Chương 301. Kẻ vô tri không biết sợ. Ta sẽ phế bỏ tên thái tử này!
Tu Thần ngạc nhiên nhìn Ninh Hiên, giọng điệu tên này có hơi ngông cuồng và quá trớn rồi đấy!
Chẳng nhẽ người xâm nhập như hắn không có thể diện đến độ Ninh Hiên chẳng sợ hãi chút nào sao?
Có nói thế nào thì Tu Thần chắc chắn cũng lợi hại hơn Ninh Hiên và lũ tạp nham bên cạnh y gấp vô số lần. Y lấy đâu ra can đảm để kiêu ngạo như vậy?
“Ngươi phải đưa ra lựa chọn.” Ninh Hiên thấy Tu Thần không trả lời thì nhíu mày, lạnh giọng nói.
Tu Thần không khỏi được bật cười, dùng ánh mắt hứng thú nhìn Ninh Hiên rồi bảo: “Xem ra người Thượng giới cho các ngươi lòng tự tin lớn quá nhỉ, khiến một tên mới đến Thượng Tôn cảnh thôi mà đã dám nói chuyện với ta như thế.”
Ninh Hiên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng thống lĩnh hộ vệ bên cạnh y – Phương Vũ đã trắng bệch mặt, trán toát mồ hôi lạnh.
Danh xưng người xâm nhập nghe vô cùng đáng sợ, thậm chí hắn không nên để Ninh Hiên tới đây. Lúc trước hầu như không ai biết mệnh lệnh của Ninh vương triều là nhắm vào ai, dĩ nhiên cũng không cần phải sợ.
Nhưng bây giờ Ninh Hiên nói thẳng đối phương là người xâm nhập, người ta cũng thừa nhận rồi, điều này khiến lòng người run rẩy.
Bọn họ làm sao có thể là đối thủ của kẻ từ nơi khác xâm nhập vào thế giới này và được người Thượng giới đều coi trọng được chứ? Ninh Hiện thực sự không sợ bị người ta dùng một bàn tay chụp chết hả?
Cho nên bây giờ nhóm thống lĩnh hộ vệ người nào người nấy đều run rẩy toàn thân, tinh thần căng thẳng. Bọn họ nhìn chòng chọc vào Tu Thần, chỉ cần thấy y có chút cử động nào thôi sẽ ra tay ngay lập tức.
“Ngươi không giết nổi ta.” Ninh Hiên cười khẩy một tiếng.
Tu Thần tức đến trợn mắt, hắn chợt cười bảo: “Xem ra chủ nhân của các ngươi đã đoan chắc, chết có thể sống lại hả? Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu ta làm ngươi tan thành tro bụi, khiến ngươi chẳng còn sót lại gì, chắc không có cách nào sống lại đâu nhỉ?”
Tu Thần vừa nói xong, Ninh Hiên lập tức biến sắc, thình lình đứng bật dậy, lùi ra sau.
Nhưng muộn rồi.
Y vừa mới đứng lên, chỉ đột nhiên cảm thấy toàn thân như có một sức nặng nghìn cân đè lên người, sau đó cả người y quỳ sụp xuống.
“Ầm!”
Mặt đất nổ tung. Hai đầu gối của Ninh Hiên cắm xuống dưới nền đất, một làn sóng không khí lật tung toàn bộ kiến trúc xung quanh và làm chúng nổ tan tác, vô số người bị đánh bay ra xa trăm mét, liên tục phun ra máu.
“Thái tử!”
Thống lĩnh hộ vệ đứng bên cạnh Ninh Hiên hoảng sợ, y muốn ra tay với Tu Thần, nhưng còn chưa kịp giơ tay lên thì cơ thể đã biến thành tro bụi, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Những người ngã sấp xuống gần đó nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa vỡ mật. Bọn họ muốn đứng dậy chạy trốn nhưng lại phát hiện không đứng lên nổi, cũng chỉ có thể nhìn vậy thôi.
Giờ phút này Phương Vũ cũng trắng bệch mặt, khóe miệng tràn ra máu tươi, sợ hãi và tuyệt vọng nhìn Tu Thần.
Chỉ mạnh mẽ thôi thì chưa đủ để hình dung về người này. Ninh Hiên là thái tử của Ninh vương triều, tương lai sẽ là hoàng đế, thống lĩnh hộ vệ bên cạnh y đều có tu vi Thánh Tôn cảnh.
Thế nhưng toàn bộ đều không có sức chống trả, cứ thế biến thành tro bụi.
Phương Vũ biết lần này Ninh Hiên xong đời chắc rồi! Thái tử Ninh vương triều của bọn họ rất có thể sẽ bỏ mình, thậm chí toàn bộ Ninh vương triều đều bị liên lụy.
Sau khi hắn nghe lời Ninh Hiên nói thì có cảm giác vô cùng không ổn và sợ hãi. Dù sao kẻ kia cũng là người xâm nhập, phá tan ranh giới giữa các thế giới, Ninh Hiên nhà ngươi lấy gan đâu ra mà lại kiêu căng và ngang ngược như thế?
Sau đó lời của Tu Thần khiến hắn bừng tỉnh, hóa ra người Thượng giới có thể hồi sinh người chết nên Ninh Hiên căn bản không sợ.
Nhưng kết quả thế nào?
Một câu nói của Tu Thần khiến người ta rơi vào tuyệt vọng. Hóa thành tro bụi không thể sống lại? Vậy trước đó y tỏ vẻ ngang ngược và phách lối chẳng phải là tự đào mồ chôn mình sao?
Lúc này Ninh Hiên cũng sợ hãi vô cùng, y nhìn Tu Thần với ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
“Không! Không thể nào! Người bên trên khẳng định rằng có thể làm ta sống lại! Ngươi có tư cách gì mà nói không thể?” Ninh Hiên lấy can đảm, cứng rắn quát lên với Tu Thần.
Y cảm thấy Tu Thần chỉ đang đe dọa y mà thôi!
Chỉ có nhân tài Nguyên giới mới có cách hồi sinh người chết, hơn nữa nhất định phải là tu vi bản thể, mà người Nguyên giới sao có thể đi tới Tử giới được chứ?
Nhưng Tu Thần lại xuất hiện ở Tử giới, tức là thực lực của hắn khẳng định không cao như các đại năng Nguyên giới! Do đó hắn căn bản không biết điều kiện để hồi sinh. Y cho rằng Tu Thần đang lừa mình.
Tu Thần nhìn thái tử Ninh vương triều kiêu căng không ai sánh bằng trước mặt này, hắn lắc đầu, vẻ mặt có chút buồn cười bảo: “Ngươi có biết vì sao con sâu cái kiến lại bị gọi là con sâu cái kiến không? Bởi vì không biết tự lượng sức mình đó.”
Tu Thần nói xong, xòe bàn tay ra khẽ kéo một cái, Phương Vũ ở bên ngoài không khống chế được, cơ thể bay thẳng đến, rơi xuống trước mặt Ninh Hiên. Lúc Phương Vũ vẫn còn đang ngớ người không hiểu chuyện gì thì cơ thể của hắn đã dần dần sụp đổ, nháy mắt biến thành một đống thịt rơi đầy đất.
Ninh Vân nhìn thấy cảnh tượng này đồng tử thình lình co rụt lại, hít vào một ngụm khí lạnh, một suy nghĩ vô cùng sợ hãi nảy lên trong đầu y.
“Nhìn thấy rõ chưa?” Tu Thần nhếch miệng cười, kế đó bàn tay hắn xuất hiện những điểm sáng màu lục óng ánh.
Những khối thịt trên đất nhanh chóng tụ lại, chớp mắt, khuôn mặt ngớ người của Phương Vũ lại xuất hiện sờ sờ trước mặt Ninh Hiên.
Phương Vũ lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hắn thậm chí còn không biết mới rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như bị một bộ máy nào đó tróc ra, sau đó thì mất ý thức.
Hiện giờ Ninh Hiên rốt cuộc cũng run lẩy bẩy, ánh mắt trở nên vô cùng hoảng sợ.
“Ngươi... Sao ngươi lại có thuật hồi sinh? Rốt... rốt cuộc ngươi là ai?”
Giọng Ninh Hiên run rẩy, sắc mặt y tái mét. Giờ y bị dọa quỳ sụp xuống dưới đất mà hai chân vẫn chẳng cảm thấy đau đớn gì.
Y biết hôm nay mình lấy trứng chọi đá! Sự mạnh mẽ của người này đã nằm ngoài khả năng nhận thức của y, trình độ đó có thể sánh ngang với các đại năng Nguyên giới!
Không chỉ riêng y, giờ lão tổ Ninh Nguyên Vũ của Ninh vương triều tới thì phỏng chừng cũng phải quỳ xuống chịu chết.
“Cho nên ta mới nói, đám sâu kiến luôn không tự lượng sức mình, bị người ta lợi dụng mà còn đắc ý tự cho là đúng.” Tu Thần nói.
Phương Vũ đứng giữa đám người tê cả da đầu, toàn thân phát lạnh. Tu Thần không giam cầm hắn, nhưng giờ hắn chẳng dám động đậy mảy may.
Trêu chọc phải một người mạnh mẽ như vậy, theo hiểu biết của Phương Vũ, e là người mạnh nhất thế giới này cũng phải nể mặt Tu Thần, ăn nói khép nép với hắn ấy chứ?
Vừa rồi Ninh Hiên kiêu ngạo và hống hách như vậy hẳn sẽ chết chắc?
Vậy hắn thì sao?
Có phải hắn cũng sẽ chết không?
Phương Vũ không muốn chết, hắn cũng chỉ là một kẻ đầy tớ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân thôi. Thế là hắn dùng hết can đảm còn sót lại đứng lên, quay đầu nhìn về phía Tu Thần. Hắn lộ ra nụ cười khó coi, run giọng nói: “Đại… Đại nhân… Ta… Ta có thể sang bên kia quỳ không?”
Tu Thần liếc mắt nhìn hắn, sau đó chỉ vào Ninh Hiên rồi nói: “Quỳ lâu thì không đứng lên nổi nữa. Ta cho ngươi một cơ hội, muốn đứng lên thì phải chặt đầu y.”
Người này muốn hắn giết Ninh Hiên?
Thái tử của Ninh vương triều! Cũng là chủ nhân của hắn!
Thứ bậc trong vương triều đã ăn sâu bén rễ vào tư duy và tiềm thức của người nước Ninh. Người hoàng thất luôn luôn là chủ nhân của bọn họ, không cho phép có bất cứ suy nghĩ phản kháng hay ngỗ nghịch nào.
“Ta… Ta không dám…” Phương Vũ nói kèm theo tiếng nức nở, dùng ánh mắt khổ sở van nài nhìn về phía Tu Thần.
Tu Thần nhìn thấy nỗi sợ hãi và kháng cự ăn sâu vào linh hồn từ trong cặp mắt của Phương Vũ, hắn không khỏi thở dài một tiếng.
“Con người ấy mà, quả đúng là quỳ lâu thì không đứng dậy nổi, không có chính trực và tôn nghiêm gì, cho nên mới nói chế độ vương triều còn không bằng phân chia tông phái, chỉ biến người khác thành nô lệ mà thôi.”
Tu Thần đứng dậy đi đến trước mặt Ninh Hiên, vươn tay đặt lên đỉnh đầu y, khóe môi hắn hiện lên một nét cười hứng thú.
“Ta đếm đến ba mà ngươi còn chưa lăn ra đây thì ta sẽ phế bỏ tên thái tử này.”