Chương 302. Không phải sâu kiến vẫn sống tạm bợ qua ngày hay sao?
Câu nói này của Tu Thần khiến Ninh Hiên và Phương Vũ đồng loạt sững sờ.
Chẳng nhẽ gần đây còn có ai khác?
Ninh Hiên nhanh chóng nhìn quang dò xét một lượt.
Hiện tại kẻ gấp gáp muốn có người xuất hiện nhất chính là y!
Bởi vì y bị thủ đoạn của Tu Thần dọa sợ thực sự, sự kiêu ngạo và thái độ coi trời bằng vung, thêm cả sự tự tin trong máu y đã hoàn toàn bị Tu Thần nghiền ra bã.
Mấy chục thống lĩnh hộ vệ Thượng Tôn cảnh bên cạnh y đều hóa thành tro bụi trong nháy mắt, ngay cả bã cũng chẳng còn.
Tu Thần nói chỉ cần hóa thành tro bụi thì không thể sống lại nữa. Nếu là lúc trước y nhất định sẽ không tin, thế nhưng sau khi thấy Tu Thần giết chết Phương Vũ rồi làm hắn sống lại, y tin thật rồi.
Y không dám không tin!
Chuyện liên quan đến tính mạng thì sao y còn dám vì mặt mũi hoàng thất mà đánh cược một trận chứ?
“Mặc dù chúng ta nghe theo chỉ thị bên trên, rà soát những người có khả năng là kẻ xâm nhập trong vương quốc, nhưng bây giờ còn chưa báo lên.” Một giọng nói già nua truyền vào trong tai mọi người.
Ninh Hiên nghe được tiếng nói này thì trợn tròn mắt, trên mặt chợt hiện lên vẻ mừng như điên.
“Lão tổ tông cứu con! Lão tổ tông cứu con với!” Ninh Hiên vội vàng cầu cứu.
“Câm miệng lại! Đồ không biết trời cao đất dày, đã biết đối phương là người xâm nhập thế giới mà ngươi còn dám như vậy hả? Ngươi là thái tử của Ninh vương triều mà đầu lại mọc ở sau mông hay sao thế? Từ nay về sau, ngươi không cần làm thái tử nữa!” Một giọng nói giận dữ truyền đến.
Ninh Hiên hóa đá ngay tại chỗ, mặt mũi tràn ngập vẻ khó tin, vẻ mặt dần dần trở nên điên cuồng và dữ tợn.
“Con… con không sai! Con là thái tử của Ninh vương triều, nên bảo vệ tôn nghiêm của Thương Lan Tử giới không phải sao? Bên trên đã truyền lệnh xuống muốn bắt tên này, con chỉ dựa theo chỉ thị làm việc thôi! Con không sai!” Ninh Hiên lớn tiếng gào lên.
Phương Vũ đứng bên cạnh tê cả da đầu, hãi hùng khiếp vía.
Hoàng đế khai quốc của Ninh vương triều đã xuất hiện rồi, hắn còn nghe ra được ý ngầm trong lời nói của Ninh Nguyên Vũ, thế mà đầu óc của vị thái tử điện hạ này cứ như không hoạt động vậy.
“Vù…”
Một tiếng “vù” thình lình vang lên, không gian chấn động, năm bóng người chớp mắt xuất hiện trước mặt bọn họ.
Một bên là lão giả tóc trắng và một bên là nam tử trung niên.
Lúc Phương Vũ nhìn thấy mặt năm người này thì cả người đều choáng váng.
Lúc đầu hắn tưởng chỉ có lão tổ tông của Ninh vương triều xuất hiện mà thôi, không ngờ ngay cả hoàng đế cũng đến! Mà ba vị bên cạnh họ chính là ba vương gia nắm thực quyền của Ninh vương triều hiện tại.
Có thể nói, năm người mạnh nhất và có quyền lực lớn nhất Ninh vương triều đều ở đây.
“Tham… Tham kiến bệ hạ…” Phương Vũ bị dọa đến quỳ rạp xuống đất ngay tắp lự, khấu đầu thật sâu.
“Nghiệt tử!” Ninh Chính hoàn toàn không để ý đến Phương Vũ, sắc mặt ông ta xanh xám, vung tay tát Ninh Hiên một cái thật mạnh.
“Chát!”
Ninh Hiên bị phụ hoàng tát một cái, toàn bộ má phải đều rách, cả mắt và lỗ tai đều nứt ra, phần đầu nặng nề đập xuống đất. Y phải tốn rất nhiều sức mới có thể run rẩy chống người dậy bằng hai tay.
“Phụ… Phụ hoàng!” Ninh Hiên nhìn phụ thân của y với ánh mắt khó tin.
“Từ nay về sau, ngươi không phải là thái tử của Ninh vương triều nữa! Bởi vì ngươi không xứng!” Ninh Chính tức giận quát.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Chính luôn hết mực yêu thương y. Y là Bát hoàng tử, năm mười ba tuổi đã trở thành thái tử, đây cũng là lần đầu tiên có chuyện này kể từ khi Ninh vương triều lập quốc đến nay!
Mấy năm gần đây y cũng bắt đầu giám thị một số công việc của đất nước, trong vòng trăm năm nữa Ninh Chính sẽ thoái vị để chuyên tâm tu luyện, đến lúc đó y chính là quân vương mới của Ninh vương triều!
Thế nhưng bây giờ Ninh Chính lại thẳng thừng phế bỏ chức thái tử của y!
Điều này khiến Ninh Hiên ngớ người, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Được rồi, đừng diễn mấy trò đau khổ này trước mặt ta.” Tu Thần hờ hững nói.
Ninh Chính nghiêm mặt, sau đó vội vàng lùi xuống chỗ Ninh Nguyên Vũ, không dám nói nhiều thêm nữa.
Ninh Nguyên Vũ liếc mắt nhìn Tu Thần, sau đó nhìn thoáng qua đám người đang vây xem rồi nói với Phương Vũ: “Đuổi hết người xung quanh đi.”
“Dạ? À, vâng! Vâng!” Phương Vũ lấy lại tinh thần, sau đó vội vàng đứng dậy đuổi tất cả mọi người đi.
Tu Thần ngồi trên ghế, nhìn Ninh Nguyên Vũ trước mặt với ánh mắt thâm sâu: “Ta thích người có dã tâm.”
Sắc mặt Ninh Nguyên Vũ run lên, lão nói: “Ta chỉ muốn biết mục đích ngươi xâm nhập Thương Lan Tử giới là gì?”
Tu Thần nhún vai, sau đó chẳng buồn che giấu mà bảo: “Ta muốn Thương Lan Tử giới, chẳng nhẽ ý đồ của ta còn chưa rõ ràng à?”
Mặc dù Ninh Nguyên Vũ đã có suy đoán trong lòng nhưng sau khi nghe Tu Thần thừa nhận lão vẫn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Ninh Chính và ba vị vương gia đứng bên cạnh cũng trắng bệch mặt, nhịn không được nặng nề nuốt nước bọt.
Dù Ninh Chính là hoàng đế của Ninh vương triều nhưng chỉ cần lão tổ tông Ninh Nguyên Vũ còn sống thì lão còn là vương triều Ninh Nguyên Vũ, mọi quyết sách quan trọng đều phải dựa theo quyết định của lão.
“Thương Lan Tử giới đâu dễ bị cướp đến vậy, ai mà không biết Trú Giới Linh Châu còn ở nơi đó. Hơn nữa, ngay từ đầu người bên trên đã phát hiện ra kẻ xâm nhập, bây giờ đang thẳng thừng tra xét. Đến lúc đó có khi họ sẽ cho đám con rối hóa thân đến đối phó với ngươi. Sao ngươi vẫn tự tin như vậy?” Ninh Nguyên Vũ im lặng một lát rồi hỏi với giọng điệu mang chút âu lo.
Tu Thần nói rất đúng, lão có tham vọng thật, hơn nữa tham vọng này vô cùng to lớn!
Lão muốn Ninh gia bọn họ trở thành vua của Bắc đại lục! Tiêu diệt toàn bộ Tấn vương triều!
Một núi không thể có hai hổ, Bắc đại lục không thể có hai vương triều cùng tồn tại mãi được.
Sở dĩ Tấn vương triều không ra tay vì thời cơ chưa tới, nhưng đợi một thời gian nữa, chỉ cần cơ hội vừa đến, bọn họ nhất định sẽ ra tay với Ninh vương triều.
So sức mạnh tổng thể của đất nước, Tấn vương triều tuyệt đối là bá chủ, hơn nữa họ có nhân tài đông đúc, Ninh vương triều còn kém xa.
Vì không muốn bị diệt vong, lão chỉ có thể tìm đủ mọi cách.
Mà sự xuất hiện của Tu Thần khiến lão có tư tâm.
“Sao ta phải chứng minh thực lực của mình cho đám sâu bọ các ngươi?” Tu Thần lắc đầu cười nói.
Đám Ninh Chính nghe được lời Tu Thần nói thì biến sắc, bàn tay siết chặt.
Bọn họ vẫn luôn đứng ở chỗ cao, dù ở trước mặt Tấn vương triều cũng không bị người khác hạ thấp và giễu cợt như vậy. Tu Thần hình dung bọn họ thành con sâu cái kiến, mạnh mẽ giẫm đạp lên tự tôn của bọn họ.
“Không phải sâu kiến vẫn sống tạm bợ cho qua ngày hay sao?” Ninh Nguyên Vũ lạnh nhạt nói.
Lão không nổi giận bởi vì với thực lực tu vi hiện giờ lão hoàn toàn đồng ý với lời Tu Thần nói.
Vì bọn họ là sâu kiến nên phía trên mới nâng đỡ Tấn vương triều, ban cho bên kia tài nguyên, ý là để Tấn vương triều thống lĩnh Bắc đại lục.
Nắm chắc một con rối trong tay dĩ nhiên dễ dàng hơn nắm vô số con rối.
Lão nghe đồn rằng, bên trên muốn chỉnh đốn lại Tử giới, để mỗi đại lục do một vương triều thống trị. Tây đại lục là nơi áp dụng đầu tiên, sau đó là Bắc đại lục của bọn họ.
Đám Ninh Chính đứng bên cạnh nghe thấy lời Ninh Nguyên Vũ nói thì nhao nhao liếc xéo lão, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin và mờ mịt.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, lão tổ tông uy nghiêm vô thượng của bọn họ lại trở nên hèn mọn như thế trước mặt Tu Thần, bị gọi là sâu kiến cũng chẳng thèm để ý, còn thừa nhận nữa chứ.