Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 293: Xé rách bầu trời! Triệu hồi phi thăng!

Chương 293: Xé rách bầu trời! Triệu hồi phi thăng!

Giữa bầu trời, lôi kiếp đang nhanh chóng tụ lại. Chẳng mấy chốc, một cỗ khí tức khiến Chiến Thiên Vân và Phương Trần Tử cảm thấy run rẩy và sợ hãi đã truyền tới.

Đây là một loại sức mạnh quy tắc của Tử giới, cũng là thứ mà cường giả Thánh Thiên cảnh hoàn toàn không thể chống lại được.

Chiến Thiên Vân lập tức khẳng định nó do Tu Thần dẫn tới. Bởi vì theo suy nghĩ của hai bọn họ, cứ xem như cả hai không lấy được cách né tránh triệu hồi thì cũng không thể dẫn triệu hồi phi thăng tới nhanh như vậy.

“Ngươi muốn cá chết lưới rách hả? Ngươi tưởng dẫn triệu hồi phi thăng đến thì chúng ta không có cách nào đối phó ngươi sao?” Chiến Thiên Vân nhìn Tu Thần với ánh mắt giận dữ.

Tu Thần nhịn không được bật cười, hắn nhìn chằm chằm Chiến Thiên Vân với vẻ mặt trêu tức: “Ngươi coi trọng bản thân quá rồi đó, đồng thời ngươi cũng đánh giá thấp quy tắc của Tử giới. Ngươi tưởng chút toan tính nhỏ kia của mình có thể chống lại quy tắc thật sao? Thực ra, ngay từ lúc các ngươi ra khỏi không gian cấm nguyên thì đã bị quy tắc phát hiện rồi, chỉ là các người vẫn cho rằng mình có thể kéo dài thời gian mà thôi.”

Phong Trần Tử lạnh lùng nói: “Chúng ta mà bị triệu hồi phi thăng thì nhất định sẽ kéo ngươi theo cùng! Đến lúc lên Nguyên giới bọn ra sẽ lan truyền mối quan hệ của ngươi và Thượng Cung Cẩn ra ngoài. Ngươi cho rằng mình còn có thể sống yên bình hả, cho rằng Thượng Cung Cẩn có thể sống sót trong Tử giới sao? Hiện giờ ba người chúng ta hợp tác với là kết quả tốt nhất!”

“Ầm ầm!”

Phong Trần Tử vừa dứt lời, dưới bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sét, không gian xung quanh đều rung lên. Sau đó mọi người đồng loạt cảm thấy quanh cơ thể dường như xuất hiện một cỗ khí không tên. Bọn họ như thể ở trong nước, động tác trở nên chậm chạp.

“Tu Thần! Ngươi thực sự muốn như vậy hả?” Sắc mặt Chiến Thiên Vân đã trở nên khó coi vô cùng. Lão nhìn chòng chọc Tu Thần, rít gào với ánh mắt giận dữ và oán độc.

Lão có thể cảm nhận được triệu hồi phi thăng sắp xuất hiện rồi. Đến lúc đó bầu trời sẽ chiếu xuống hai luồng ánh sáng bao vây lấy bọn họ. Nếu cả hai cưỡng chế đánh vỡ cột sáng nọ thì sẽ gặp phải thiên kiếp!

Đúng vậy, ở đây, khi tu vi của ngươi đạt tới cực hạn thì sẽ bị triệu hồi phi thăng. Nếu thành thật không phản kháng thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, trực tiếp được chùm sáng triệu hồi kéo lên Nguyên giới.

Nhưng nếu ngươi phản kháng thì rất xin lỗi, nó sẽ trực tiếp bổ cho ngươi hồn phi phách tán, tan thành tro bụi.

“Các ngươi phi thăng rồi thì Thiên Khôn Tử giới chính là của mình ta, tại sao ta phải hợp tác với các ngươi chứ? Tự mình hưởng một khối bánh ngọt không phải thơm ngon hơn sao? Tại sao ta phải chia nó thành ba phần?” Tu Thần có chút buồn cười hỏi.

Đây quả thực là lựa chọn mà học sinh tiểu học sẽ làm.

Trước tiên không nói đến chuyện Tu Thần có cách tránh né triệu hồi phi thăng hay không, cho dù có thì sao hắn phải đưa cho hai lão già này?

Cho các ngươi rồi cùng nhau chia ba Thiên Khôn Tử giới ra à?

Rõ ràng ta có thể khống chế toàn bộ mà, vì sao phải vẽ thêm chuyện chia phần cho các ngươi chứ? E là các ngươi sống lâu quá nên đầu đều nhão như hồ rồi.

Huống chi Tu Thần vốn định giết hai lão già này để thu hoạch sinh linh chi lực. Hợp tác ấy hả? Hai ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi!

“Được! Được lắm! Cuối cùng ngươi lại chọn cách này! Thế ta cũng chẳng còn gì để nói nữa! Ngươi phải theo chúng ta phi thăng Nguyên giới!” Chiến Thiên Vân rống lên dữ tợn, thình lình đánh thẳng về phía Tu Thần.

Phong Trần Tử ở bên cạnh cũng ra tay ngay lập tức, bây giờ không phải lúc để lão do dự.

Suy nghĩ hiện tại của bọn họ vô cùng đơn giản, đó là nhất định không thể để Tu Thần ở lại Tử giới, có thế ba thế lực tông môn của bọn họ mới giữ nguyên ba vị trí đứng đầu như trước! Chỉ cần lúc chùm sáng phi thăng chiếu xuống bọn họ lôi Tu Thần vào thì cả hai có thể ép hắn cùng phi thăng Nguyên giới.

Đám Khâu Vạn Thiên đứng bên dưới thấy sư phụ mình ra tay với Tu Thần, trong mắt cũng lộ ra vẻ sảng khoái. Dĩ nhiên bọn họ biết hai người đó muốn làm gì.

Chỉ cần Tu Thần không còn ở đây, bọn họ có thể tiếp tục khống chế Thiên Khôn Tử giới! Mặc dù hôm nay bị Tu Thần đánh cho tan tác mất hết cả danh dự nhưng thực lực là trên hết! Coi như có bị người khác âm thầm khinh thường thì lúc gặp mặt bọn chúng vẫn phải dùng vẻ mặt tươi cười chào đón và quỳ lạy bọn họ.

“Các ngươi thật ngây thơ!” Tu Thần lắc đầu cười một tiếng.

Chiến Thiên Vân và Phương Trần Tử lập tức tấn công chính diện Tu Thần. Bọn họ biết mình không thể giết chết Tu Thần nhanh chóng, cho nên muốn trực tiếp áp sát bắt giữ hắn.

Thế nhưng chớp mắt sau, ánh mắt của hai người từ tức giận và tàn nhẫn biến thành ngạc nhiên và hãi hùng.

Bởi vì khi bọn họ tới trước mặt Tu Thần, cơ thể đột nhiên không nhúc nhích được, sau đó trơ mắt nhìn hắn dùng tu vi bóp cổ mình.

Tu Thần mỗi tay bóp cổ một người nhấc lên giữa không trung.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trợn trừng mắt, nhất là ba người Khâu Vạn Thiên, như thể bị sét đánh trúng người vậy, không nhúc nhích mảy may, đầu óc trống rỗng.

Bọn họ thực sự quá quen với cảnh này!

Khâu Vạn Thiên, Ninh Vân và Liễu Vô Niệm từng bị Tu Thần bóp cổ hành hạ như vậy!

Bọn họ vốn cho rằng hai lão quái vật xuất hiện thì ít nhất cũng ngang vai ngang vế với Tu Thần, thậm chí cả hai liên thủ lại có thể ngăn chặn hắn.

Giờ ngươi lại nói với ta rằng hai lão này cũng bị Tu Thần thình lình bóp cổ đến mức không động đậy nổi giống hóa thân của bọn họ lúc trước hả?

Rốt cuộc thế giới này bị sao vậy?

Vì sao Tu Thần mạnh tới mức đó?

Quá vô lý!

“Vì sao các ngươi luôn cho rằng chúng ta cùng cấp bậc nhỉ?” Tu Thần nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng hỏi.

“Ngươi... Ngươi…”

Giờ Chiến Thiên Vân đã bị dọa cho lạnh người, rốt cuộc lão cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi và khủng hoảng.

Phong Trần Tử thì bị dọa đến mức không thốt nổi lên lời. Hôm nay dù lão có sử dụng phép thần thông gì cũng không thoát được, chân nguyên toàn thân giống như bị giam lại vậy.

Hắn có thể thầm lặng giam thực lực của bọn họ lại sao?

Theo hiểu biết của lão, tu vi của Tu Thần ít nhất cũng phải hơn bọn họ mấy cấp mới có thể dễ dàng làm được điều này!

Tiên Võ cảnh sao?

Hết hy vọng rồi! Hối hận và đủ loại cảm xúc khác dâng lên trong lòng lão.

“Có biết vì sao ta vẫn luôn chơi đùa bọn họ không? Chính là để dụ hai lão già các ngươi ra đấy!” Tu Thần nói.

“Ầm! Ầm!”

Tu Thần vừa dứt lời, giữa bầu trời đột nhiên hạ xuống hai chùm sáng, bao phủ lấy Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử, nhân tiện cũng bao gồm cả Tu Thần.

“Ha ha ha! Tu Thần! Ngươi có lợi hại hơn nữa thì làm sao? Bây giờ đã không kịp rồi! Chùm sáng triệu hồi đã rơi xuống, ngươi trốn không thoát đâu! Cùng chúng ta phi thăng lên Nguyên giới đi thôi!” Chiến Thiên Vân cười gằn, trong mắt tràn đầy niềm khoái trá khi âm mưu được thực hiện.

Mặc dù thực lực mạnh mẽ của Tu Thần khiến bọn họ không kịp đề phòng, nhưng kết quả vẫn như bọn họ muốn, Tu Thần cũng bị chùm sáng triệu hồi bao kín!

“Bây giờ ngươi có giết chúng ta cũng vô ích thôi, đi cùng với chúng ta đi, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi chùm sáng này. Một khi ngươi tấn công nó, thiên kiếp sẽ giáng xuống, dù tu vi của ngươi có cao đi chăng nữa cũng vẫn phải bỏ mạng!” Phong Trần Tử cười lạnh.

“Ngươi buông tay đi! Đến Nguyên giới rồi ba chúng ta có thể hợp tác! Nếu không ngươi chỉ còn nước chờ chết thôi! Dạ Hạ Thiên Quân mà biết chuyện nhất định sẽ đuổi giết ngươi trước tiên!” Chiến Thiên Vân quát lên.

Tu Thần nhìn thoáng qua chùm sáng triệu hồi bên cạnh rồi mỉm cười nói: “Thế hả? Ta là người rất thích làm mất mặt kẻ khác. Ta cược chùm sáng rác rưởi này không chịu nổi một quyền của ta, các ngươi cảm thấy thế nào?”

“Cái gì?”

Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử đồng loạt nhíu chặt mày. Bọn họ nhìn nụ cười trên mặt Tu Thần, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi và lo lắng không thôi.

“Vù vù!”

Tu Thần vừa mới dứt lời, chùm sáng phi thăng đột nhiên chấn động, tạo ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ, muốn kéo ba người họ vào khe nứt giữa bầu trời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất