.
“Tu Thần, ngươi thật sự muốn hủy diệt hoàn toàn Thiên Khôn Tử giới sao?” Chiến Thiên Vân nhàn nhạt hỏi.
Phong Trần Tử bên cạnh lại có chút hòa nhã, trên mặt nở nụ cười thân thiết, nói: “Lão phu cảm thấy không cần phải như thế, ba người chúng ta chia nhau Thiên Khôn Tử giới cũng được mà, không phải sao?
Tu Thần không nhịn được bật cười, dùng ánh mắt trêu tức nhìn hai lão già trước mặt, nói: “Chia thiên hạ làm ba phần? Các ngươi xứng sao?”