Chương 294: Tru diệt tất cả. Kẻ đứng sau màn!
“Ha ha! Tu Thần! Không phải mới nãy ngươi còn đánh cược có thể phá vỡ chùm sáng triệu hồi này hay sao? Ngươi mà không ra tay ngay là muộn đấy!” Chiến Ninh Vân cười gằn thật to.
Lúc này cơ thể ba người bọn họ đã bị kéo lên một vị trí rất cao. Cánh cổng bước vào Nguyên giới mang ánh sáng muôn màu từ từ mở ra giữa bầu trời, sau cánh cổng lớn kia chính là Nguyên giới.
“Chấp nhận hiện thực đi, cho dù ngươi có thể đánh vỡ chùm sáng thì cũng sẽ bị thiên kiếp trừng phạt. Sự uy nghiêm của Thượng giới không phải là nơi mà những kẻ như chúng ta có thể xúc phạm đâu.” Phong Trần Tử nhìn Tu Thần mà cười lạnh không thôi.
Tu Thần nhếch miệng cười, nói: “Thế hả?”
Sau đó hắn bóp chặt đầu Chiến Thiên Vân đè thẳng vào vách chùm sáng.
“Ngươi muốn làm gì!” Chiến Thiên Vân hoảng sợ, lớn tiếng quát.
“Xem thử đầu ngươi có cứng hay không?” Tu Thần nói rồi trực tiếp dí mạnh một phát.
“Xì…”
“Aaa!!! Tu Thần… Tu Thần, ngươi sẽ không được chết tử tế…”
Chiến Thiên Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết và đầy đau đớn. Cả đầu lão đều bị Tu Thần dí vào vách chùm sáng, sau đó trên bức vách phát ra hào quang chói mắt, toàn bộ má trái của lão bị ủi phẳng trong nháy mắt, vô số huyết khí cuồn cuộn tuôn ra.
Cảnh tượng này giống như ngươi đang ngồi trên xe rồi mở cửa xe đè đầu người ta xuống mặt đất vậy, xác thịt cứ thế liên tục cọ sát với nền đất phía trước.
Chiến Thiên Vân muốn giãy dụa nhưng căn bản không được, giờ lão là một kẻ trói gà không chặt, chỉ có thể mặc cho Tu Thần chốc chốc lại dí đầu mình vào vách chùm sáng.
Phong Trần Tử ở bên cạnh bị dọa đến hồn bay phách lạc, lão vừa định xin tha thứ thì đầu của mình đã kề sát cạnh Chiến Thiên Vân.
“Aaa…”
Tiếng kêu thảm thiết của hai người vang lên liên tiếp.
Người xung quanh nhìn thấy đều ớn lạnh cả người, nhất là ba người Khâu Vạn Thiên, thấy sư phụ của mình bị Tu Thần hành hạ như vậy thì trong lòng vừa tức giận vừa cực kỳ bi ai.
Bây giờ chính bọn họ còn không bảo vệ được bản thân thì nói gì đến việc đi hỗ trợ.
Hai người kia là hai kẻ mạnh nhất Thiên Khôn Tử giới, hiện giờ họ chẳng khác nào hai kẻ vô dụng bị Tu Thần ép mặt lên vách chùm sáng triệu hồi đến mức không nhúc nhích được chứ nói chi là bọn họ?
Giờ bọn họ chỉ biết nén sự khó chịu trong lòng, đứng xa xa nhìn mà thôi.
“Vách chùm sáng này trông thế mà cứng thật đấy.” Tu Thần cười cười, sau đó lại dùng thêm sức dí xuống.
“Ầm ầm!”
Hai âm thanh giòn giã vang lên, sau đó toàn bộ chùm sáng triệu hồi vỡ vụn trong nháy mắt, Tu Thần thì ép hai người rời khỏi vị trí cũ.
Hiện giờ nửa bên đầu của Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử đều bị ủi bằng, trông phẳng lì và còn có chút bóng loáng.
Song hai người vẫn chưa chết, loại vết thương này chưa đủ để lấy mạng bọn họ.
Mọi người nhìn thấy nửa bên đầu của hai người này thì nổi da già ớn lạnh toàn thân.
Trong nhận thức của bọn họ, chùm sáng triệu hồi không thể bị phá vỡ, thế nhưng bây giờ nó cứ thế bị Tu Thần dùng hai đầu người đập vỡ vụn!
“Cũng tàm tạm đấy, ta tưởng là đã nói sẽ dùng đầu các ngươi để phá vỡ rồi chứ nhỉ.” Tu Thần khẽ cười nhìn hai người trong tay.
“Ngươi… Ngươi nhất định phải chết! Ngươi nhất định phải chết! Thiên kiếp sẽ giáng xuống ngay bây giờ, chúng ta đều chết chắc!” Chiến Thiên Vân gào thét điên cuồng, con mắt duy nhất còn lại tràn đầy nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng.
“Ầm ầm…”
Lão vừa mới dứt lời, bầu trời phía trên cổng Nguyên giới bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ máu.
Chỉ khí tức tản ra từ tia sáng kia thôi cũng đủ khiến Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử run rẩy tuyệt vọng. Bọn họ biết mình tuyệt đối không chống đỡ nổi.
Lên kế hoạch lâu như vậy ai ngờ hôm nay lại bị Tu Thần hại ngược lại, ba người không còn đường sống.
Hiện giờ bọn họ hối hận vô cùng! Tại sao bọn họ phải tham gia vào chuyện này, ngay từ đầu chọn phi thăng Nguyên giới có phải tốt hơn không? Địa vị không thể nói trước ra sao, nhưng ít nhất có thể giữ được mạng.
Giờ thiên kiếp giáng xuống, hai người nhất định sẽ tan thành tro bụi, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử đều nhắm con mắt còn sót lại, giờ mọi thứ đều không quan trọng, chờ đợi sự phán quyết của thiên kiếp thôi.
Tu Thần nhìn thiên kiếp sẽ đến trước mặt mình trong nháy mắt, đôi mắt khẽ híp lại.
“Xùy…”
Một tiếng “xùy” vang lên, kế đó vô số tia sáng màu đỏ máu phân tán đi hết, hóa thành từng chấm đỏ li ti tung bay trên bầu trời.
Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử đồng thời mở ra con mắt còn lại của mình, trong mắt tràn ngập vẻ mờ mịt, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh.
Sức mạnh thiên kiếp quả thực đã biến mất.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Sao ngươi có được bản lĩnh này? Không xong rồi, bên trên nhất định biết thiên kiếp đã bị hóa giải! Chúng ta sắp phải nghênh đón thiên kiếp khủng khiếp hơn rồi!” Phong Trần Tử sợ run, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
“Được rồi, kế tiếp không còn chuyện của các ngươi nữa.” Tu Thần lạnh nhạt nói.
Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử nhìn về phía Tu Thần, không rõ hắn nói vậy là có ý gì.
Tu Thần nhìn lướt qua hai người, sau đó vung tay lên.
“Oành oành!”
Cơ thể hai người lập tức nổ tung hóa thành một trời mưa máu, hoàn toàn chẳng có chút dấu hiệu báo trước nào cả. Thậm chí hai người mới chết còn không biết một giây sau đó bọn họ sẽ bị Tu Thần giết chết trong nháy mắt.
Tu Thần thình lình giết chết Chiến Thiên Vân và Phong Trần Tử khiến những người xung quanh hoàn toàn đờ ra.
Đặc biệt là Khâu Vạn Thiên, Ninh Vân và Liễu Vô Niệm. Bọn họ hoàn toàn ngây người, trợn tròn mắt khó tin nhìn Tu Thần.
Hắn cứ giết người dễ như trở bàn tay vậy hả?
Chút xíu dấu hiệu báo trước cũng không có?
Hai cường giả xuất sắc nhất Thiên Khôn Tử giới – sư phụ của bọn họ - cứ thế chết dễ dàng và tùy tiện vậy sao?
“Phụt…”
Sắc mặt Ninh Vân hóa đen, lại phun ra một ngụm máu đen nữa.
Lão như vậy không phải vì sư phụ bị giết một cách cực kỳ bi thương mà do không chấp nhận nổi sự thật trước mắt, cứ tích tụ lại trong lòng, sau đó nhịn không được mà hộc ra máu.
“A… A… Ha ha…” Liễu Vô Thần nằm ngửa người giữa mảnh phế tích, đôi mắt vô hồn nhìn Tu Thần đang đứng lặng trên bầu trời.
“Con sâu cái kiến… Ha ha… Chúng ta chỉ là con sâu cái kiến… Sư phụ cũng vậy… Ha ha ha…” Liễu Vô Niệm không ngừng cười thảm, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Khâu Vạn Thiên ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt như tro tàn, thoạt nhìn chẳng có tí sức sống nào.
Tu Thần đã đạp đổ hoàn toàn tam quan của bọn họ. Lúc này bọn họ đều hoang mang lo sợ, cảm giác cuộc đời thật tối tăm, chẳng thấy được chút hy vọng nào.
“Đó là gì vậy?”
Ninh Vân đột nhiên chỉ lên bầu trời phía trên cổng vào Nguyên giới rồi hỏi, giọng lão phát run.
Những người khác cũng ngẩng đầu nhìn lên. Một khí tức thần thánh vô cùng mạnh mẽ đè ép xuống làm cho tất cả mọi người nhịn không được muốn quỳ bò xuống, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn tiếp.
Tu Thần nhìn thoáng qua đám người, sau đó lại phất tay.
Toàn bộ người tham gia trận chinh phạt lần này đều bị giết sạch, hết thảy sinh linh chi lực đều được thu về trong tay hắn.
Ngoại trừ nhóm người trên núi Thiên Tử, trong phạm vi mười vạn dặm quanh đây không còn một sinh linh nào sống sót.
Sau khi xong việc, Tu Thần nhìn về phía cánh cổng Thiên giới trên đỉnh đầu, chậm rãi lên tiếng.
“Đừng làm bộ thần bí nữa. Ván cờ này bày lâu như vậy là chỉ đợi mỗi ngươi thôi đó.”