Chương 57: Có bảo bỗi thì đương nhiên phải chia đều
Sau khi toàn bộ yêu quái, động vật nhỏ trong phạm vi một trăm dặm quanh núi Thiên Tử chạy mất, bóng dáng Thất Vĩ Hắc Hồ lại một lần nữa ngưng tụ ra.
Tam Nhãn Ngưu Yêu là bị nó giết. Cấp sáu và cấp bảy chênh lệch cực kỳ lớn, âm thầm tạo ra một đòn sấm sét mạnh mẽ hoành tráng vô cùng dễ dàng.
"Linh đan tiên thiên ơi là Linh đan tiên thiên, không ngờ nó lại lại xuất hiện ở nơi này! Chỉ có điều vì sao bên trong đó chỉ có một phàm nhân? Vùng núi này rốt cuộc do ai xây dựng nên?" Hắc Hồ nhíu mày thật chặt, không nghĩ ra nổi tình huống nơi này là như thế nào?
Nó tự biết mình không thể làm ra được động tĩnh lớn nhường này. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng thuật pháp tụ linh trong vòng một trăm dặm là nó đã không thể thi triển được rồi. Bởi vậy nó kiêng dè, không dám đi bừa vào trong.
Nhưng Hắc Hồ lại không muốn những yêu quái khác biết đến sự tồn tại của Linh đan tiên thiên, cho nên nó đã diễn một màn kịch như vừa rồi.
"Vùng đất đậm đặc linh khí này được ngăn cách rất rõ ràng, giống như có một cái lồng hình cầu vô hình bao bọc toàn bộ linh khí vào trong dãy núi, không cho chảy tràn ra ngoài. Rốt cuộc ta có nên đi vào không? Sợ rằng lúc tiến vào sẽ chạm phải pháp trận cấm chế lợi hại." Hắc Hồ thầm do dự trong lòng.
Nhưng bảo nó từ bỏ là chuyện không thể nào.
Nó đã tiêu hao toàn bộ tiềm lực, cấp bảy đã là cực hạn của nó. Nếu muốn đột phá một lần nữa đến cấp tám thì chắc chắn phải dựa vào Linh đan tiên thiên.
Tương lai của nó ở trên đỉnh núi này, nếu cứ thế mà bỏ đi thì chắc chắn nó sẽ cực kỳ không cam lòng.
"Ha ha ha, lão phu biết ngay ngươi lại giở trò lừa bịp mà."
Đột nhiên sau lưng Hắc Hồ vang lên tiếng cười sang sảng. Nó sầm mặt, quay đầu lại. Giờ phút này, Thông Tí Bạch Viên đang nhìn chằm chằm nó với vẻ mặt đầy hứng thú.
"Trên núi này hoàn toàn không có đại năng bản lĩnh thông thiên như ngươi nói đúng không? Lão phu nghĩ chắc hẳn có một thứ gì đó giống bảo bối ở trên đó, cho nên ngươi mới cố ý nói những lời đó để đuổi chúng ta đi." Thông Tí Bạch Viên không ngừng cười gằn.
Nó sống lâu như vậy, lại qua lại nhiều năm với Hắc Hồ, nên vẫn có đôi phần hiểu được tên kia. Nếu quả thực đại năng cảnh cáo, yêu cầu bọn chúng phải lập tức rời đi như lời nó nói, vậy thì Hắc Hồ đâu có nói nhiều như vậy.
Nó nổi danh là giết chóc máu lạnh, phỏng chừng còn xúi bẩy những con yêu quái khác lập tức đi vào xem.
Thất Vĩ Hắc Hồ cười khẩy một tiếng, đáp: "Không tin thì ngươi cứ lên thử xem. Hoặc là dùng yêu thức của ngươi thăm dò dãy núi thì biết."
Thông Tí Bạch Viên cười nhạo nói: "Lão phu là thể tu, thuật pháp thần thông thuộc về thể loại chiến đấu. Đương nhiên là không thể so được với yêu thức pháp tu có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong như của ngươi được."
Nói xong, Thông Tí Bạch Viên nhìn cái hố sâu hoắm bên cạnh, phía trên vẫn còn nồng nặc mùi máu tươi.
"Tam Nhãn Ngưu Yêu cũng thật đáng thương, khổ sở vất vả mới tu luyện được đến cấp sáu. Vậy mà bị ngươi giết một cách vô tội như thế. Song, trên sơn mạch Thiên Loan này thực lực chính là tất cả. Chết thì cũng chết rồi."
Thất Vĩ Hắc Hồ liếc một cái đầy khinh thường. Nó biết bây giờ muốn giấu con vượn già này cũng không giấu được nữa rồi.
"Nếu đã không tin lời ta nói, vậy thì cùng ta đi lên một chuyến, thế nào?" Trên gương mặt tam giác của Thất Vĩ Hắc Hồ lộ ra ý cười âm trầm, nhìn có vẻ rất gian tà.
Thông Tí Bạch Viên nhún vai như chẳng việc gì, đáp: "Lão phu thì chẳng sao, nhưng nếu trên ấy quả thực có bảo bối gì, thì đến lúc đó phải chia thế nào?"
Bọn chúng cùng là yêu quái, đều biết đồng loại mình có đức hạnh gì. Có một số việc Thông Tí Bạch Viên phải trực tiếp đưa ra để bàn bạc.
Thất Vĩ Hắc Hồ híp đôi mắt nhỏ đang ánh lên sự sắc bén, tiếp đó bật cười ha hả: "Đương nhiên là chia đều rồi. Nếu trong đó có người ngăn trở, kẻ có thể xây dựng nên cảnh giới này sợ rằng tu vi cũng không hề thấp, ta và ngươi sẽ liên thủ lại giết đối phương. Bảo bối còn lại thì chia mỗi người một nửa."
"Được." Thông Tí Bạch Viên gật đầu đáp.
Thất Vĩ Hắc Hồ không ngừng cười nhạt trong lòng. Đến lúc đó ngộ nhỡ mọi chuyện thực sự xảy ra như vậy, nó sẽ giải quyết người bên trong trước, sau đó lập tức hạ độc thủ Thông Tí Bạch Viên.
Linh đan tiên thiên đâu phải là bảo bối có thể chia?
Chỉ có điều, Thông Tí Bạch Viên cũng vừa vặn nghĩ như vậy.
"Mời." Thất Vĩ Hắc Hồ nghiêng người, dùng tay ra hiệu "mời".
"Mời ngươi đi trước." Thông Tí Bạch Viên mỉm cười nói.
Thằng nào đi trước là thằng đấy ngu.
"Nếu không thì chúng ta cùng sóng đôi đi vào." Thất Vĩ Hắc Hồ đề nghị.
"Được thôi." Thông Tí Bạch Viên lại gật đầu lần nữa.
Hai con yêu quái đồng thời xoay người, đứng song song chuẩn bị đi vào núi Thiên Tử.
Thế nhưng bọn chúng lập tức sững người. Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu lúc này đang trợn trừng ba con mắt đỏ sọc như máu, mặt mũi dữ tợn nhìn chằm chằm hai đồng loại của mình, cái mũi trâu to đùng của nó thở phì phì từng hơi nặng nề.
"Tại sao ngươi lại giết ta?" Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu giận dữ gầm lên.
Thất Vĩ Hắc Hồ và Thông Tí Bạch Viên quả thực không thể tin nổi vào hai mắt mình. Chúng đã tận mắt nhìn thấy Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu tan thành mây khói, hơn nữa yêu nguyên còn bị phá tan tành. Vì sao bây giờ nó lại bỗng nhiên xuất hiện?
Nhất là Thất Vĩ Hắc Hồ, đối phương là do chính ta nó dùng lôi pháp giết chết. Chỉ là yêu quái cấp sáu mà thôi, một yêu quái tu vi cấp bảy như nó dốc toàn lực ra một đòn thuật pháp chẳng lẽ lại không chết ư?
Hơn nữa lúc này sức mạnh của Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu vô cùng cường đại, hoàn toàn không hề giống kẻ vừa bị thương chút nào.
Thông Tí Bạch Viên trừng mắt nhìn sang Thất Vĩ Hắc Hồ, ánh mắt ấy mang hàm ý: Ngay cả một vết thương cũng không có? Ngươi đang trêu chọc ta sao? Giết một con trâu cấp sáu mà một cọng lông cũng không rụng? Ngươi ăn gì mà lớn lên vậy?
"Không thể nào! Trúng phải Hắc Pháp Nguyên Lôi toàn lực của ta, một con yêu quái tu vi cấp sáu như ngươi không thể nào sống sót được mới phải!" Thất Vĩ Hắc Hồ thất thanh kêu lên.
"Định cho bản tôn gánh tội thay ư? Không được đâu."
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên trước mặt chúng. Ngay sau đó, trước bậc thang ở cửa vào núi Thiên Tử, Tu Thần ngồi trên ghế lưu ly bạch ngọc, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn bọn chúng.