Chương 290. Tàn bạo khủng khiếp, quả thật vượt ra khỏi lẽ thường!
Ba người liếc nhau, sau đó hội tụ chân nguyên toàn thân, các cường giả xung quanh vội vàng lui về phía sau.
Đây tuyệt đối là trận chiến quy mô lớn nhất Thiên Khôn Tử giới!
Ba vị đại lão thành danh đã lâu đối chiến với ma vương mới nổi Tu Thần, cho dù kết quả như thế nào, bọn họ đều biết rằng trật tự của Thiên Khôn Tử giới sẽ hoàn toàn thay đổi sau trận chiến này.
Bầu không khí tràn ngập sát ý, chỉ riêng khí thế của ba người kia cũng đủ để cho tất cả mọi người kinh hồn bạt vía, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy bản thể của ba con quái vật đứng đầu Thiên Khôn Tử giới khi đối phó với kẻ địch, hơn nữa còn là ba đánh một.
Tu Thần nhìn ba người trước mặt, hắn mỉm cười, rồi ngoắc ngoắc tay với bọn họ.
Sắc mặt ba người Khâu Vạn Thiên trầm xuống, đôi mắt lóe ra sát ý dày đặc.
"Hôm nay ba người chúng ta nhất định phải tru diệt ngươi! "
Ninh Vân gầm nhẹ một tiếng, thân thể lão đột nhiên cao lớn khổng lồ, sau lưng bỗng nhiên duỗi ra vô số cánh tay dài cả trăm trượng, mỗi cánh tay đều cầm một món pháp bảo.
Mà hai tay Khâu Vạn Thiên ngưng tụ ra một đôi găng tay hắc lân, từng luồng khí tức có thể xé rách linh hồn tỏa ra từ găng tay phía, vô số sợi phệ hồn màu đen tuôn ra, cực kỳ tà ác.
Liễu Vô Niệm không lấy ra pháp bảo chiến võ gì, mà hai tay lão nhanh chóng bắt quyết, chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu Tu Thần bỗng nhiên có một đám mây sét màu nâu tụ lại, sấm giật đùng đoàng, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa.
Ba người đồng thời phát động đòn tấn công.
Thân thể khổng lồ của Ninh Vân xông tới chỗ Tu Thần, nhìn như vừa mới đi vài bước, nhưng một giây sau lão đã xuất hiện trước mặt Tu Thần, vô số cánh tay sau lưng lão vung pháp bảo đánh một đòn mạnh mẽ tới chỗ Tu Thần.
Kinh động lòng người, long trời lở đất! Thậm chí không gian xung quanh Tu Thần cũng đang không ngừng vặn vẹo.
Khâu Vạn Thiên bay thẳng ra phía trước làm một động tác xé rách, sau đó không gian bị xé rách hai bên trái phải Tu Thần có vô số bàn tay khổng lồ màu đen đang rực cháy duỗi ra, hung ác chộp về phía hắn.
"Ầm ầm! "
Vô số tia chớp đánh xuống từ bầu trời, chúng đánh thẳng lên đầu Tu Thần.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi, hắn hơi ngẩng đầu, bàn tay xoay tròn rồi nắm chặt lại.
"Vù vù vù."
Đòn công kích của ba người sắp sửa đánh vào người Tu Thần, nhưng khi hắn nắm chặt tay lại, trên nắm đấm của hắn tỏa ra lực hút kinh người. Sau đó những đòn công kích đủ để hủy diệt một nửa Thiên Khôn Tử giới bị hút vào trong đó, thậm chí ngay cả đám mây sét màu nâu trên đầu hắn cũng bị thoát khỏi.
Trời đất chợt yên tĩnh lại, không gian bị xé rách đã liền lại rất nhanh.
Giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
"Sao có thể như vậy được? "
Đồng tử của ba người co rụt lại, đòn vừa rồi tuy chưa phải chiêu mạnh nhất của bọn họ, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Ba người liên hợp lại cùng ra đòn thì cho dù là cảnh giới tầng chín cũng không dám coi thường.
Mà Tu Thần lại chỉ siết chặt nắm đấm, sau đó hút hết tất cả!
"Các ngươi có biết một cụm từ gọi là 'trở lại nguyên trạng' không?" Tu Thần nhếch miệng cười.
"Ý nghĩa của nó là, người càng lợi hại thì khi đánh nhau sẽ càng ra vẻ màu mè, hở tý là muốn sẽ rách không gian làm cho long trời lở đất. "
"Đồ khốn kiếp! Ta xem ngươi có thể kiêu căng được bao lâu! "
Khâu Vạn Thiên giận dữ rống lên một tiếng, lão muốn ra đòn tiếp. Hai người khác cũng chuẩn bị tung một đòn mạnh nhất của chính mình.
Nhưng cơ thể Tu Thần bất chợt di chuyển.
Tu Thần lắc mình, không có bất kỳ sự dao động linh khí nào, chớp mắt hắn đã xuất hiện trước mặt Khâu Vạn Thiên.
"Ngươi! "
Khâu Vạn Thiên sợ tới mức hồn bay phách lạc, hoàn toàn không phản ứng kịp, sau đó đã nhìn thấy Tu Thần đấm tới.
"Rầm! "
Một tiếng trầm đục vang lên, Khâu Vạn Thiên bay ngược về phía sau.
Tiếng động kia vừa mới vang lên, bóng dáng Tu Thần lập tức xuất hiện trước mặt Liễu Vô Niệm. Liễu Vô Niệm đang định đánh một chưởng tới, nhưng khi lão vừa giơ tay lên, thậm chí chân nguyên còn chưa kịp hoàn toàn ngưng tụ, đã bị Tu Thần tát vào mặt, cả người lão ngã xuống.
Ninh Vân ở bên cạnh thấy thế thì hoảng sợ vô cùng, vội vàng nhảy ra xa.
Thế nhưng trong lĩnh vực vô địch của Tu Thần, ai có thể đấu lại được hắn?
Trong đầu lão vừa mới bật ra suy nghĩ này, Tu Thần đã xuất hiện ở trước mặt, hắn giơ chân trực tiếp đá bay lão.
Trong mắt những người đang xem trận chiến này, vừa nãy đã xuất hiện tới ba Tu Thần, rồi cả ba người đó gần như cùng lúc tấn công ba người Khâu Vạn Thiên, sau đó ba đại lão kia còn chưa kịp trở tay đã bị đánh bay.
"Rầm rầm rầm! "
Cơ thể ba người in sâu xuống mặt đất, tiếp ngay sau đó là tiếng nổ kinh thiên động địa, nổ thành một cái hố rộng cả vạn mét, đá vụn và khói mù che lấp cả bầu trời.
Cảnh tượng này khiến mọi người nổi cả da gà, cảm giác hoảng sợ xộc lên đầu.
Trận này không thắng nổi!
Bọn họ bị trấn áp triệt để!
Vốn họ còn cho rằng trận chiến giữa ba người mạnh nhất Thiên Khôn Tử giới với Tu Thần sẽ là trận chiến long trời lở đất, xưa nay chưa từng có, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của họ...
Thậm chí ba người kia còn không đỡ nổi một chiêu!
Tu vi mạnh cỡ nào mới có thể làm được như vậy chứ?
Chẳng lẽ tu vi Thánh Thiên cảnh tầng thứ chín viên mãn đáng sợ như vậy sao?
Với thực lực như vậy, bọn họ còn dám thảo phạt ư? Dâng luôn cả Thiên Khôn Tử giới cho Tu Thần luôn có được không?
Giờ phút này, những người may mắn còn sống sót không dám phản kháng lại Tu Thần nữa, tất cả đều trắng bệch mặt mũi, đứng ngơ ngác nhìn.
Tất cả họ đều biết rõ, Thiên Khôn Tử giới xong đời rồi!
Tuy ba đại lão đứng đầu vẫn chưa chết, nhưng họ không đấu lại Tu Thần.
Cuộc thảo phạt của ngàn vạn đại quân lần này vừa mới bắt đầu chưa được nửa tiếng đồng hồ đã kết thúc bằng sự thảm bại.
"A... A...! Đồ khốn! Đồ khốn! "
Tiếng gầm của Khâu Vạn Thiên bật ra từ dưới đất, sau đó một luồng ánh sáng đen phóng về phía Tu Thần.
Nhưng luồng sáng đó vừa tới dưới chân Tu Thần liền bị hắn giẫm xuống.
Liễu Vô Niệm và Ninh Vân cũng đồng thời tấn công lại lần nữa, Tu Thần vừa rồi vẫn còn nương tay, chỉ làm bọn họ bị thương, nên họ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
"Binh binh! "
Tu Thần đứng thẳng giữa bầu trời, tên nào đến hắn liền giẫm mạnh, hệt như đang đá bóng.
Cảnh tượng này khiến những người khác khiếp sợ, họ rất muốn khuyên mấy người Khâu Vạn Thiên hay là thôi đi, người ta đang chơi đùa với các ngài đó! Các ngài chỉ là quả bóng dưới chân người ta mà thôi!
"Binh binh binh!"
"Rầm rầm rầm! "
"A... A...! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!”
"Ta phải bằm thây ngươi ra vạn đoạn!"
Mỗi một lần bị đá sẽ lập tức sẽ vang lên tiếng rống giận dữ, xé ruột xé gan của ba người kia.
Tôn nghiêm của ba người bị Tu Thần đá tơi bời, lúc này đôi mắt bọn họ đỏ ngầu, mở trừng trừng, cõi lòng tràn đầy phẫn nộ và nhục nhã. Họ không thể nghĩ được gì nữa, họ chỉ muốn giết Tu Thần!
Hay chỉ chạm vào hắn một chút cũng được!
Nhưng tất cả chỉ phí công vô ích mà thôi.
"Thật là thảm hại..."
Những người đang vây xem trong miếu Thiên Thần đều cảm thấy đồng tình với ba người Khâu Vạn Thiên.
"Ức hiếp người quá mà. Hành hạ hệt như khi chúng ta hành hạ Thánh Vương cảnh ấy..." Tiger nói.
"Ta chẳng hiểu gì... không hiểu gì hết... Đại nhân đã lợi hại đến mức nào rồi vậy? Có thể hành hạ Thánh Thiên cảnh tầng thứ tám thế này sao?"
Mọi người nhìn cảnh tượng thảm thiết trên màn hình, tất cả đều không khỏi nghi ngờ về cuộc sống.