Chương 56: Tội này ta không gánh
"Dãy núi này xuất hiện từ khi nào vậy?" Con yêu quái Thông Tí Bạch Viên cấp bảy ngạc nhiên hỏi.
Một con yêu quái cấp bảy khác là Thất Vĩ Hắc Hồ nói với vẻ mặt khó coi: "Đột nhiên xuất hiện vào thời gian trước, nhưng lúc đó bàn tay khổng lồ che trời vỗ xuống, nên ta không dám tới nhìn kỹ. Hiện giờ toàn bộ linh khí ở ngoại vực và trung vực đều bị hút vào dãy núi này. Lần đầu tiên ta gặp được kẻ có bản lĩnh như vậy."
"Vậy... chúng ta có cần đi đòi công bằng nữa không?" Một con Kim Ngạch Thú Mãng cấp sáu nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi.
Lần này chúng tới đây là muốn đòi công bằng, dù sao linh khí cũng từ trời đất mà ra, nó thuộc về tất cả yêu quái và con người. Ngươi một mình rút củi đáy nồi, trực tiếp lấy sạch toàn bộ linh khí thì con người và yêu quái khác còn tu luyện thế nào được?
Gần đây ngoại vực xuất hiện rất nhiều hiện tượng và sự việc kỳ quặc nên lũ yêu quái này không dám đơn độc tới đây, nhất là mấy tháng trước chúng còn bị bàn tay khổng lồ che trời dọa cho mất mật.
Cho nên có hai vị đại lão cấp bảy dẫn đội, đương nhiên là chúng nó lập tức kéo bè kéo cánh đến đây để đòi lại công bằng.
Dù sao nếu quả thực không có linh khí thì tất cả mọi người đều sẽ đi đời nhà ma.
Nhưng hôm nay nhìn thấy ngọn núi Thiên Tử này, trong lòng bọn chúng lại hơi bồn chồn lo lắng, sợ rằng thủ bút này là tác phẩm của một vị đại năng nào đó. Phải chăng vị đó muốn xây dựng nơi này thành tiên cảnh trong truyền thuyết?
"Linh khí bên trong đậm đặc đến mức đọng thành sương mù rồi... Nếu chúng ta có thể tu luyện ở trong đó thì chẳng phải là làm ít công to hay sao?" Một con yêu quái Xích Thủy Tam Nhãn Ngưu Yêu nói, ngọn lửa tham lam đang bùng lên trong đôi mắt nó.
Thất Vĩ Hắc Hồ nhíu mày, khuôn mặt hình tam giác của nó lập tức sầm lại, toát ra vẻ lạnh lùng. Con Xích Thủy Tam Nhãn Ngưu Yêu chợt run bắn cả người, vội vàng cười trừ, không dám mở miệng nói bừa nữa.
"Lão Hắc, yêu thức của ngươi lợi hại hơn ta. Ngươi thử nhìn xem dãy núi này rốt cuộc có thứ gì?" Thông Tí Bạch Viên nói.
Hắc Hồ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
"Ùm!"
Đám yêu quái lập tức nhìn thấy trên người Hắc Hồ tỏa ra từng đợt sóng không gian màu đen, nhanh chóng tràn lên núi Thiên Tử, chỉ chớp mắt đã bao phủ cả dãy núi rộng lớn.
Một khắc sau, Thất Vĩ Hắc Hồ mở bừng mắt, trong ánh mắt ẩn chứa sự kích động và niềm hưng phấn không dễ phát hiện. Tuy những cảm xúc ấy chỉ lóe lên trong mắt Thất Vĩ Hắc Hồ rồi biến mất ngay, nhưng Thông Tí Bạch Viên ở bên cạnh vẫn nhạy bén nhận ra.
"Thế nào rồi Hắc Hồ đại nhân?" Kim Ngạch Mãng Thú vội vàng hỏi.
"Trên đỉnh núi có chín tòa cung điện. Trong cung điện có con người, tu vi thông thiên. Vừa rồi hắn cảnh cáo ta, bảo ta phải lập tức rời đi, không được bước vào trong đó, không được đến gần ngọn núi nào trong phạm vi một trăm dặm. Nếu không chắc chắn sẽ bị hình thần câu diệt!" Thất Vĩ Hắc Hồ tỏ ra vô cùng hoảng hốt, giọng nói cũng mang theo vẻ sợ hãi không thôi.
Giọng của nó không lớn, nhưng vẫn truyền vào tai của lũ yêu quái trong chu vi trăm dặm. Bầy yêu quái đang trông ngóng ở mười mấy dặm phía sau nhất thời ồ lên xôn xao, nhưng chỉ dám thì thầm bàn tán.
"Hắc Hồ đại nhân có tu vi cấp bảy mà cũng không thể địch lại sao? Ngài và Bạch Viên đại nhân cùng xông lên cũng không thắng được à?" Xích Thủy Tam Nhãn Ngưu Yêu ngây người hỏi.
Yêu quái tu vi cấp bảy còn bị dọa đến mức này.
Cấp bảy là Đế cảnh đó!
Vậy chứng tỏ người trong cung điện trên đỉnh núi kia là cường giả Thánh Tôn cảnh sao?
Có đùa không vậy?
Cường giả Thánh Tôn cảnh có uy danh và tu vi đến mức nào chứ? Chẳng lẽ là một vị trong Thống Nhất Vực ra ngoài khai tông lập phái? Đầu óc bị chập mạch hay sao?
"Ngươi muốn lên thì tự lên đi. Bản tọa không muốn chết cùng các ngươi! Cáo từ!"
Thất Vĩ Hắc Hồ nói xong bèn xoay người hóa thành làn sương đen rồi biến mất.
Sau đó, tám con yêu quái cấp sáu bèn nhìn sang Thông Tí Bạch Viên.
Ánh mắt nó hàm chứa ẩn ý sâu xa, liếc nhìn ngọn núi Thiên Tử xa xa phía sau lưng, sau đó lên tiếng: "Nếu các ngươi không sợ chết, thì có thể lên xem một chút. Lão phu không tháp tùng các ngươi đâu. Dù sao có thể sống được mấy nghìn năm cũng chẳng dễ dàng gì."
Nói xong, Thông Tí Bạch Viên cũng biến mất luôn tại chỗ.
Còn lại tám con yêu quái cấp sáu nhìn lẫn nhau. Lão đại đi cả rồi, chúng nó phải làm sao bây giờ?
Lẽ nào thực sự phải rời khỏi đây, suốt đời không được đi vào nửa bước ư?
"Tam Nhãn, ngươi thấy thế nào?" Kim Ngạch Thú Mãng nhìn Xích Thủy Tam Nhãn Ngưu Yêu hỏi.
Ánh mắt Tam Nhãn Ngưu Yêu trở nên hung hãn, nó nghiến răng nghiến lợi, sẵng giọng nói: "Lão tử không tin! Ta không đi lên, ta sẽ tu luyện ở ngay chân núi này. Hắn đã hấp thụ hết linh khí, chẳng lẽ tu luyện cũng không cho? Ở đâu ra mà bá đạo như thế?"
Nói xong, Tam Nhãn Ngưu Yêu xoay người đi lên núi Thiên Tử.
"Đùng đoàng!"
Đúng lúc này, bỗng nhiên bầu trời mây đen cuồn cuộn, mấy đường sấm sét màu đen mang theo sức mạnh diệt hồn khủng khiếp không gì sánh được nháy mắt đánh thẳng lên người Tam Nhãn Ngưu Yêu.
"Đoàng đoàng!"
Bóng dáng của Tam Nhãn Ngưu Yêu lập tức bị tia sét đen nuốt chửng. Núi rung đất chuyển, từng làn sóng màu đen đáng sợ lan tỏa ra bốn phương tám hướng, thân xác của lũ yêu quái có tu vi thấp kém lập tức bị đánh tan thành làn sương màu máu.
"Chạy đi!"
"Chạy mau!"
"Nơi này không thể đến được!"
Vô số yêu quái kêu cha gọi mẹ, chạy tán loạn khắp chốn. Bảy con yêu quái cấp sáu còn lại cũng kinh hồn táng đảm. Tam Nhãn Ngưu Yêu cứ thế chết đi? Yêu quái cấp sáu như nó mà nháy mắt đã tan thành tro bụi?
"Đi nhanh, đi nhanh! Còn lề mề là chúng ta cũng xong đời!" Kim Ngạch Thú Mãng run rẩy nói, quay đầu bỏ chạy.
Những con khác cũng hấp tấp chạy theo nó ra khỏi đây.
Cái nơi không thèm nói lý thế này, chúng nó không tư cách cũng không dám tiếp tục làm bừa nữa. Tam Nhãn Ngưu Yêu chính là ví dụ sống kia kìa!
Ở đây không có linh khí thì cùng lắm đến nơi khác là được. Nhưng nếu mạng mà không còn thì đúng là mất hết tất cả.
Chưa đến một khắc sau, trong phạm vi trăm dặm vắng tanh, im phăng phắc, thậm chí ngay cả động vật nhỏ cũng chạy mất dạng.
Lúc này Tu Thần đang lơ lửng trên không trung cao mười nghìn mét nhìn xuống mọi thứ bên dưới, tặc lưỡi một tiếng đầy nghiền ngẫm.
"Tội này ta không gánh."